Tình Nhân Dâm Loạn

Chương 3: Chị đừng như vậy…(H)

Cô hiểu rõ mình là tình nhân, chẳng qua chỉ ăn chén cơm thanh xuân, sớm muộn hắn cũng kết hôn, sớm muộn cô cũng hoa tàn ít bướm.

“Khanh gia... aa...” Cô biết làm sao để khiến người này sướиɠ nhất, cô dùng sức bấu chặt mép bàn, nhẫn nhịn kɧoáı ©ảʍ run rẩy, nhanh chóng kẹp chặt âʍ đa͙σ, khiến từng nếp gấp thịt non bên trong dùng sức ép chặt dươиɠ ѵậŧ lớn thô dài của người đàn ông.

“A... Bảo Bối siết dươиɠ ѵậŧ của gia rất thoải mái... a...” Cao Tiến Khanh nhanh chóng điên cuồng mà dày đặc cắm rút âʍ đa͙σ ẩm ướt chật hẹp của cô, mãi đến khí tϊиɧ ɖϊ©h͙ đặc sệt hung hăng bắn vào tử ©υиɠ cô.

Sắc trời dần dần mờ tối, Cao Tiến Khanh bảo trợ lý Triệu Tử Hằng đưa Đào Bảo Bối về nhà, tối nay hắn có buổi tiệc, không tiện đưa cô theo.

Trở về căn nhà xa hoa kim ốc tàng kiều của Cao Tiến Khanh, Đào Bảo Bối gọi Triệu Tử Hằng đang muốn đi lại: “Cậu khoan đi đã, giúp tôi một chút.”

Triệu Tử Hằng là một cậu nhóc trẻ tuổi mạnh mẽ, rất điển trai sáng láng, nhìn thoáng qua người phụ nữ xinh đẹp kiều mị quần áo hở hang, không hề để ý vẫn để lộ nửa bầu ngực ra, cậu có chút xấu hổ nghiêng mặt đi: “Chị Đào, có chuyện gì sao?”

“Vào đây với tôi.” Đào Bảo Bối duỗi tay cởϊ áσ khoác trên người ra, tiện tay ném lên sô pha, đưa cậu vào phòng ngủ.

Không có áo khoác che lấp, cô chỉ mặc chiếc đầm hai dây trễ ngực, áσ ɭóŧ nửa ngực như ẩn như hiện, nương theo động tác lên lầu, vυ' lớn đầy đặn căng tròn kia như thể muốn bật ra ngoài, nhìn mà người đàn ông miệng khô lưỡi đắng, cậu kéo quần áo mình, cảm thấy nóng nực.

“Chị Đào, không tốt lắm đâu, nếu để lão đại biết, sẽ chém chết tôi.” Triệu Tử Hằng đứng trước cửa phòng ngủ, không dám đi vào.

“Tử Hằng.” Đào Bảo Bối đứng trước mặt cậu, một tay kéo cổ áo của cậu, tay kia kéo dây áo trên đầm mình xuống, ánh mắt như tơ nhìn cậu: “Đêm nay anh ấy sẽ không về, cậu sợ gì chứ?”

Dây áo trượt xuống từ bả vai cô, lộ ra áo ngực mỏng như cánh ve đang nâng đỡ bầu vυ' trắng nõn nặng nề của cô, bên dưới cô mặc qυầи ɭóŧ chữ T, quần chữ T kia có rất nhiều nếp nhăn, bên trên còn dính nước nhờn chưa kịp khô, khe vải nhỏ hẹp kia dính sát vào khe thịt của người phụ nữa, gợi cảm dâʍ ɭσạи, người đàn ông nhìn mà nuốt nước bọt.

Ngón tay thon dài của Đào Bảo Bối đặt trước ngực cậu, chậm rãi lướt xuống, đến háng của cậu, một tay nhấn vào dươиɠ ѵậŧ đã sớm dựng thẳng kia.

“Chị Đào, chị đừng như vậy...”

Triệu Tử Hằng chỉ cảm thấy một luồng nhiệt xông thẳng lên đầu, cảm giác tê dại như điện giật từ dươиɠ ѵậŧ bị cô nhấn vào lan ra, từ xương cụt đến tứ chi, khiến cả người cậu không khỏi tê dại, dươиɠ ѵậŧ bên dưới chớp mắt trở nên cứng như sắt, gồ lên lớp quần cậu, nhô cao như một chiếc dù nhỏ.