Câu nói "sợ chó" kia của Nguỵ Vô Tiện, Giang Trừng cũng nghe thấy, cảm thấy rất không tưởng tượng nổi, Nguỵ Vô Tiện thế này là sợ hãi đến mức độ nghiêm trọng hơn à? Nơi này không có chó, cũng không nghe thấy tiếng chó sủa, làm sao bị doạ thành ra dáng vẻ này?
Chẳng lẽ chỉ là nhớ đến sự việc năm đó, cũng cực kỳ sợ hãi sao? Giang Trừng mang theo vài phần chột dạ, muốn nói xin lỗi và nói chút gì đó, nhưng mà lại nhìn thấy tên nhóc này hoàn toàn bị Lam Nhị ôm chặt không một kẽ hở, cộng thêm nụ cười ngớ ngẩn hở mười cái răng trên mặt, lập tức cảm thấy không nhìn được nữa, trong lòng hung hăng mắng mình một câu xen vào việc người khác!
Giang Trừng: Lại kiếm cớ trêu chọc Lam Nhị một lần nữa (`_′)
Mọi người vây xem:....
Dù sao cũng lừa gạt qua được rồi, Nguỵ Vô Tiện thầm nghĩ. Chỉ là giờ phút này hắn đang cúi đầu, không dám liếc mắt nhìn về phía sư tỷ Giang Yếm Ly một cái.
[Không biết ôm trên cây bao lâu, bỗng nhiên, Nguỵ Vô Tiện nghe thấy xa xa có người mềm như bông mà gọi tên hắn. Giọng nói càng lúc càng gần, chẳng mấy chốc, một thiếu nữ mặc bạch y cầm theo ngọn đèn xuất hiện dưới tàng cây... Giang Yếm Ly nói: "Là a Anh phải không? Ngươi chạy lên trên đó làm gì?" Nguỵ Vô Tiện tiếp tục im lặng không lên tiếng. Giang Yếm Ly giơ đèn l*иg lên, nói: "Ta nhìn thấy ngươi rồi. Giày ngươi rớt dưới tán cây".
Nguỵ Vô Tiện cúi đầu liếc nhìn chân trái của mình một cái, lúc này mới hoảng hốt kêu lên: "Giày của ta!"
Giang Yếm Ly nói: "Xuống dưới đi, chúng ta trở về". Nguỵ Vô Tiện nói: "Ta... ta không đi xuống, có chó".
Giang Yếm Ly nói: "Đó là a Trừng lừa gạt ngươi, không có chó. Ngươi không có chỗ ngồi, chút nữa tay sẽ mỏi, bị rơi xuống". Cho dù nàng nói như thế nào, Nguỵ Vô Tiện vẫn ôm thân cây không chịu xuống dưới, Giang Yếm Ly sợ hắn té ngã, đặt đèn l*иg dưới tán cây, sau đó giơ hai tay đứng bên dưới đón, không dám rời đi. Giằng co khoảng một nén nhang, tay Nguỵ Vô Tiện rốt cuộc mỏi, buông khỏi thân cây, rớt xuống dưới. Giang Yếm Ly vội vàng đón lấy, nhưng Nguỵ Vô Tiện vẫn rơi một cái phịch, lăn mấy vòng, ôm chân kêu oa oa lên: "Chân ta đứt ra rồi!"
Giang Yếm Ly an ủi nói: "Không có đứt ra, chắc là cũng không gãy, rất đau hả? Không sao đâu, ngươi đừng cử động, ta cõng ngươi về". Nguỵ Vô Tiện vẫn nhớ tới chó, khóc lóc rêи ɾỉ nói: "Chó... chó có tới không..."
Giang Yếm Ly nhiều lần bảo đảm nói: "Không có, nếu có chó ta sẽ giúp ngươi đuổi đi". Nàng nhặt giày của Nguỵ Vô Tiện dưới tàng cây lên, nói: "Giày tại sao rớt? Không vừa chân à?"
