Thật Đáng Tiếc, Em Phải Chịu Trách Nhiệm Về Anh

Chương 70.1: Sự thật năm đó

Lục Cảnh hiển nhiên cũng rất sốt ruột, tiến lên một bước nói với Diệp Gia: “Mặc kệ như thế nào, bây giờ cậu phải lập tức rời khỏi đây ngay, chuyện này không liên quan gì đến cậu, cậu tìm đại một cái cờ rời đi đi...”

“Lục Cảnh.” Diệp Gia lắc đầu, vẻ mặt có chút phức tạp, có chút hoảng hốt: “Sao cậu lại biến thành bộ dạng như vậy, sao cậu lại...”

Vẻ mặt của Lục Cảnh rất là khẩn trương: “Diệp Gia, cậu hãy nghe tôi nói, cậu thật sự phải rời đi ngay.”

Ngay lúc cả hai đang dây dưa không dứt thì cửa chính lại vang lên tiếng gõ cửa.

Trái tim của hai người đồng thời chấn động.

Lục Cảnh đi ra khỏi phòng bếp, nhìn thấy người đến thế mà lại là Tần Cận... không, chính xác mà nói phải là Phó Tri Duyên!

Ông Từ mở cửa ra, cũng không ngạc nhiên gì cho lắm, nhiệt tình mời anh vào nhà: “Tiểu Duyên cũng đến rồi à, tốt tốt, hôm nay các cháu đều đến ăn cơm cùng với ông.”

Diệp Gia đang ở trong bếp, tim bị thắt lại từng cơn, đồ ăn trong nồi đều sắp bị cháy, nhưng cô vẫn thất thần không phát hiện.

Trước khi gửi đoạn ghi âm cho anh, Phó Tri Duyên đã trấn an cô, nói rằng anh sẽ triển khai hành động ngay lập tức. Bây giờ anh đến đây, như vậy nói rõ là mọi thứ đều đã được sắp xếp ổn thỏa hết rồi? Diệp Gia lén nhìn về phía phòng khách, vừa đúng lúc bắt gặp ánh mắt của Phó Tri Duyên, anh và ông Từ cùng ngồi xuống ghế sô pha, vẻ mặt như thường.

“Thị lực của ông Từ thật là tốt, nhìn một cái là đã nhận ra cháu ngay rồi.” Phó Tri Duyên mỉm cười ấm áp như gió xuân.

Ông Từ cũng cười rất tự nhiên: “Cháu với anh trai của cháu giống nhau như đúc ra từ một cái khuôn vậy, cho dù có hóa thành tro thì ta cũng sẽ nhận ra cháu.”

Diệp Gia nghe mà kinh hồn bạt vía, trong đoạn ghi âm kia, ông Từ đã tự nói rằng ông ta hận Phó Tri Cận, hận đến tận xương tủy.

“Ta nghĩ là, nếu như ông nội của cháu còn sống thì chắc chắn liếc mắt một cái cũng có thể nhận ra cháu ngay.” Ông Từ nhìn Phó Tri Duyên, nhỏ giọng nói.

Bàn tay của Phó Tri Duyên nắm chặt thành nắm đấm, hồi lâu mới chậm rãi thả ra, bất động thanh sắc ngẩng đầu nhìn về phía Lục Cảnh: “Cậu cũng ở đây à.”

Biểu cảm của Lục Cảnh hiển nhiên là không bình tĩnh được như ông Từ, có thể nhìn ra cậu ta đang căng thẳng, rất căng thẳng, lúc uống nước đến cả ly nước cũng đang run run.

Diệp Gia bưng thức ăn ra bàn: “Ăn...ăn cơm thôi ạ.”

“Tiểu Duyên, chúng ta ăn cơm trước đã, ăn no mới có sức lên đường.” Ông Từ cười với vẻ mặt xảo quyệt, Diệp Gia nghe muốn toát mồ hôi lạnh.

Mọi người đi vào phòng ăn, ngồi vào bàn, Phó Tri Duyên lúc này mới hỏi: “Ông Từ, ý ông là ông định đi đâu vậy ạ?”

“Ông chuẩn bị đưa Tiểu Cảnh ra nước ngoài giải khuây.” Ông Từ nói thẳng không kiêng dè.

Phó Tri Duyên nhìn Lục Cảnh – người đang luống cuống tay chân bên cạnh, anh hỏi: “Ồ? Tiểu Lục cậu có xin nghỉ phép rồi?”

Đây hoàn toàn là giọng điệu của cấp trên hỏi cấp dưới.

Lục Cảnh không biết nên trả lời như thế nào, đúng lúc này, ông Từ lại mở miệng nói: “Ta còn nhớ lần đầu tiên Tiểu Duyên đến nhà ta ăn cơm, cho đến bây giờ cũng đã hơn tám năm rồi nhỉ, khi đó xem như là lần đầu tiên cháu và Tiểu Gia chính thức gặp nhau, thật không ngờ, tám năm sau, nó đã trở thành vợ của cháu.”

Diệp Gia nhìn Phó Tri Duyên một cái, anh mỉm cười, cầm ly rượu lên cụng ly với ông Từ: “Dạ, từ trước cho đến nay Tiểu Gia luôn xem ông như ông ruột của mình.”

Ông Từ mỉm cười, không nói gì.

