Vượng Phu Mệnh

Chương 1

CHƯƠNG 1

Gà gáy lần thứ hai, đèn dầu trong tây phòng Vệ gia bật sáng, Khương Mật nương theo ánh sáng để sửa soạn, dùng nước lạnh rửa mặt rồi chải cho mình một kiểu tóc phụ nhân quen thuộc. Tất cả cũng chỉ mất một khắc thời gian.

Khương Mật sợ tốn nhiều dầu liền thổi tắt đèn, đi tới nhà bếp.

Nàng dùng khoai lang và gạo lứt nấu một nồi cháo loãng, lấy trong bình một cây củ cải chua cắt thành khúc nhỏ, lại đem rau dền hôm qua hái trên núi trụng qua, cong xuôi mới hướng tây phòng mơi cha mẹ chồng dậy dùng cơm sáng.

Trước mắt đã vào cuối thu, ngoài ruộng cũng không còn nhiều việc, nông thôn tiến vào thời kỳ nông nhàn, đám đàn ông hiếm khi không phải dậy sớm, có thể ngủ thêm một lúc, nhưng phụ nhân trong nhà lại quen giấc, gà gáy liền thức dậy, không quan tâm đang là lúc nào, dù sao thì cũng còn rất nhiều việc đang chờ các nàng làm.

Cơm sáng xong xuôi thì phải chuẩn bị thức ăn cho lợn, gà, vịt. Sau đó thì đem gùi đi hái rau cho lợn hoặc vào rừng trúc nhặt vỏ măng khô nhóm lửa.

Trước khi Khương Mật vào cửa, dậy sớm nhất Vệ gia là Ngô thị. Ngô thị là mẹ chồng Khương Mật, một phụ nhân nông thôn với vẻ ngoài gầy còm có chút cay nghiệt. Khương Mật vốn là người thôn Tiền Sơn, trước khi gả tời đã nghe nói về Ngô thị, điều nghe được đều là chuyện nàng thương con trai, đặc biệt là bảo bối trong mắt nàng, Vệ Tam Lang. Thế nhưng Ngô thị đối với con dâu lại không như thế, dù không khắt khe nhưng cũng không cho sắc mặt tốt.

Trượng phu Khương Mật chính là Vệ Tam Lang.

Vệ Tam Lang đại danh Vệ Thành, người đọc sách duy nhất trong nhà. Lúc đầu học vỡ lòng với tiên sinh trong thôn chỉ có mình hắn kiên trì tiếp tục, trước hắn có hai huynh trưởng đều vì học không được mà đã sớm từ bỏ.

Vệ Thành theo tiên sinh học hết vỡ lòng liền được Ngô thị gửi lên trường tư trên trấn, dùi mài kinh sử nhiều năm, mười bảy tuổi liền liên tiếp vượt qua thi huyện, thi phủ, chỉ cần qua thi viện là có công danh tú tài, nhưng hết lần này đến lần khác cứ sắp đến kỳ thi thì hắn xảy ra chuyện.

Kỳ thi viện mỗi năm đều có, Vệ Thành dụng tâm chuẩn bị kỹ lưỡng hai năm, năm đó mười tám tuổi thì bị sốt cao không hạ, suýt thì mất mạng, năm mười chín tuổi trên đường đi Túc Châu tham gia thi thì bị đυ.ng thương cánh tay phải, chưa đến trường thi đã phải quay về.

Năm nay hắn hai mươi, thi lần thứ tư.

Ngô thị trước đó đã nghe tiên sinh trong thôn nói Tam Lang nhà nàng là người ham học, thông minh sáng dạ hơn hẳn hài tử nhà khác. Cùng bởi vì ôm kỳ vọng cực cao với nhi tử, nàng mới muốn đợi Vệ Thành trúng tú tài thì tìm cho hắn một mối tốt, nhưng cố tình đợi từ năm hắn mười bảy đến hai mươi, công danh vẫn chưa gõ cửa nhà, trong thôn cũng có không ít người đàm tiếu xì xào nói Vệ Thành số mệnh không tốt, lúc bình thường thì không sao nhưng cứ sắp đến ngày thi thì có chuyện, sợ là hắn có thi đến bạc đầu cũng chẳng lên được bảng vàng đề danh.

