Mọi người nóng lòng muốn thử nắm đấm, cuối cùng dưới động tác 'bảo vệ con' dùng chính thân thể của Lam Vong Cơ, đã không thể thực hiện được, bọn họ đành bó tay với tên gia hoả đắc ý không có giới hạn kia, ngươi nha, có bản lĩnh thì cứ luôn một tấc không rời Lam Vong Cơ đi!
Nhϊếp Hoài Tang: Ngụy huynh thật đúng là có loại bản lĩnh này, thứ chúng ta đang nghe chính là chuyện tình ngọt ngào của Di Lăng lão tổ sau khi được hiến xá và Hàm Quang Quân á ~
Mọi người:......
Tiết Dương nhàm chán đến sắp ấp ra chim chóc đặc biệt tức giận bất bình, mấy người bọn gã chính là từ cái phiên ngoại gì đó tới, kết quả chú lùn nhỏ cũng đã được cởi bỏ hai bộ móng vuốt đáng giận kia trước gã thì thôi đi, làm thế nào đại gia gã cứ phải ở đây nghe mấy câu chuyện tào lao như miếng vải bó chân này vậy, có đạo lữ bộ ghê gớm lắm sao?!
Ngụy Vô Tiện: Rất ghê gớm.
Lam Vong Cơ: "Đừng nháo."
......
Đợi sau khi Ngụy Vô Tiện bị đạo lữ nhà mình cộng thêm sư tỷ thân thiết thay phiên nhau dạy dỗ đến'máu chó đầy đầu', những người khác rốt cuộc cũng tìm về được một chút mặt mũi mới vừa rồi bị chơi xỏ một trận, ngồi ở kia từ như chưa hề xảy ra chuyện gì mà phất phất tay, ngươi nhanh chóng đọc xong rồi cút đi, dù sao trong một thời gian ngắn nữa, là sẽ không cần nhìn thấy tên họ Ngụy này nữa.
Lam Hi Thần: Thúc phụ, chuyện này hình như khả năng không lớn.
Lam Khải Nhân râu bay lên lại rơi xuống:......
Ngụy Vô Tiện: Là thật sự không có khả năng (*`▽′*)
Tống Lam: Những người này chấp nhận số phận thật nhanh.
TruyenHD
Hiểu Tinh Trần: Chủ yếu chắc là không chấp nhận số phận cũng không đi ra được, hơn nữa nghe cũng có chút thú vị, ừm, nếu như không có những thời điểm lại yêu cầu che lỗ tai.
[Phiên ngoại: Gia yến]
Gia yến? Kết cục vẫn là hai người không biết xấu hổ nhìn nhau, nhớ lại thuở ban đầu 'chỉ vì cảm giác duyên phận khi người quay đầu lại, khiến ta nhớ người từ sáng đến tối', lúc này đã đến gia yến rồi?
Mọi người hai mặt nhìn nhau, hình như nói là phải về Vân Thâm Bất Tri Xứ, cho nên, hai người bọn họ đây là sau khi tư bôn rốt cuộc đã đến Lam gia một cách chính đại rồi?
Nào biết thúc phụ đại nhân mới vừa rồi còn ghét bỏ người ta không chịu nổi, giờ đang vuốt râu gật đầu, mấy ngàn điều gia quy của Cô Tô Lam thị đặt lên hàng đầu, nếu đã nhận định đạo lữ, nhất quyết không có lý nào vẫn luôn không danh không phận, mặc dù đứa cháu dâu thứ hai này là cái đứa khiến người ta bóp mũi mới có thể miễn cưỡng nhịn xuống, cũng không thể ngoại lệ.
Lam Khải Nhân: Lão phu chính là công tư phân minh như thế.
Lam Vong Cơ: Cám ơn thúc phụ (▼-▼)
[Lam Vong Cơ nói với Ngụy Vô Tiện nói: "Chờ ta." Ngụy Vô Tiện nói: "Hay là ta đi cùng ngươi theo vào đi?"