Ánh mắt của Diệp Gia vẫn luôn dán chặt vào ly rượu trước mặt, trong lòng tràn đầy cảm xúc lẫn lộn khó hiểu.

“Ngài là ông của Tiểu Gia, cũng là ông của Phó Tri Duyên cháu, cho nên hôm nay...”

Ông Từ ngắt ngang lời của Phó Tri Duyên: “Tri Duyên, ta đã chuẩn bị một phần quà cưới cho cháu và Tiểu Gia, trễ mất 8 năm, hôm nay định đưa cho các cháu.” Ông ta đứng dậy, đi tới một cái tủ, lấy ra một hộp quà có kích thước cỡ như hộp bánh kem.

Răng rắc, răng rắc, răng rắc...

Có thể mơ hồ phân biệt được âm thanh của kim giây tích tắc bên trong...

Trái tim Diệp Gia thắt lại.

Chết tiệt, không phải là một quả bom chứ!

Phó Tri Duyên thản nhiên mở hộp quà một cách bình thường, Diệp Gia mở to đôi mắt, cái hộp được mở ra, bên trong có một chiếc đồng hồ báo thức nhỏ, chỉ thời gian hiện tại là 11:45.

“Ông Từ muốn tặng cho cháu cái đồng hồ báo thức ạ?” Phó Tri Duyên bình tĩnh mà mỉm cười: “Không may mắn a!”

Ông Từ cười cười, lắc đầu: “Không, ta muốn tặng cho cháu, một đoạn thời gian.”

Phó Tri Duyên không hiểu.

Ông Từ nhỏ giọng giải thích: “Khi nãy, trong điện thoại cháu nói rằng có chuyện muốn nói với ta, bây giờ ta sẽ cho cháu thời gian để nói.” Ông ta điều chỉnh đồng hồ xong, đẩy cái đồng hồ báo thức đến trước mặt Phó tri Duyên: “Cho cậu...15 phút.”

“15 phút sau thì sẽ ra sao đây ạ?”

“Vậy thì còn phải xem câu chuyện của cậu có thể thuyết phục được ta hay không.”

“Nếu như không thể?”

“Nếu như không thể.” Ông Từ mỉm cười: “Vậy thì cái này không phải là đồng hồ báo thức, mà là...quả bom chết người.”

Cả hai người đều duy trì nụ cười trên môi, khuôn mặt của Phó Tri Duyên khiêm tốn lịch sự, còn ông Từ thì lộ vẻ gian xảo.

Không biết là đang nói đùa hay là nói thật.

Phó Tri Duyên nhìn Diệp Gia và Lục Cảnh: “Nếu như đã là bùa đòi mạng của Phó Tri Duyên này, thì không cần phải làm liên lụy đến những người vô tội nhỉ.”

Đoạn ân oán này với ông Từ, chung quy vẫn phải giải quyết, không chỉ bởi vì ông ta chính là Khôn gia, mà còn bởi vì ông ta là ông Từ, vị trưởng bối mà anh đã từng kính trọng như vậy.

“Ta mời Diệp Gia đến đây chỉ vì muốn thưởng thức lần cuối tài nấu nướng của con bé thôi, nếu như cơm nước đã nấu xong xuôi....” Ông Từ nhìn về phía Lục Cảnh: “Cháu đưa Diệp Gia đi đi.”

Diệp Gia ngẩn ngơ bị dẫn đi tới trước cửa, rồi mới đột nhiên hoàn hồn lại: “Tôi không đi!”

“Nghe lời.” Phó Tri Duyên nhìn cô thật sâu.

“Em không!” Diệp Gia lắc đầu, vành mắt đã đỏ hoe, cô không biết sẽ xảy ra chuyện gì, nhưng, cô mơ hồ có thể cảm giác được, nếu như lời nói của Phó Tri Duyên không thuyết phục được ông Từ thì...

“Lục Cảnh, cậu còn đợi cái gì nữa!” Giọng nói của Phó Tri Duyên bỗng nặng nề hơn, sắc mặt lạnh lùng, Lục Cảnh bước tới nắm lấy cổ tay cô, kéo cô ra khỏi phòng, bất chấp sự vùng vẫy của Diệp Gia.

“Thả ra! Lục Cảnh cậu thả tôi ra!” Diệp Gia liều mạng giãy giụa, nhìn ông Từ, rồi bỗng nhiên nước mắt vỡ òa: “Ông ơi, cầu xin ông, ông hãy bỏ qua cho Phó Tri Duyên, anh ấy cái gì cũng không biết, anh ấy vô tội!”

Ông Từ thở dài một hơi, không nói chuyện.

Lục Cảnh đánh ngất Diệp Gia đang kích động, sau đó đưa cô ra ngoài hành lang, Mục Sâm và các cảnh sát lập tức đi tới, tăng cường bố trí.

Hình ảnh cuối cùng mà đôi mắt mơ hồ của cô nhìn thấy là một cái còng tay lạnh lẽo còng lên tay của Lục Cảnh, hệt như đêm mưa của nhiều năm về trước, bọn họ bị bắt về đồn cảnh sát.

Tuổi trẻ bồng bột đã từng phạm sai lầm thì có lẽ vẫn còn cơ hội để sửa sai, nhưng giờ đã trưởng thành và đã không còn cơ hội để bắt đầu lại, ai rồi cũng phải trả giá cho sự lựa chọn của chính mình.