Số mệnh chính là khó đoán như thế, có người xuất thân nông thôn hương dã cuối cùng có thể phong hầu bái tướng, cũng có người từ khi sinh ra đã cao cao tại thượng, thiếu niên phong quang đắc ý nhưng đến thanh niên long đong lận đận, rồi trung niên đột ngột lâm vào cảnh già thê lương.

Vệ Thành là người đọc sách, học vấn tốt, làm người đoan chính, trước kia trong thôn Hậu Sơn cũng có không ít các cô nương vụиɠ ŧяộʍ ngưỡng mộ trong lòng, nhưng số mệnh hỏng bét đã phá đi đại bộ phận hoa đào của hắn.

Đọc sách tốn tiền, như Vệ gia, lúc đầu cũng là cảnh phụ từ tử hiếu, huynh đệ hòa thuận, nhưng bởi vì Vệ Thành liên tục ba lần thi viện thất bại, mặc dù hai huynh trưởng không nói gì nhưng hai vị tẩu tẩu lại có lời oán thán, liền tìm cơ hội thổi gió bên gối, nói Vệ Thành đã như thế này còn muốn tiếp tục tiêu phí vào tiền mồ hôi nước mắt của cả nhà, hắn muốn đọc sách nhưng những người khác trong nhà không thể liều mạng bồi theo.

Trước kia chưa có gia đình thì coi như bỏ qua, nhưng giờ tất cả đều đã cưới vợ, con trai cũng đã có, nếu không nghĩ cho mình thì cũng phải vì nhi tử mà dự định?

Hai người tẩu tử của Vệ Thành khó có được lúc cùng tiến cùng lùi, xuất ra tất cả vốn liếng bản thân thuyết phục chồng mình, náo loạn hơn nửa năm, chọc Vệ mẫu Ngô thị thiếu chút nữa sinh bệnh, Vệ phụ nóng tính liền nói thẳng, nếu ngại Tam Lang đọc sách phí tiền thế thì phân gia, chỉ là nếu như sau này Vệ Thành trúng tú tài hay thậm chí cử nhân thì ai cũng đừng nghĩ tới chuyện dựa vào.

Cha già đã nói lời quyết tuyệt như vậy, trong lòng hai huynh đệ bồn chồn lo lắng đều muốn quỳ xuống nhận sai, nhưng thời khắc mấu chốt nhìn thấy ánh mắt nàng dâu, lại nghĩ tới con nhỏ, liền cắn răng đồng ý.

Vệ phụ không nghĩ tới Đại Lang, Nhị Lang quyết tâm, thực sự nghĩ rằng Tam lang liên lụy bọn hắn, trái tim liền nguội lạnh, cũng đồng ý chia hai nhà phân ra, bản thân hắn cùng Ngô thị ở cùng Tam Lang.

Vệ Thành không đành lòng nhìn cha mẹ chịu khổ, lại càng cố gắng gấp bội, còn từng quỳ gối trước mặt Ngô thị thề rằng năm nay nhất định thi đậu, nếu vẫn thất bại sẽ từ bỏ đọc sách, về nhà làm nông.

Trong lòng biết rõ Tam lang để bụng lời nói khốn nạn của hai cô con dâu, Ngô thị rất hận, may mà bà toàn tâm chú ý tới Vệ Thành, không quan tâm Trần thị Lý thị so đo, nếu không cái nhà này không lật trời mới lạ.

Phân gia hơn nửa năm, sau vụ mùa thì Khương Mật gả tới, cũng chưa quá lâu.

Dĩ nhiên không phải Ngô thị chọn trúng nàng, cầu thân cho Vệ Thành, là Vệ Thành trên đường về nhà thấy Khương Mật đang làm việc, bản thân nhìn trúng, tốn không ít công sức mới khiến cho Ngô thị gật đầu đồng ý, nhờ bà mối tới cửa nói chuyện hôn sự.

