Tuy rằng đã nhiều lần hắn dặn dò cô không cần lo lắng qua điện thoại, nhưng làm thế nào mà cô có thể thật yên tâm được?
“Lần này sự tình tương đối hơi phiền toái.” Hắn ôm cô, nhẹ giọng an ủi, “Thời điểm anh đi cứ nghĩ lâu nhất cũng chỉ cỡ hai tuần, cũng không nghĩ tới sẽ lâu như vậy.”
Ngôn Sanh không nói nữa, nước mắt ấm áp lại tẩm ướt ngực hắn.
Lục Đình Thần vuốt đầu tóc mềm mại của cô, “Được rồi được rồi, không nói chuyện này nữa, đi, dẫn em đi ăn cơm.”
Hai người lần lượt lên xe, rồi lái xe rời khỏi bệnh viện.
Khi Ngôn Sanh đi ra, trong ánh mắt cô đều là người mà chính mình nhớ nhung đã lâu, bởi vậy vẫn chưa chú ý tới, ở phía đường cái đối diện cũng có một chiếc siêu xe sang trọng không kém phần đắt tiền đang đậu lại.
Bên trong xe có hai người đàn ông mà cô quen biết.
Chờ đến khi xe của Lục Đình Thần hoàn toàn biến mất, Huống Tử mới thu hồi tầm mắt.
“Anh Xuyên, không nghĩ tới Lục Đình Thần nhanh như vậy liền đã quay trở lại, xem ra là đã đem cục diện rối rắm xử lý xong rồi.”
Thẩm Hoài Xuyên không có trả lời, từ trong túi móc ra một bao thuốc lá, ngón tay thon dài kẹp lấy một điếu trong đó rút ra.
Huống Tử thắp sáng bật lửa rồi cúi xuống, màu xanh băng của ngọn lửa chiếu thẳng vào đáy mắt đen nhánh vô tận của hắn ta.
Thẩm Hoài Xuyên trong cổ họng nhẹ lăn, qua sau một lúc lâu, mới không chút để ý mà trả lời: “Vậy lại làm thêm cho hắn chút rối rắm nữa.”
……
Lục Đình Thần mang Ngôn Sanh đi đến Haidilao.
Hai người vừa ăn vừa nói chuyện, mỗi người chia sẽ những chuyện đã xảy ra trong khoảng một tháng cách xa nhau.
Ngôn Sanh đem tất cả những chuyện có thể nói đều nói, chỉ duy nhất bỏ qua Thẩm Hoài Xuyên.
Trong lòng cô nhiều lần do dự, cuối cùng vẫn là quyết định cùng hắn thẳng thắn, nhưng chưa kịp nói đã nghe được điện thoại của Lục Đình Thần vang lên.
Người đàn ông lấy ra di động liếc mắt nhìn, đôi mày kiếm ngay sau đó lập tức nhăn lại.
Ngôn Sanh nhận thấy được hắn bất thường thường, thật cẩn thận hỏi: “Phát sinh chuyện gì sao?”
“Không có việc gì,” Lục Đình Thần nhướng mày an ủi, “Có khả năng lại xảy ra chút chuyện ngoài ý muốn, em đợi anh chút, anh ra bên ngoài nghe điện thoại trước.”
“Được.”
Đối với lời nói của hắn, cô chưa bao giờ nảy sinh hoài nghi, cũng cũng không hỏi nhiều về chuyện của hắn.
Ba năm trước đây, chính là Lục Đình Thần bất chấp nguy hiểm đến tính mạng cứu cô từ tay một nhóm côn đồ, cô tin tưởng rằng hắn đối với cô là thật lòng.
Khi Lục Đình Thần đứng lên, ánh mắt đảo qua biểu tình ngoan ngoãn trên mặt cô.
Hắn đột nhiên cảm thấy mềm lòng một chút, khom lưng cúi người lại gần, ở trên trán cô rơi xuống một nụ hôn.
“Ngoan ngoãn chờ anh.”
“Ừm.”
Lục Đình Thần chưa bao giờ nói chuyện điện thoại ở trước mặt Ngôn Sanh, lần này cũng vậy.
Cuộc điện thoại này kéo dài một cách bất thường, cô ở bên trong đợi hơn hai mươi phút cũng chưa thấy hắn trở về.
Ngôn Sanh chính mình chỉ còn một người cũng ngượng ngùng không dám ăn, chán đến chết liền cầm lấy di động, chuẩn bị lướt Weibo một chút.
“Leng keng ——”
Âm thanh thông báo tin nhắn.
Cô thuận tay click mở, thấy được nội dung tin nhắn: Tôi đã cho người chuyển em về chuyên môn ban đầu rồi, em định cảm ơn tôi như thế nào đây?
Là một dãy số xa lạ, cô không có lưu lại, nhưng đoán cũng có thể đoán được là ai.
Ngôn Sanh nắm chặt điện thoại di động, trong đầu lại không chịu khống chế mà nhớ tới khung cảnh chính mình bị anh đè ở trên giường……
Càng nghĩ đầu óc càng rối bời, mặt cũng càng hồng hơn, cô hoang mang rối loạn ngẩng đầu, nhìn về hướng phía cổng lớn.
Cách cửa kính, nhìn thấy thân ảnh Lục Đình Thần vẫn còn đứng ở nơi đó.
Ngôn Sanh cầm ly nước lên, đột nhiên uống một ngụm lớn, hít sâu vài cái, mới xem như đã bình tĩnh trở lại.
Cô xóa tin nhắn, tự lừa mình dối người làm như cái gì cũng chưa nhìn thấy.
Nhưng gần qua hai ba phút, dãy số kia liền lại nhắn tới: Ngôn Sanh, tôi biết em vừa rồi nhìn thấy được cái tin nhắn kia, nếu như em cứ tiếp tục làm bộ làm như không thấy, tôi cũng không ngại đi gặp bạn trai của em.
Thoạt nhìn có vẻ như là lời nói khách khách khí khí, thế nhưng giữa những hàng chữ lại tràn ngập uy hϊếp.