Edit+beta: LQNN203
Hôm nay là thứ bảy, Lâm Âm không ra ngoài, Ôn Thiến đến nhà bầu bạn với cô.
Anh cả bận xử lý chuyện công ty, anh hai tăng ca ở bệnh viện, bọn họ chưa biết chuyện cô và Cố Du Minh.
Lúc Ôn Thiến tới mang theo một bó hoa hồng màu hồng phấn, không để người giúp việc động tay mà tự mình cắt hoa cắm vào bình hoa, cầm lên phòng của Lâm Âm ở tầng hai.
Lâm Âm đứng bên cửa sổ, di động tắt máy ném trên tủ đầu giường, quay đầu thấy Ôn Thiến, tiếp nhận hoa trong tay cô nàng: "Thiến Thiến."
Ôn Thiến quan sát sắc mặt Lâm Âm, thấy cô không sa sút như trong tưởng tượng của mình, hơi yên lòng, cười cười: "Cậu xem hoa nở đẹp chưa này, ở trên còn có sương sớm nữa."
Lâm Âm đem bó hoa đặt ở một bên, ôm Ôn Thiến một lúc.
Cô vốn dĩ cho rằng người đàn ông giống như Cố Du Minh vĩnh viễn sẽ không phản bội tình cảm, kết quả vẫn là không đáng tin cậy. Đáng tin cậy nhất vẫn là người bạn thân của mình.
Ôn Thiến nhẹ nhàng vỗ lưng Lâm Âm, cô nàng ở trong điện thoại nghe Lâm Âm nói chuyện của Cố Du Minh, tức giận đến muốn gϊếŧ người, hùng hùng hổ hổ tới.
Chờ cảm xúc Lâm Âm ổn định lại, Ôn Thiến xắn tay áo: "Cho mình xem ảnh chụp đi."
Lâm Âm cầm cái hộp, bắt đầu thu thập đồ có liên quan đến Cố Du Minh, một bên đáp: "Điện thoại mình ở trên tủ đầu giường, cậu tự xem đi."
Ôn Thiến mở điện thoại Lâm Âm ra, thấy bức ảnh kia, tức giận đến thiếu chút nữa đem điện thoại đập: "Cẩu nam nữ!"
Bối cảnh bức ảnh là phòng ngủ của một căn biệt thự được trang trí rất xa hoa, hẳn là nhà của Dương Thấm Vũ. Cố Du Minh nhắm mắt lại nằm ở trên giường, trên người không mặc quần áo, chiếc mắt kính gọng bạc bị ném xuống dưới, thắt lưng cũng đã buông lỏng ra, trên mặt đất rơi rụng một chiếc áo sơ mi nam màu lam nhạt, cùng một cái qυầи ɭóŧ ren của nữ.
Người phụ nữ nằm bên cạnh Cố Du Minh, trên người mặc một chiếc váy trắng liền áo bị xé tan tành, trên cổ và xương quai xanh có tảng lớn dấu hôn màu đỏ.
Ôn Thiến ném điện thoại Lâm Âm lên giường, quay người vào toilet: "Mình đi rửa mắt."
Ôn Thiến rửa mắt xong trở ra, giúp đỡ Lâm Âm cùng thu thập đồ vật, một bên sỉ vả tra nam tiện nữ kia dài đến năm nghìn chữ.
"Cẩu nam nữ kia rốt cuộc thông đồng từ khi nào, lần trước Cố Du Minh đi sân bay đón Dương Thấm Vũ mình đã cảm thấy không thích hợp rồi, hai người bọn họ rốt cuộc là quan hệ gì?"
"Hai người bọn họ trước kia khẳng định có chuyện, cậu nhớ không, sự kiện ở sân bay kia Cố Du Minh biết rõ là Dương Thấm Vũ cố ý tìm paparazzi chụp lén, anh ta còn làm trò cảnh cáo cô ta trước mặt cậu, thế mà cô ta còn dám tư thông với Cố Du Minh."
"Chứng minh cô ta căn bản không sợ, cảm thấy Cố Du Minh có tình cảm với mình, sẽ không làm gì cô ta."
Lâm Âm đã không quan tâm Cố Du Minh và Dương Thấm Vũ có quan hệ gì, cô chỉ biết, cô và Cố Du Minh không có quan hệ gì nữa.