Lắc lắc đầu, Lam Vong Cơ nói: "Ngươi đi vào, thúc phụ càng tức giận." Ngụy Vô Tiện ngẫm lại, cũng phải, Lam Khải Nhân nhìn thấy hắn liền sẽ giống như ngọn nến tàn sắp lên cơn đau tim, giận đến mức thở hổn hển hơn bình thường nhiều, vẫn là nên tha cho ông ấy, để ông ấy mắt không thấy tâm không phiền vậy.]
Ngụy Vô Tiện nhịn cười kề tai nói nhỏ với Lam Vong Cơ: "Ha, mô tả thật sự giống ghê ~"
Nguyên bản 'ngọn nến' Lam Khải Nhân vốn 'như ngọn nến tàn sắp lên cơn đau tim' lại đang thở dốc: Vẫn phải cự tuyệt hai thằng nhãi ranh tổn hại nhân luân này ngay từ ngoài cửa thôi!
Lam Hi Thần: Vong Cơ ngươi thật sự nên quản một chút.
Lam Vong Cơ:...... Lỗ tai đã tê rần rồi.
[Lam Vong Cơ nhìn nhìn hắn, tựa như muốn nói gì đó, Ngụy Vô Tiện lập tức nói: "Được rồi, ta đã biết. Không thể chạy nhanh, không thể ồn ào, không thể gì gì gì, có phải hay không? Yên tâm, lần này ta cùng ngươi trở về nhất định mọi việc đều cẩn thận cẩn thận và cẩn thận, không phạm vào bất kỳ gia quy nào ghi trên tảng đá quy huấn của nhà các ngươi. Cố hết sức."
Lam Vong Cơ không cần nghĩ ngợi nói: "Không sao. Phạm vào cũng......" Ngụy Vô Tiện nhạy bén nói: "Hả?"
Lam Vong Cơ làm như lúc này mới phát giác lời mới vừa rồi buột miệng thốt ra rất là không ổn, quay đầu đi một lát, lúc này mới quay lại, nghiêm nghị nói: "...... Không có." Ngụy Vô Tiện mờ mịt nói: "Ngươi mới hồi nãy nói phạm vào cũng cái gì?"
Lam Vong Cơ biết hắn là biết rõ còn cố hỏi, nghiêm mặt nói lại: "Ngươi ở bên ngoài chờ ta."
Ngụy Vô Tiện phất tay nói: "Chờ thì chờ thôi, hung dữ như vậy. Ta đi chơi với con thỏ của ngươi."
Vì thế Lam Vong Cơ một mình đi chào đón nước miếng bay tứ tung của Lam Khải Nhân, Ngụy Vô Tiện thì bị Tiểu Bình Quả kéo một đường chạy như điên... Túm cũng túm không được nó, đột ngột để nó kéo đến bãi cỏ xanh xanh biếc biếc kia. Trên mặt cỏ là một đàn hơn một trăm quả cầu tuyết béo tròn đang an tĩnh nằm... Tiểu Bình Quả ngẩng đầu chen vào giữa chúng nó, tìm được một vị trí nhỏ choriêng mình. Ngụy Vô Tiện thì ngồi xổm trên mặt đất, tiện tay bắt một con thỏ... Chợt nghe động tĩnh, quay đầu lại nhìn kỹ. Một thiếu nữ vóc dáng nhỏ xinh cầm một cái rổ con, đang không biết nên tiến lênhay không, thấy Ngụy Vô Tiện đột nhiên quay đầu lại nhìn mình, trong lúc nhất thời không biết làm sao, xấu hổ đến mặt đỏ rần. Thiếu nữ này mặc giáo phục Cô Tô Lam thị, cũng đoan đoan chính chính mang một cái mạt ngạch màu trắng trơn không có thêu hoa văn mây cuốn. Ngụy Vô Tiện thầm nghĩ: "Chuyện này thật kinh khủng! Để ta gặp được người sống rồi!"... Năm đó khi Ngụy Vô Tiện ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học thì cơ bản chưa từng gặp cô nương nào ở chỗ này, cảm giác sâu sắc hoài nghi đối với việc có thật sự tồn tại nữ tu trong Vân Thâm Bất Tri Xứ hay không... Nhưng hôm nay, lại để hắn gặp được nữ tu sống trong một chuyến trở về Vân Thâm Bất Tri Xứ. NỮ! TU! SỐNG! Ngụy Vô Tiện lập tức thẳng eo lên, hai mắt sáng ngời. ]
Ngụy Vô Tiện chịu đựng tư thế toàn thân toát ra vẻ ghen tuông đáng sợ của Lam Vong Cơ, da đầu tê rần, thân thể đi trước một bước giơ tay chỉ trời chỉ đất chỉ tim, thề thốt: "Lam Trạm, 'ta' chắc chắn là thực sự cảm thấy nữ tu nhà các ngươi quả thật quá mức hiếm thấy, mới có biểu hiện như thế, tuyệt đối không có chút suy nghĩ nào khác!"