Khương Mật bộ dáng tốt, là mỹ nhân có tiếng thôn Tiền Sơn, nhưng cũng là cô nương số khổ, từ rất nhỏ đã mất mẹ ruột, cha nàng cũng không thể mãi sống một mình, rất nhanh đã cưới vợ hai. Bà mẹ kế cũng là một nhân vật lợi hại, mới không đầy hai năm đã sinh con trai, trước đó Khương phụ còn đau lòng Khương Mật, nhưng sau đó thì chỉ tập trung tinh thần quan tâm vợ và con trai, bỏ qua nữ nhi đầu lòng.

Lúc đầu, mẹ kế định giữ Khương Mật ở nhà mấy năm, Khương Mật là người giỏi giang, trong nhà trước sau có nàng cũng thoài mái nhẹ nhàng hơn.

Vốn dĩ muốn giữ nàng đến năm hai mươi tuổi, lúc đó bộ dáng nàng đã hoàn toàn nảy nở, vừa vặn có thể mang nàng cho nhà giàu trấn trên, thậm chí là đưa cho những lão gia có tiền trong huyện thành làm thϊếp, trong nhà cũng có thêm tiền bạc.

Nếu nàng có thể dỗ dành lão gia vui vẻ, giúp đỡ trong nhà, cho dù không thể hoặc là bị vợ cả ngược đãi, người làm mẹ kế cũng không đau lòng.

Mẹ kế Khương Mật nghĩ rất tốt, nhưng năm nay lại xảy ra chuyện.

Đệ đệ khác mẹ của Khương Mật mới nửa tuổi đã bị bệnh, uống thuốc cũng không thấy đỡ, Khương Mật cùng mẹ kế đi miếu bái tế, lúc trở về bị một thầy bói cản đường. Thầy bói nháy mắt để mẹ kế đem Khương Mật đẩy ra, nói không ít chuyện. Chung quy lại là cô nương này tướng mạo tốt, dù là tuổi nhỏ số mệnh không tốt nhưng sau này lại có hậu phúc, nếu không có bất ngờ gì xảy ra thì nàng về sau ra ngoài có kiệu xe đưa rước, gấm vóc nô bộc thành đàn.

Nghe đến đây, mẹ kế Khương Mật tim đập như nổi trống, trong lòng tính toán muốn nịnh nọt nàng một chút , chờ khi Khương Mật phát đạt thì cũng có thể giúp đỡ con trai mình.

Nhưng lời thầy bói nói sau đó giống như bị một gáo nước lạnh xối thẳng xuống đầu vào giữa mùa đông khiến mẹ kế nàng triệt để lạnh tâm.

Khương Mật chỗ nào cũng tốt, chỉ có một điều không tốt, đó là gây bất lợi cho huynh đệ.

Nếu nàng tốt, anh em nàng liền không xong, nàng càng đại phú đại quý thì huynh đệ nàng càng nghèo rớt mùng tơi. Dù sao thì giữa nàng và huynh đệ nàng cũng chỉ có một bên được tốt đẹp.

Mẹ kế cũng ước gì thầy bói là đồ lừa gạt, nhưng có một vài sự việc, nếu không nghe thấy thì thôi nhưng đã nghe nói thì lại sợ chẳng may, thà rằng tin là có.

Suy nghĩ như thế khiến bà không dám đưa Khương Mật cho những lão gia có tiền kia làm thϊếp, sợ rằng một khi nàng được sủng ái sẽ khắc chết con trai bà.

Muốn để nàng không lật nổi mình, tốt nhất là đem nàng gả cho mấy lão góa vợ lưu manh trong thôn, thế nhưng bà lại là mẹ kế, nếu đem nữ nhi của nguyên phối quá cố gả cho loại người này, không chỉ thanh danh bị hủy, mà cha Khương phụ cùng các tộc lão cũng sẽ không đáp ứng.

Tốt nhất là đem nàng gả cho loại nhà bên ngoài thì nhìn có thể diện nhưng bên trong lại loạn thành một đoàn, để nàng bị vận rủi quấn thân.

