Dương Tứ không từ chối ý tốt của Phương Huyền Tân, quả thực anh chỉ dùng được một tay thì rất bất tiện, thu dọn đồ đạc lộn xộn cả lên.
Phương Huyền Tân cũng không phải là người giỏi thu dọn đồ đạc. Dương Tứ không nhìn nổi nữa, ngồi xuống chỉ tay cho hắn.
Ngắm góc nghiêng gương mặt Phương Huyền Tân, Dương Tứ không nhịn được hỏi: “Quán lẩu của cậu không bận à?”
“Bận chứ, kiếm tiền bao nhiêu cũng không đủ.” Phương Huyền Tân nói rất thật thà, “Nhưng không theo đuổi vợ thì vợ sẽ chạy mất.”
Gò má Dương Tứ nháy mắt đỏ bừng, anh không biết phải phản ứng thế nào bèn quay đầu sắp xếp tài liệu trong ngăn kéo.
“Anh thích em, em biết.” Phương Huyền Tân lại không nhìn thấy mắt Dương Tứ, hắn rất bất mãn, cho tay vào trong túi rút ra tờ thực đơn đưa tới trước mặt Dương Tứ, giọng điệu đắc ý, “Vậy anh nói xem, tại sao anh lại giấu nó?”
Dương Tứ nhìn chú heo nhỏ kia, cụp mi, “Chỉ tiện tay đút túi mà thôi, dẫu sao cũng là vị khách cuối cùng, không chú ý nên nhét vào túi thôi ấy mà.”
“Anh nói dối. Anh, anh chỉ xé mỗi bức tranh em vẽ rồi gấp ngay ngắn chỉnh tề, anh cố ý cất nó đi.” Phương Huyền Tân nhìn người trước mặt đỏ bừng cả tai, cảm thấy vô vô cùng tủi thân, “Anh, anh không thể dùng cái sai của người khác để phạt em được.”
Không đầu không cuối, nhưng Dương Tứ lại hiểu được. Anh từng bị tổn thương, để rung động một lần nữa không phải là chuyện dễ dàng, có dũng khí để bắt đầu lại từ đầu thực sự rất khó.
Giống như việc đóng cửa quán ăn vặt, anh cần phải mưu cầu đường sống mới, thực ra cũng rất khó.
Năm ấy anh chỉ mang theo chút tiền đặt chân tới thị trấn này, lạ người, lạ đất, khởi nghiệp khó khăn. Vất vả lắm mới ổn định được, bây giờ lại phải bắt đầu lại từ đầu.
“Thực sự rất khó.” Dương Tứ cảm thán. Cuộc sống cũng vậy, việc làm ăn cũng vậy, thực sự quá khó. Nếu như anh có thể vùi đầu vào sa mạc như con đà điểu thì tốt rồi.
“Anh cũng đã nghĩ đến việc rời khỏi đây và bắt đầu lại từ đầu rồi.” Phương Huyền Tân kéo Dương Tứ qua, ép anh nhìn thẳng vào mắt mình, không chịu buông tha anh “Nếu anh đã có dũng cảm bắt đầu lại từ đầu, tại sao không thể cho em cơ hội này?”
“Cậu chỉ cảm động nhất thời thôi nhỉ, tôi giúp đỡ cậu cho nên cậu rất cảm động.” Dương Tứ khuyên Phương Huyền Tân, cũng khuyên bản thân mình. Anh nhìn người trước mặt mình. Tướng mạo, tính cách đều tốt, chẳng qua còn trẻ quá, không ổn định.
“Em rất cảm động, nhưng em có phải ngu đâu mà không phân biệt được rõ cảm động và thích!” Phương Huyền Tân không muốn vòng vo nữa, hắn đi thẳng vào vấn đề chính, “Em thích anh, chỉ thích anh thôi. Anh đừng đi nữa, ở lại đây được không.”
Sự nhiệt tình và chân thành của người trẻ tuổi khiến người ta khó lòng chống đỡ. Dương Tứ cảm thấy mình không thể trốn tránh nữa, dường như anh đã sống lại, chẳng ngờ anh có thể hỏi ra một câu vừa ngây ngô vừa quái gở: “Cậu làm gì để chứng minh tình cảm yêu thích của cậu với tôi sẽ không có ngày kết thúc.”
