“Không có khả năng!” Ngôn Sanh kiên quyết trả lời, “Tôi lặp lại một lần nữa, tôi đã……”
“Tôi biết em đã có bạn trai.” Thẩm Hoài Xuyên đánh gãy lời nói của cô, “Không quan trọng, tôi coi trọng người phụ nữ nào, liền tính đến chuyện cho dù cô ấy đã kết hôn, tôi đều có biện pháp để có được.”
“……”
Người phụ nữ anh ta coi trọng?
Không, hẳn phải là con mồi mà anh ta coi trọng đi.
“Tôi thực sự yêu bạn trai của tôi,” Ngôn Sanh tâm bình khí hòa cùng anh nói chuyện, “Anh ấy cũng rất yêu tôi, chúng tôi sẽ không làm những chuyện phản bội lẫn nhau.”
Cô cùng Lục Đình Thần ba năm tình cảm, tuyệt đối không sẽ bởi vì dăm ba câu nói của anh ta mà bị dao động.
“Hắn ta rất yêu em sao?” Thẩm Hoài Xuyên nghe được ngữ khí chắc chắn này của cô, nhịn không được mà cười ra thành tiếng, “Em chắc chắn như vậy sao?”
Anh ta mới không tin, một cái tay buôn ma túy sẽ khăng khăng một mực đi yêu một người phụ nữ bằng cả trái tim.
Ngôn Sanh đối với lời nói của chính mình lại thực sự rất chắc chắn, gật gật đầu nói: “Đúng vậy, tôi chắc chắn.”
“Có một số chuyện vẫn là đừng nói đến quá mức tuyệt đối, để tránh tương lai lại phải tự vả vào mặt mình.” Thẩm Hoài Xuyên không chút để ý đáp.
Ngôn Sanh lười phải cùng anh cãi đi cãi lại, dù sao cũng là đàn gảy tai trâu.
Cô đi tới cửa, mở ra cửa phòng bệnh hướng ra bên ngoài liếc mắt, nhìn thấy không có ai, mới bước chân vội vàng mà đi ra ngoài.
……
Mãi cho đến lúc tan tầm, Ngôn Sanh trong lòng đều bất ổn.
May mắn thay không có gì sai sót, cái người đàn ông không thể hiểu được kia cũng không có lại tìm cô.
Đến giờ tan tầm, cô thu dọn đồ đạc chuẩn bị về nhà, mới vừa tiến vào thang máy, di động liền vang lên.
Cô trong lòng giật mình một cái, cố nén sợ hãi lấy di động từ trong túi ra, nhìn ghi chú cuộc gọi là hai chữ “Đình Thần”, lúc này mới nhẹ nhàng mà thở ra.
Vừa kết nối, giọng nói ôn tồn lễ độ của người đàn ông liền vang lên, “Tan tầm rồi sao?”
“Mới vừa xong……” Ngôn Sanh nắm chặt di động, “Làm sao vậy?”
“Nhớ em a.” Lục Đình Thần cười một cái, “Đều đã hơn một tháng không gặp, em liền không có nhớ đến anh?”
Tất cả lo lắng bất an trong lòng cô cuối cùng cũng bị giọng nói dịu dàng của hắn làm cho tan biến, Ngôn Sanh cúi đầu, nhìn chằm chằm mũi chân của chính mình, rầu rĩ trả lời: “Suy nghĩ…… Chính là không biết anh chừng nào thì mới có thể trở về.”
“Anh vừa mới xuống máy bay rồi.” Lục Đình Thần trong lời nói tràn đầy cưng chiều, “Em trước hết đừng đi, anh đi đến cửa bệnh viện đón em, buổi tối chúng ta đi ăn lẩu.”
“Được,” Ngôn Sanh đáp ứng, dừng một chút lại dặn dò, “Trên đường nhớ lái xe cẩn thận.”
“Yên tâm đi, người đàn ông của em sẽ cẩn thận.”
Nghe vậy, sắc mặt cô đỏ hồng, hờn dỗi một câu liền thực mau chóng mà cúp điện thoại.
……
Tâm trí bất an hoảng sợ của Ngôn Sanh, theo tin Lục Đình Thần về nước mà yên ổn trở lại.
Cô đợi ở cửa bệnh viện không bao lâu, người liền tới rồi.
Bản thân một người đàn ông lái một chiếc siêu xe sang trọng đã rất thu hút sự chú ý rồi, huống chi còn lớn lên thật đẹp trai, Lục Đình Thần không hề nghi ngờ chắc chắn đã hấp dẫn đa số tầm mắt ở cửa bệnh viện.
Sau khi người đàn ông dừng xe lại xuống xe, đứng quay mặt về phía đèn, Ngôn Sanh nhìn thấy hắn, trong lòng nảy lên vui mừng, vội vàng sải bước tiến lên phía hắn.
Lục Đình Thần chờ cô đi đến trước mặt, dang rộng hai tay đem cô ôm vào trong lòng ngực.
Ở cửa bệnh viện người đến người đi, nếu là ngày thường, cô khẳng định sẽ ngượng ngùng, nhưng lần này bọn họ đã xa nhau hơn một tháng, cô thật sự…… Không đành lòng mà đẩy hắn ra được.
Kỳ thật cũng không có gì ghê gớm.
Bọn họ là người yêu, ôm một chút thì đã làm sao?
“Anh trước nay đều không có đi ra ngoài lâu đến như vậy.” Ngôn Sanh dựa vào trong ngực hắn, thanh âm rầu rĩ nghẹn ngào mang theo một tia ủy khuất.
Lục Đình Thần mỗi tháng đều sẽ đi công tác một lần, kỳ hạn trong khoảng một tuần, thế nhưng lần này lại đi hơn một tháng.