Nguỵ Vô Tiện chịu đựng cơn đau rớt nước mắt, vội nói: "Không có đâu, giày vừa chân". Thật ra là không vừa chân, hơi rộng một chút. Nhưng đây là đôi giày mới lần đầu tiên Giang Phong Miên mua cho hắn, Nguỵ Vô Tiện ngại phiền ông phải mua thêm một đôi khác, nên không nói bị rộng. Giang Yếm Ly giúp hắn mang giày vào, bóp bóp mũi giày, nói: "Là hơi lớn một chút ha, trở về sẽ sửa cho ngươi". Nguỵ Vô Tiện nghe xong, luôn cảm thấy mình làm sai gì đó, có chút lo sợ bất an.
Ăn nhờ ở đậu, sợ nhất chính là gây thêm phiền toái cho người ta.]
Lam Hi Thần tự hỏi mình có đọc nhầm hay không, những người khác nghe cũng hoài nghi có phải lỗ tai mình có vấn đề hay không.
Nguỵ Vô Tiện người này, đại đệ tử Vân Mộng giao thiệp khắp nơi, phóng túng bừa bãi của tuổi niên thiếu, Di Lăng Lão Tổ bễ nghễ chúng sinh, cao thâm khó đoán của hiện tại, không bao giờ có thể nghĩ khi còn nhỏ lại là bộ dạng cây cải trắng khô héo dè dặt cẩn thận như thế?!
Được đưa tới Vân Mộng Giang thị mười mấy năm trước, Giang tông chủ trước đây và Ngu phu nhân đến tột cùng dạy dỗ như thế nào, mới có thể thay đổi to lớn như vậy?
Giang thúc thúc và Ngu phu nhân dưới suối vàng nếu biết được mọi người có mối nghi hoặc này, nhất định sẽ dỗi ngược lại: Rõ ràng là trách nhiệm của vợ chồng Nguỵ thị, liên quan gì đến chúng ta!
Nguỵ Vô Tiện nghe đến khúc này, nghĩ đủ mọi loại chuyện trong quá khứ, từ từ cong khoé miệng lên. Từ thân ảnh mặc bạch y kia hắn tìm thấy sự bắt đầu lại của mình, nhờ đó hắn mới có chỗ cho linh hồn trở về trên thế gian này.
Giang Yếm Ly nhớ lại cái ngày biết được tin tức "Nguỵ Vô Tiện đào thoát khỏi Vân Mộng Giang thị" hôm đó, lúc nàng ở từ đường lau chùi bài vị vợ chồng Nguỵ thị đã kể cho họ nghe.
Bá bá, bá mẫu, hai người đã dạy dỗ a Tiện rất tốt, hắn vẫn luôn, là một đứa trẻ ngoan.
Giang Yếm Ly là người đầu tiên tiếp nhận, thân cận với Nguỵ Vô Tiện, ngoại trừ phụ phân Giang Phong Miên, bây giờ nhớ lại ngày xưa, vẫn đau lòng thương tiếc cho a Tiện ngoan ngoãn nghe lời như cũ.
A Tiện hắn từ nhỏ đã mất cha mẹ, sớm trở thành cô nhi, mọi uỷ khuất phải chịu đã vượt quá mức độ đôi vai bé nhỏ gầy yếu của hắn có thể gánh, chỉ là từ nhỏ đã có ý thức, sự lạc quan khiến cho hắn thoạt nhìn có vẻ sống rất tốt trên thế gian này, không sầu không lo. Nhưng thật ra, cái gì hắn cũng hiểu.
Giang Trừng – người mới vừa mới biến cuộc chiến tranh thành tơ lụa với Nguỵ Vô Tiện đã choáng váng sau khi biết chuyện này, y cũng không biết Nguỵ Vô Tiện còn từng có suy nghĩ như vậy, dù sao chẳng bao lâu, Nguỵ Vô Tiện "ăn nhờ ở đậu" đã bắt đầu làm trời làm đất, cùng y tranh xương sườn, giành đùi gà, cùng các sư huynh đệ đào hố gây hoạ không sót thứ gì.
