Lục Đình Thần đã qua hơn nửa giờ mà vẫn chưa có quay lại, ở ngoài cửa đi qua đi lại, làm như có chút bực bội.
Ngôn Sanh sợ Thẩm Hoài Xuyên nói được thì làm được, nghĩ nghĩ vẫn là trả lời tin nhắn: Thẩm tiên sinh, ý tứ của tôi đã rất rõ ràng, tôi cùng bạn trai của mình tình cảm rất tốt, hy vọng anh từ nay về sau không cần lại làm phiền chúng tôi nữa.
Sau khi gửi tin nhắn qua, trực tiếp đóng lại.
Bị anh ta làm phiền như vậy, tâm tình lướt Weibo cũng không còn, cô đem điện thoại di động ném sang một bên, tâm phiền ý loạn chờ đợi Lục Đình Thần.
Lại một lát sau, hắn mới từ bên ngoài trở về.
Ngũ quan rõ ràng cùng khuôn mặt tuấn tú âm trầm phảng phất u ám như có thể ninh ra nước, so với người trước khi nghe điện thoại hệt như là hai người hoàn toàn khác nhau.
Ngôn Sanh thấy hắn như vậy, không khỏi lo lắng, “Làm sao vậy?”
“Sanh Sanh, mới vừa nói chuyện làm ăn bên kia xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, anh phải đi qua xử lý……”
Ngôn Sanh nghe vậy, mặt mày khó giấu được sự mất mát, “Phải đi ngay lập tức sao?”
“Đúng vậy.” Lục Đình Thần gật gật đầu, trên mặt lộ ra vẻ áy náy, “Anh tính toán định đặt vé máy bay vào ngay chiều, xin lỗi, lần này lại không có thể bồi em thật tốt được.”
“Nhưng mà……”
“Sanh Sanh.” Lục Đình Thần đánh gãy lời nói của cô, ôn nhu sờ sờ mặt cô, “Anh cũng không có biện pháp, sự tình quá nghiêm trọng, chỉ có thể để anh tự mình qua đi xử lý, em ăn cơm trước, sau khi ăn xong thì về nhà, anh vội xong rồi sẽ trở về tìm em, được không?”
Đều đã thành như vậy, Ngôn Sanh nào còn có tâm trạng gì để ăn cơm ăn uống.
“Thôi đi, trước hết em tiễn anh đi ra sân bay, sau đó trở về lại ăn.” Cô một bên nói, một bên kéo ghế dựa ra đứng lên.
Lục Đình Thần theo ý cô, không có bất kỳ phản đối nào, “Cũng được.”
Hai người đi quầy thu ngân tính tiền, sau đó cùng nhau đi ra sân bay.
Vừa vặn buổi chiều có chuyến bay, vẫn còn có vé, Ngôn Sanh sửa sang lại cổ áo tây trang của Lục Đình Thần, dịu dàng dặn dò: “Chú ý nghỉ ngơi, đừng làm mệt chính mình.”
Người đàn ông nắm lấy cánh tay mảnh khảnh của cô, “Chờ anh, đợi anh xong việc rồi nhất định sẽ nhanh chóng trở về.”
Cô ngoan ngoãn gật đầu, “Được.”
Chờ đến khi kiểm vé, Ngôn Sanh cuối cùng lưu luyến không rời ôm ôm hắn, Lục Đình Thần lúc này mới đi về hướng cổng đăng ký.
Cô đứng ở tại chỗ, nhìn bóng dáng hắn dần dần đi xa, trong lòng cảm thấy trống trải vô cùng.
Thời điểm về đến nhà, đã là chạng vạng.
Ngôn Sanh từ cửa hàng tiện lợi dưới lầu mua chút đồ ăn chuẩn bị về nhà ăn, lại không ngờ, mới vừa tiến vào thang máy liền đυ.ng phải người mà cô không muốn gặp mặt nhất.
Thẩm Hoài Xuyên phía sau lưng dựa vào vách tường thang máy, ngón tay thon dài kẹp một điếu thuốc đang cháy dở.
Ngôn Sanh nhìn thấy anh liền cảm thấy hoảng sợ, theo bản năng phản ứng chính là muốn chạy trốn đi, nhưng mà cửa thang máy đã khép lại.
Cô hoảng loạn đi ấn cái nút mở cửa, lại bị người đàn ông từ phía sau bắt lấy bả vai, một phen kéo cô vào lòng.
Thẩm Hoài Xuyên nhìn thấy vẻ mặt kinh hoảng của cô, trong lòng có chút sung sướиɠ.
“Liền sợ tôi đến như vậy sao?”
Có lẽ là bởi vì do vừa rồi mới hút thuốc, tiếng nói của anh có chút khàn khàn.
“Đúng vậy, tôi rất sợ anh.” Cô thẳng thắn thừa nhận, ba chữ Thẩm Hoài Xuyên này, cơ hồ đã biến thành ác mộng của cô.
Mấy ngày nay cô đều ngủ không yên giấc, một khi nhắm mắt lại chính là gương mặt tà ác của hắn.
Người đàn ông dập tắt điếu thuốc trong tay, trong miệng phát ra một tiếng cười “hừ”, “Tôi cũng không có ăn thịt em.”
“Nhưng anh so với việc ăn thịt người thì đáng sợ hơn nhiều.”
Đây là lời nói thật lòng, là suy nghĩ chân thật nhất trong lòng cô.
Anh không phải mãnh thú, nhưng anh so mãnh thú càng làm cho trong lòng cô trở nên run sợ.
Nếu là sớm biết rằng sẽ trêu chọc đến anh, ngày đó khi có ca phẫu thuật kia có nói cái gì cô cũng đều sẽ không đi làm.
Thẩm Hoài Xuyên hạ thấp thân mình cao lớn của mình xuống, anh lớn lên rất cao, hoàn toàn che khuất ánh đèn phía trên, khiến cho Ngôn Sanh như lâm vào một cái bóng ma tối tăm.
Ánh mắt người đàn ông sáng quắc nhìn chằm chằm cô.
Như là dã thú nhìn chằm chằm con mồi tươi ngon sắp bị đưa đến miệng.