Lam Vong Cơ rũ mắt nói: "Gia huấn điều thứ bảy, không được quấy nhiễu nữ tu."
Ngụy Vô Tiện kêu to: "Nè Nhị ca ca, nhà các ngươi thế mà thật sự có nữ tu sống, người bị quấy nhiễu là ta có được không?"
Lam Vong Cơ: "......"
Lam Hi Thần: Lời này của Vô Tiện là ý gì? Chẳng lẽ người Lam gia đều là từ kẽ đá nứt ra sao?
"......" Có chút không rõ nguyên do vì sao xấu hổ, cho dù nữ tu Cô Tô Lam thị rất hiếm thấy, nhưng cũng không cần phải khoa trương như thế chứ?
Tuy rằng cảm thấy xấu hổ vì 'Ngụy Vô Tiện' đã có đạo lữ rồi mà còn biểu hiện như thế khi nhìn thấy nữ tu, nhưng Giang Trừng không thể không thừa nhận, bọn họ lúc ấy ở Vân Thâm Bất Tri Xứ cầu học, thật sự là ngay cả cái bóng của nữ tu cũng không gặp, càng đừng nói là người sống.
Kim Tử Hiên cũng hiếm khi gật đầu đối với loại việc thế này, đúng là hiếm khi.
Nhϊếp Hoài Tang - người ở Vân Thâm liên tục ba năm mới qua được việc học - nhịn không được lấykinh nghiệm bản thân để thuyết phục, nói với những người khác bên ngoài Lam gia: "Thật sự, ta ở Vân Thâm mấy năm, cũng chỉ từng nhìn thấy có một lần."
Nhϊếp Minh Quyết nổi giận, ta cho ngươi đi Cô Tô là cầu học, không phải đi gặp nữ tu!
Nhϊếp Hoài Tang xoè cây quạt ra vừa che chắn, vừa kiên trì nói cho hết lời, "Đó là một lần đi ra ngoài chơi, khụ, ra ngoài rèn luyện, khi trở về núi, ở sơn môn tình cờ gặp một vị tiền bối, nhân lúc vấn an mới thấy được mặt, chỉ liếc mắt một cái, thật sự thiếu chút nữa khiến ta nhịn không được quỳ xuống kêu 'bà nội'!"
Lam Khải Nhân:......
Kim Tử Hiên:......
Nhϊếp Minh Quyết:...... Nói giống như ngươi từng gặp...... tổ mẫu ruột của mình rồi vậy!
Giang Trừng: Chẳng lẽ là, 'tiên sinh' phụ trách dạy học các nữ tu bên đó?
Ngụy Vô Tiện: "Ồ, vậy vận khí của 'ta' vẫn tốt hơn một chút."
Nhϊếp Hoài Tang liếc nhìn bóng lưng thẳng tắp của Lam Vong Cơ, ở trong lòng lặng lẽ phản bác lời hắn: Không cảm thấy như vậy.