Giang Trừng nghĩ thầm, có lẽ ta cũng không hiểu Nguỵ Vô Tiện như ta tưởng. Lúc trước không chú ý đến nguyên nhân hắn thu người lại, sau đó lại không biết lý do hắn thay đổi hình dạng.
[Giang Yếm Ly cõng hắn lên, vừa chân cao chân thấp quay trở về, vừa nói: "A Anh, bất kể vừa rồi a Trừng nói với ngươi cái gì, ngươi cũng đừng so đo với y. Tính tình y không tốt, bản thân thường xuyên ở nhà chơi một mình, mấy con chó đó y thích nhất, bị cha tiễn đi, y khổ sở trong lòng. Thật ra nhiều người chơi cùng y, y rất vui vẻ. Ngươi chạy ra hồi lâu không quay về, y lo lắng ngươi xảy ra chuyện vội vã đi kêu ta tỉnh dậy, ta mới ra ngoài tìm". Giang Yếm Ly kỳ thật cũng chỉ lớn hơn hắn hai ba tuổi, khi đó mới mười hai mười ba tuổi, rõ ràng chính mình cũng là một đứa trẻ, nhưng lời nói lại rất tự nhiên giống như một người lớn nho nhỏ, vẫn luôn dỗ dành hắn. Thân thể của nàng rất gầy rất yếu, sức lực cũng không lớn, thường lảo đảo, phải dừng lại xốc đùi Nguỵ Vô Tiện một cái, đề phòng hắn tuột xuống dưới. Nhưng, Nguỵ Vô Tiện ghé vào lưng nàng, lại cảm thấy an tâm không gì sánh bằng, thậm chí còn an tâm hơn so với ngồi trên cánh tay Giang Phong Miên.]
Thối tha không biết xấu hổ!
Kim Tử Hiên từ nhỏ ăn sung mặc sướиɠ, là một thiên chi kiêu tử không biết đói khổ lạnh lẽo, sợ hãi chật vật là cái gì, sau khi nghe Trạch Vu Quân tỉ mỉ kể ra tình trạng thuở nhỏ của Nguỵ Vô Tiện, một khắc trước còn đang so sánh danh tiếng thành tựu trước đây của cả hai, cảm giác hơi hổ thẹn, rồi sinh ra kính nể, nhưng giây tiếp theo đã không nhịn được ở trong lòng phun ra một câu!
A Ly là nữ tử, lại chẳng lớn hơn hắn bao nhiêu, làm sao có thể để nàng mệt nhọc?
Cõng một chút thì thôi đi, nhưng cái cảm giác dựa dẫm vào a Ly thế này là chuyện gì đây?
Đây là nguồn cơn của cái chuyện đáng bực mình xem tỷ như mẹ gì đó hả? Thật đúng là không biết xấu hổ nha!
Kim Quang Dao nhớ lại, cũng từng có một nữ tử thanh mảnh gầy yếu, che chở hắn như thế.
Tiết Dương cũng là ánh mắt âm u, nếu, khi còn nhỏ gã cũng có thể gặp được một người như vậy, thì thật tốt. Đáng tiếc cũng chỉ là nếu.
[Đột nhiên, một trận tiếng khóc lóc ỉ ôi bị gió đêm thổi tới. Giang Yếm Ly sợ đến mức run rẩy lên.... Nguỵ Vô Tiện giơ một ngón tay, nói: "Ta nghe thấy rồi, từ cái hố kia truyền tới!". Hai người vòng đến bên cạnh hố xem xét bên dưới thật cẩn thận. Có một bóng người nhỏ bé ở đáy hố, vừa ngước mặt lên, bùn đất dính đầy trên mặt bị nước mắt tạo thành hai vệt, phát ra tiếng nghẹn ngào ".... Tỷ tỷ!" Giang Yếm Ly thở phào nhẹ nhõm, "A Trừng, không phải ta kêu ngươi gọi người cùng nhau ra ngoài tìm hay sao?"