Bằng cách này, Vệ Thành nghiễm nhiên lọt vào mắt xanh của mẹ kế Khương Mật và trở thành ứng cử viên hàng đầu cho vị trí con rể Khương gia.

Đầu tiên, Vệ gia vốn liếng không nhiều, còn phải nuôi một người đọc sách, hiện tại bởi vì Vệ Thành mà náo loạn khiến huynh tẩu bất mãn, thà rằng gánh trên lưng tội bất hiếu cũng phải cùng hắn cắt đứt.

Suy đi tính lại, người khác là thi trượt là do học vấn không đủ. Vệ Thành thì là gì? Liên tiếp ba năm liền ngay cả trường thi tròn méo ra sao cũng chưa nhìn thấy, mấy chục năm qua cũng chưa có ai nhìn thấy chuyện này, người xui đến mức này cũng thật đáng kinh ngạc.

Mọi người đều nói Vệ Thành chỉ sợ là vận mệnh chú định không thể kiếm nổi công danh, cho dù học vẫn hắn tốt, nhưng ông trời không cho hắn làm tú tài, hắn cũng làm không được.

Mẹ kế Khương Mật càng nghĩ càng thấy Vệ Thành là sự lựa chọn tốt nhất. Hắn không may tốt, càng không may càng tốt.

Cứ như vậy, Vệ gia cùng Khương gia mơ mơ hồ hồ mà đạt thành nhất trí, việc hôn nhân rất nhanh được định ra. Lại nói về sau, Tiền Sơn thôn không thiếu người thầm nói sau lưng, mẹ kế kia của Khương Mật thật sự lợi hại, cho dù là ai cũng phải thừa nhận cửa hôn sự này là Khương Mật trèo cao, cho dù thế nào thì Vệ Thành cũng là người có học hành giỏi giang, khuyết điểm duy nhất cũng chỉ là xui xẻo. Người thương con gái ai lại chọn loại con rể mang vận xui này, chỉ sợ gả đi liền bị liên lụy, cũng gặp chuyện không may. Nhưng hết lần này đến lần khác, loại lý do này lại không thể nói rõ được, người ngoài nhìn vào cũng chỉ thấy, Vệ Thành lấy Khương Mật là đủ rồi, nếu hắn có thể đỗ tú tài thì chẳng phải Khương Mật sẽ lắc mình thành tú tài nương tử? Cái danh tú tài nương tử cũng chẳng ảnh hưởng gì tới tư thái dung mạo của nàng.

Trước khi xuất giá, mẹ kế lôi kéo Khương Mật nói không ít chuyện, nói Vệ Tam Lang tướng mạo đoan chính, tài học xuất chúng, lúc đầu Vệ Mẫu Ngô thị tuyệt đối không có khả năng coi trọng nha đầu nông thôn là nàng, vẫn là do bản thân Vệ Thành nguyện ý, khẩn cầu Ngô thị đồng ý. Sau đó còn dặn dò Khương Mật dụng tâm phụng dưỡng cha mẹ chồng.

Đối với chuyện chung thân đại sự của mình, ngày từ đầu Khương Mật biết rất ít, nghe mẹ kế nói xong mới phát giác ra tình hình rất nghiêm trọng.

Nàng biết Vệ Thành mang vận xui. Bây giờ thậm chí còn không phải là con dâu mà mẹ chồng hài lòng, nàng là do tự mình Vệ Tam Lang muốn cưới. Chỉ sợ gả đến rồi sẽ phải chịu không ít khổ. Khương Mật ở trong lòng tự động viên, có thể gả đi đã là chuyện tốt, ở lại nhà mẹ đẻ mới không biết sẽ xảy ra chuyện gì. Mặc dù người kia vận khí có kém, nhưng không phải còn có câu phong thủy đổi dời? Ngoài chuyện xui xẻo, Vệ Thành hoàn toàn chính xác là không có gì để bắt bẻ, nếu hắn không gặp vận xui liên tục, cửa hôn sự này cũng không đến lượt người mất mẹ từ sớm là nàng.