[Đang không kềm nén được định đi qua, Tiểu Bình Quả cũng đã đứng lên, gần như là hất hắn ra, vọt tới bên cạnh thiếu nữ kia. Ngụy Vô Tiện: "?" Sau khi nó xông đến bên cạnh thiếu nữ kia, ngoan ngoãncúi đầu xuống, chủ động đưa cái đầu và lỗ tai lừa của mình vào dưới tay nàng. Ngụy Vô Tiện: "???"
Thiếu nữ kia đỏ bừng cả khuôn mặt, nhìn Ngụy Vô Tiện, ngẩn ra, không biết nên nói cái gì. Ngụy Vô Tiện nheo mắt lại, mơ hồ cảm thấy nàng ấy có chút quen mặt. Một lát, bỗng nhiên nhớ ra, đây chẳng phải là thiếu nữ mặt tròn hắn gặp được ở trên đường sau khi mới từ Mạc Gia Trang ra, sau đó ở Đại Phạn Sơn từng có duyên gặp gỡ vội vàng hay sao?... Lập tức vẫy vẫy tay với nàng, nói: "Là ngươi ha!" Thiếu nữ kia hiển nhiên cũng có ấn tượng khắc sâu đối với hắn, bất kể là gương mặt đã rửa sạch hay chưa rửa sạch. Ngượng ngùng xoắn suýt một trận, hai tay xoắn vặn chiếc rổ, lí nhí nói: "Là ta......"
Ngụy Vô Tiện ném con thỏ bị hắn sờ soạng một phen để xác định giới tính ra, chắp tay sau lưng, đến gần nàng hai bước, thoáng nhìn cà rốt và rau xanh trong rổ của nàng, mỉm cười nói: "Tới cho thỏ ăn à?... Muốn ta giúp không?"
Thiếu nữ kia không biết nên làm thế nào cho phải, cuối cùng gật gật đầu, Ngụy Vô Tiện liền cầm ra một củ cải, hai người đồng loạt ngồi xổm xuống trên bãi cỏ. Tiểu Bình Quả chui đầu vào trong rổ tìm kiếm một hồi, không lục ra được quả táo nào, miễn cưỡng ngậm ra một củ cà rốt, tạm chấp nhận gặm gặm.]
Lam Vong Cơ im lặng, hay là, tặng vật cưỡi cho Ngụy Anh, không tặng lừa nữa?
Giang Yếm Ly cảm thấy sư đệ nhà mình cưỡi con vật rất thú vị, bị cảnh tượng như thế chọc cười, nói với Kim Tử Hiên: "Ánh mắt a Tiện không tồi, có con 'Tiểu Bình Quả' này ở đó, ước chừng cũng sẽ không có lúc nào nhàm chán nữa."
Kim Tử Hiên nghe thấy tên của Ngụy Vô Tiện, liền nhịn không được muốn cay độc vài câu, liền nói: "Đúng vậy, chủ sao vật vậy mà, con......" 'lừa này cũng quen cách làm nũng giả ngốc đối với nữ tu', nhưng dưới nụ cười của Giang Yếm Ly, ánh mắt chằm chằm giận dữ của Giang Trừng, nửa câu sau lặng lẽ bị nuốt lại vào bụng.
Bất quá, chỉ có nửa câu đó, cũng đủ để Ngụy Vô Tiện ghi một khoản nợ cho 'tội trạng' này của y vào cuốn sổ nhỏ.
Ngụy Vô Tiện: Kim Khổng Tước, ngươi chờ đó cho ta!
Trong lòng Lam Vong Cơ vẫn là điều gia quy 'không nói dối' chiếm ưu thế, đã bắt đầu tự hỏi sau khi rời khỏi đây nếu không đi đến khu vực gần Mạc Gia Trang tìm bắt lừa thì hẳn là sẽ không như thế này đúng không? Lời này của Kim Tử Hiên vừa vào tai, lập tức giống như đánh một đòn cảnh cáo với hắn, sắc mặt nghiêm lại, nghiêm túc nói: "Kim công tử cẩn thận lời lẽ."
Kim Tử Hiên:......
Lam Hi Thần: Vong Cơ ngươi cần gì phải thế.