Giang Trừng chỉ là lắc đầu. Lúc Giang Yếm Ly đi rồi y đứng ngồi không yên, dứt khoát tự mình đuổi theo. Ai ngờ chạy quá gấp quên mang đèn l*иg, nửa đường ngã vào một cái hố, đầu cũng rách ra. Giang Yếm Ly đưa tay kéo đệ đệ ở dưới hố lên, lấy khăn tay ra đắp lên cái trán không ngừng chảy máu của y. Giang Trừng vẻ mặt ỉu xìu, len lén nhìn Nguỵ Vô Tiện một cái. Giang Yếm Ly nói: "Ngươi có gì muốn nói với a Anh có phải không?" Giang Trừng đè cái khăn trên trán, thấp giọng nói: ".... Thực xin lỗi". Giang Yếm Ly nói: "Đợi lát nữa đi giúp a Anh mang chiếu và chăn về, được không?"
Giang Trừng hít hít cái mũi, nói: "Ta đã đi lấy về rồi...."
Hai người chân đều bị thương, không đi bộ được, lúc này cách Liên Hoa Ổ có một đoạn, Giang Yếm Ly đành phải trên lưng cõng một đứa, trong lòng ôm một đứa. Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng đều ôm cổ nàng, nàng đi vài bước đã mệt đến thở hồng hộc, nói: "Các ngươi thế này kêu ta phải làm sao bây giờ nha".
Trong mắt hai người đều ngân ngấn nước, đồng loạt uỷ khuất ôm cổ nàng càng chặt hơn.]
Kim Tử Hiên trừng mắt nhìn qua Nguỵ Vô Tiện và Giang Trừng từng người một:..... Các ngươi còn hăng hái hơn phải không?!
Nhưng mà hai người đều làm như không nhìn thấy, giống như ra oai, trên mặt cùng treo nụ cười ngọt như đường, đồng thời kêu Giang Yếm Ly: "Sư tỷ!" / "A tỷ!"
Giang Yếm Ly cũng lộ lúm đồng tiền cười tươi như hoa với bọn hắn. Hai đệ đệ của nàng, vĩnh viễn đều là niềm tự hào của nàng.
Kim Tử Hiên:.....
Mọi người:..... Loại thái độ lấy sự che chở của trưởng tỷ làm niềm tự hào này cũng quá ghê gớm rồi.
Lam Hi Thần cảm thấy đáng tiếc, hắn cũng có đệ đệ, chỉ là Vong Cơ từ nhỏ đã độc lập tự chủ, thỉnh thoảng có thương tích đau ốm lặt vặt, cũng sẽ nghiêm khắc yêu cầu bản thân từ từ làm, thời điểm cần sự trợ giúp của huynh trưởng hắn đây thật sự là rất rất ít.
Nhϊếp Hoài Tang đối với chuyện này rất hâm mộ, ai ai oán oán liếc mắt quan sát đại ca nhà mình một cái, ý tứ là "Ngươi xem người ta làm trưởng tỷ, bảo vệ đệ đệ như thế nào đi"!
Nhϊếp Minh Quyết cạn lời, đệ đệ ngốc đây là quên mất kẻ làm đại ca y đã thay hắn ra mặt bao nhiêu lần, từng đánh bao nhiêu người rồi hả.
Nhϊếp Hoài Tang – người lúc còn nhỏ đi học sẽ "bị khi dễ, méc đại ca": Đại ca ngươi nếu giáo huấn người ta xong, đừng có quay đầu lại phạt ta, thì không phải càng tốt hơn hay sao!