Dứt lời Dương Tứ lại rời mắt đi, nhưng lại bị Phương Huyền Tân đuổi theo ánh mắt ấy. Người đàn ông trẻ tuổi khom lưng, cúi đầu nhìn thẳng vào mắt anh, nghiêm túc trả lời: “Em sẽ dùng hành động để chứng minh.”
“Anh có thể cược một lần nữa được không, em sẽ không để anh thua đâu.”
Vành mắt Dương Tứ không thể giữ nổi nước mắt, anh cũng cảm thấy xấu hổ, vội vàng lau đi: “Tôi không tốt, quá khứ của tôi không hề vẻ vang.”
Nghe đến đây Phương Huyền Tân tức xì khói, hắn hừ một tiếng, bế Dương Tứ vào trong phòng ngủ. Dương Tứ kinh ngạc quên mất cả phản ứng, đến lúc bị đè trong chăn rồi mới lúng túng nói: “Huyền Tân, cậu làm gì đấy!”
“Anh.” Người trẻ tuổi cất giọng tủi thân vùi mặt vào hõm vai anh cọ cọ, “Em tức chết mất.”
Dương Tứ sững người, anh xoa mái tóc mềm của Phương Huyền Thân, cảm thấy nơi nào đó trong tim mình như sụp xuống, vừa chua, vừa ngọt.”
“Anh là của em.” Phương Huyền Tân hung tợn tuyên bố, sau đó lại đau lòng ôm lấy Dương Tứ, hôn khắp người anh, “Em muốn hôn cả cơ thể anh. Hôn môi anh, hôn mũi anh, hôn hầu kết, hôn bờ vai anh, tất cả cơ thể anh đều là của em!”
Khi nhìn thấy tấm ảnh được gửi tới từ một số điện thoại xa lạ, Phương Huyền Tân đã rơi nước mắt, cho nên mới ra tay với Nhậm Tự khi gặp gã ở lối rẽ. Hắn thực sự rất tức giận, cũng rất đau lòng. Bây giờ hắn mới biết anh Dương của hắn đã trải qua những gì. Hắn vẫn luôn cảm thấy kỳ lạ, rõ ràng anh Dương là một người có học thức, tại sao phải dạy sớm về muộn chăm lo cho cửa hàng đồ ăn vặt cỏn con kia.
Toàn thân Dương Tứ run rẩy, sự rung động xa lạ khiến anh khó mà chống đỡ. Anh muốn khóc, khoảng thời gian này anh thực sự rất yếu ớt.
***
“Không ai làm vậy hết đâu, vừa mới xác định quan hệ đã đòi ở chung rồi thì tình cảm sẽ không bền.” Dương Tứ ngồi bên giường nhìn Phương Huyền Tân hăng hái thu dọn đồ đạc, cuối cùng không nhịn được lên tiếng chỉ huy: “Này, em đừng để sách và cốc chung với nhau như vậy chứ, cốc có thể để chung với quần áo.”
Phương Huyền Tân nghe lời anh, để cốc cẩn thận, sau đó đưa mặt qua, đòi một nụ hôn từ Dương Tứ.
Dương Tứ khẽ thơm nhẹ lên má Phương Huyền Tân một cái, nhưng ngay lập tức lại xấu hổ. Ông chủ Phương thật giàu kinh nghiệm, bạn trai nhỏ của anh thật giàu kinh nghiệm.
“Phải ở cùng nhau chứ, tay anh không tiện, để anh ở một mình em không yên tâm.” Chẳng biết Phương Huyền Tân nghĩ đến điều gì, hớn hở chạy vào phòng tắm thu dọn đồ đạc.
Dương Tứ nhìn theo bóng lưng Phương Huyền Tân chạy tới chạy lui, nhỏ giọng hỏi: “Em thích anh từ khi nào?”
“Hả? Cái gì cơ?” Phương Huyền Tân không nghe rõ, lại chạy đi dán chiếc hộp chuyển phát nhanh, định nhét chăn gối vào đây.