Cứ như vây, sau mấy tháng định ra hôn sự, Khương Mật liền xuất giá từ Tiền Sơn thôn đến Hậu Sơn thôn. Vừa tới Vệ gia, Ngô thị rất không thích nàng, là do bà quá coi trọng Vệ Thành, nhìn thế nào cũng cảm thấy một cô nương nông thôn mất mẹ không xứng với nhi tử nhà mình.

Khương Mật chịu thương chịu khó, làm việc nhanh nhẹn, đối với cha mẹ chồng càng là mười phần hiếu thuận, dù trong lòng Ngô thị còn tức giận cũng không thể đưa tay ra đánh người mặt cười.

Tốn chút công sức, cuộc sống của nàng cũng miễn cưỡng thông thuận.

Mặc dù mẹ chồng đôi khi tức giận sẽ nói vài câu, nhưng tướng công lại rất quan tâm nàng. Vệ Thành cũng biết mình có vận khí không tốt, không nói quá nhiều, chỉ yên lặng dụng tâm khổ học.

Sau khi ở chung Khương Mật mới phát hiện người khác nói về Vệ Thành đều không ngoa, hắn là người đàng hoàng, chăm chỉ học hành lại rất tiết kiệm, trương tư bảo mua sách, hắn liền mượn sách chép lại từng quyển, giấy bút nghiên mực dùng cũng là loại hạ phẩm.

Chỉ là nhà nông làm ruộng cũng chỉ có thể sống tạm, không kiếm được quá nhiều tiền, mặc dù bình thường Vệ Thành có tiết kiệm, mức chi tiêu cũng hơn hẳn so với nhà khác.

Sau khi ăn sáng, Vệ phụ mang cuốc chuẩn bị ra ruộng, Ngô thị thái rau cho lợn, Khương Mật múc nước rửa bát, dọn dẹp nhà bếp, sau đó đi xem chuồng gà. Sau trung thu tiết trời dần chuyển lạnh, gà cũng không còn đẻ nhiều trứng. Trước đó thu trứng gà, mỗi ngày mấy quả, một tuần tích lũy cũng được ba bốn mươi quả trứng, phân nửa là cầm đi đổi tiền, dành lại tám mười quả trứng cho Vệ Thành bồi bổ thân thể.

Đợt này gà mái đẻ ít, mười ngày nửa tháng cũng không tích lũy bằng một nửa ngày thường, thu thập ngoài ruộng cũng không tốt, cả nhà trải qua một thời gian khó khăn.

Không đến nỗi đói bụng, chính là sợ không bỏ ra được tiền cho Vệ Thành nộp học phí, nghe nói vào các dịp lễ tiết, sinh thần còn phải hiếu kính tiên sinh, bút mực nghiên giấy cũng là một khoản phải chi tiêu, cũng khó trách hai tẩu tử nóng lòng cùng trong nhà phân ra.

Khương Mật ngồi xổm trước chuồng gà nhìn một lát, trong lòng tính toán, một tuần chỉ nhặt được mười quả trứng, hai ngày sau là ngày nghỉ, tướng công sẽ về nhà, thu hoạch này thật sụ hơi kém một chút.

Cả ngày Khương Mật chỉ suy nghĩ về trứng gà, đến đêm trước khi đi ngủ cũng nghĩ, đến lúc ngủ nàng lại nằm mơ. Giấc mơ cùng trứng gà không liên quan đến nhau, sau khi tỉnh lại Khương Mật liền tim đập không ngừng, cảm thấy mơ gà mái đẻ trứng còn tốt hơn.

Nàng mơ tới cái gì?

Nàng mơ thấy trước khi về nhà vào ngày nghỉ, Vệ Thành đem sách hắn đã chép tốt đưa cho chưởng quỹ hiệu sách để đổi tiền, cùng lúc một vài vị bạn học trong trường cũng muốn đi hiệu sách, liền kết bạn cùng đi, giữa đường bị người ta chặn lại. Vệ Thành giúp đỡ bạn học lại bị thương không nhẹ, bị người khiêng trở về, đợi vết thương khỏi thì thi viện đã kết thúc.