Lâm Âm mở tủ quần áo, lấy chiếc váy trắng mà ngày thường mình thích nhất ra, đây là chiếc váy mà Cố Du Minh trước kia tặng cho cô, cùng chiếc váy Dương Thấm Vũ mặc trên người kia giống nhau như đúc.
Chính như theo lời Cố Du Minh nói, Dương Thấm Vũ là cố ý thừa dịp Cố Du Minh uống rượu, ăn mặc giống cô câu dẫn anh ta.
Lâm Âm không cảm thấy Cố Du Minh oan uổng, cô chỉ cảm thấy ghê tởm.
"Đen đủi," Ôn Thiến đem cái kéo lại đây, đưa cho Lâm Âm, "Cắt đi, cắt càng thảm càng tốt."
Cô ấy muốn cho Lâm Âm xả giận, để tâm tình của cô có thể dễ chịu một chút, tính cách cô hiền lành, nghẹn ở trong lòng không phát tiết ra sẽ khó chịu chết.
Lâm Âm đem cái kéo đặt sang một bên: "Không cắt, mình ngại mệt tay."
Ôn Thiến kéo Lâm Âm xuống nhà, hỏi người giúp việc một cái thau đồng, đem cái váy kia đặt trong thau, lại đưa cho Lâm Âm một cái bật lửa: "Đốt, không mệt tay."
Lâm Âm bật bật lửa, để ngọn lửa cắn nuốt một góc chiếc váy. Rất nhanh, chiếc váy đã hoàn toàn bị thiêu rụi, cuối cùng biến thành một mảnh tro tàn, bị Ôn Thiến cho vào bồn cầu xả nước.
Lâm Âm trở lại phòng tiếp tục thu thập đồ vật, cũng may thời gian cô và Cố Du Minh ở bên nhau không dài, gút mắt giữa hai người không tính quá sâu, thu thập xong cũng chỉ có nửa cái thùng giấy.
Ôn Thiến cầm lấy cái lắc chân kim cương trong thùng: "Bộ bộ sinh liên à, nhìn thật có lòng, một bên ngủ với Dương Thấm Vũ, một bên tặng đồ cho cậu, ghê tởm."
Tối qua Lâm Âm không muốn nhận cái lắc chân này, là Cố Du Minh trước khi đi treo ngay cửa biệt thự nhà cô.
Nhẫn đính hôn cũng ở trong thùng, Lâm Âm đóng gói xong, thuê chuyển phát nhanh gửi tới công ty Cố Du Minh.
"Sao không gửi đến nhà anh ta," Ôn Thiến cắn chặt răng, "Tốt nhất đem bức ảnh rửa ra, cũng gửi qua đó. Nhà anh ta không phải gia phong rất nghiêm sao, để người lớn trong nhà anh ta nhìn xem anh ta đã làm chuyện tốt gì."
Lâm Âm ngồi trên sàn nhà trong phòng ngủ, dựa vào tủ quần áo, một hồi lâu không nói chuyện.
Ôn Thiến mắng Cố Du Minh một hồi, đi đến trước mặt Lâm Âm ngồi xổm xuống: "Sao cậu lại khóc, vì cái loại tra nam này rơi nước mắt không đáng giá đâu, đừng khóc."
Lâm Âm gạt nước mắt, thanh âm còn mang theo nức nở: "Mình không khóc vì anh ta, mình cảm thấy có lỗi với anh cả. Bố mẹ tụi mình qua đời sớm, mình và anh hai chính là gánh nặng của anh cả, anh ấy phải chăm sóc tụi mình, còn phải quản lí công ty, anh ấy quá vất vả."
Cô đồng ý đính hôn với Cố Du Minh, nguyên nhân lớn chính là bởi vì gia tộc của Cố Du Minh. Cố gia có thể giúp được Lâm gia, như vậy anh cả không cần vất vả như vậy nữa.
Lâm Âm nghĩ đến khi bố mẹ vừa mới qua đời, khi đó Lâm Sâm bất quá chỉ mới thành niên, các cổ đông trong công ty như hổ rình mồi, đều là một mình Lâm Sâm chèo chống, cô càng nghĩ càng khó chịu, nước mắt muốn ngăn nhưng ngăn không được.