“Không có gì.” Dương Tứ đứng dậy nhường chỗ cho hắn. Phòng hơi nhỏ, lúc nghiêng người qua anh bị Phương Huyền Tân ôm lấy.
Phương Huyền Tân hơi xấu hổ, đỏ mặt trả lời: “Em đã thích anh từ lâu rồi. Chính là cái lần anh giúp em nên mới bị thương, lúc giúp anh gội đầu em rất muốn hôn lên mắt anh.”
“Ngay từ lúc ấy em đã cảm thấy bản thân mình có gì đó bất thường.” Phương Huyền Tân xoắn xuýt hôn lên mắt Dương Tứ, hài lòng chép miệng, “Ngọt lắm.”
Dương Tứ bị trêu ghẹo tới mức chân mềm nhũn, lại cảm thấy mình luôn đỏ mặt khúm núm, biểu hiện giống như một thằng nhóc chưa trải sự đời, đúng là mất mặt. Anh kéo cổ Phương Huyền Tân xuống, chủ động hôn lên, “Phải hôn thế này, hôn ở đây, ngốc quá.”
Ngốc không kiềm chế nổi, nhất thời như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ nhưng lại sợ chạm vào cánh tay của Dương Tứ, chỉ có thể phấn khởi ôm lấy người ta cọ lung tung.
Vừa mới xác định quan hệ đã ở chung, thật sự rất tốt. Dương Tứ chống hông, rên hừ hừ. Người trẻ tuổi, thể lực tốt, khiến người ta ngưỡng mộ.
Quán ăn vặt của anh sáp nhập với quán lẩu, xiên que được đặt ở khu vực đồ ăn vặt miễn phí.
Phương Huyền Tân theo chủ nghĩa đàn ông, thích chiều Dương Tứ như vợ mình, tiền kiếm được cũng nộp hết cả lên, đến dịp năm mới còn dắt Dương Tứ về quê.
Bố Phương Huyền Tân qua đời từ sớm, hắn chẳng đi học được mấy năm, còn trẻ đã phải ra đời làm ăn.
Mẹ và chị gái của hắn rất tiến bộ, Phương Huyền Tân đã dặn đi dặn lại trước cả trăm lần rồi. Tối đêm ba mươi, cả gia đình quây quần cùng nhau đón giao thừa, Dương Tứ không nhịn được rơi nước mắt.
Đón Tết xong quay lại, Dương Tứ trở thành nhân viên phục vụ quán lẩu, phụ việc và bưng thức ăn. Đến mười giờ, Phương Huyền Tân không cho phép anh làm gì nữa, nằng nặc bắt người lên tầng ngủ hoặc nghỉ ngơi. Chờ Phương Huyền Tân bận xong, hai người sẽ cùng nhau về nhà.
Dẫu cho ở gian phòng nhỏ hay ở nhà, Dương Tứ đều dọn dẹp ngăn nắp chỉnh tề. Bố cục và đường lối đi lại của quán ăn cũng càng thêm hợp lý, khiến Phương Huyền Tân kinh ngạc ôm lấy Dương Tứ gọi vợ hiền.
Vợ hiền Dương Tứ đang ở căn phòng nhỏ trên tầng đọc sách, mấy ngày nữa là phải thi rồi, gần đây anh đều không giúp việc nhiều. Phương Huyền Tân bảo anh làm chuyện mình muốn làm, không cần phải lo chuyện làm ăn, không cần phải buồn phiền gì hết.
Dương Tứ có kiến thức nền tảng, dự định một hai năm nữa sẽ thi kế toán. Những vết nứt nhỏ trên tay anh đều được Phương Huyền Tân bôi kem dưỡng da hằng ngày, anh xoa tay ra khỏi căn phòng nhỏ, định xuống tầng đi vệ sinh.
“Chào bà chủ!”
“Chào bà chủ!”
Mấy em gái nhân viên phục vụ mới nhiệt tình vây quanh anh, Dương Tứ xấu hổ quay đầu đi mất.
Lại tuyển người mới, việc làm ăn quán lẩu tốt thật đấy.
—END—