Chờ cảm xúc Lâm Âm ổn định, cô báo chuyện này trong nhóm gia đình.
Lâm Sâm và Lâm Du chưa trả lời, tới thời gian tan tầm ngày thường cũng không về nhà.
Lâm Âm lo lắng xảy ra chuyện, gọi điện thoại cho trợ lý của Lâm Sâm, trợ lý nói Lâm tổng đã sớm tan làm. Lâm Âm lại gọi điện thoại đến văn phòng của Lâm Du, người tiếp điện thoại là bác sĩ khác, nói bác sĩ Lâm buổi chiều đã xin nghỉ.
Mãi cho đến buổi tối 11 giờ, Lâm Âm thấy xe anh cả lái vào, cô vội vàng ra đón, thấy anh hai cũng ở trên xe.
Hai anh trai vẫn luôn như chó với mèo, luôn xem đối phương không vừa mắt, rất ít khi ngồi chung một chiếc xe.
Cửa xe mở ra, Lâm Sâm và Lâm Du xuống xe, quần áo trên người hai người đều xộc xệch.
Lâm Âm thấy tay phải Lâm Du băng bó, đi lên trước: "Anh hai, hai anh đây là làm sao vậy?"
Lâm Sâm không nói một lời mà đi vào phòng, Lâm Du giơ tay xoa nhẹ đầu Lâm Âm một chút: "Không có gì."
"Chảy cả máu còn không có gì?" Lâm Âm vừa đi vừa hỏi, "Hai anh đi đâu, sao muộn vậy mới về?"
"Đánh người, tên súc sinh Cố Du Minh, dám bắt nạt em gái anh!" Lâm Du vào nhà đổi dép lê, ngẩng đầu thấy Lâm Âm khóc, cười nhạo cô nói, "Tiểu nha đầu, khóc cái gì, đừng khóc. Anh cả và anh không phải trút giận cho em rồi sao?"
Lâm Âm ôm tay Lâm Du đang bị thương, vừa đau lòng vừa sợ: "Máu thấm ra cả băng rồi này, anh cả, anh hai bị người ta đánh."
"Không phải nó bị người ta đánh," Lâm Sâm rửa tay xong, từ toilet lầu một đi ra, cởi cúc áo sơ mi ra, liếc mắt xem thường Lâm Du, "Là nó nhắm trượt người ta, tự đánh vào tường."
Lâm Du nằm liệt trên sô pha: "Cố Du Minh hắn không dám đánh trả, dám đánh trả em đánh chết hắn."
Lâm Sâm đạp anh ấy một chút: "Đi rửa tay, em là bác sĩ, không phải có thói quen vệ sinh sao."
Lâm Du đứng dậy: "Không phải em bị Cố Du Minh làm cho tức điên sao, tức giận lên là hồ đồ. Anh cả anh có thể đừng ức hϊếp em nữa được không, để giành sức của anh khi gặp Cố Du Minh tẫn cho hắn một trận không được sao."
Lâm Sâm nhìn Lâm Âm, kéo tay cô, để cô ngồi bên cạnh anh: "Đừng khóc." Vừa nhìn thấy cô khóc anh liền đau lòng.
Lâm Âm khóc càng dữ dội: "Là em liên lụy mọi người."
Lâm Sâm thở dài, lau nước mắt cho cô: "Em nói gì vậy, cho rằng anh cả coi trọng thế lực của Cố gia nên mới cho em liên hôn?"
"Nhà chúng ta cho dù nghèo đến đi xin cơm anh cả cũng tuyệt không sẽ để em gả cho loại người này."
Ra loại sự tình này, người khó chịu nhất chính là Lâm Sâm. Hôn sự với Cố gia là do anh chọn ra, lúc ấy anh cho rằng gia phong Cố gia nghiêm khắc, Cố Du Minh là người đoan chính được giáo dục tốt, không nghĩ tới anh ta là loại người này.
Lâm Âm ngồi xổm xuống trước mặt Lâm Sâm, nhẹ nhàng đem đầu mình gác lên đầu gối anh: "Anh cả, anh đừng lo lắng cho em, chỉ cần gia đình chúng ta bên nhau là được."
"Thời gian em và Cố Du Minh ở bên nhau không dài, cảm tình với anh ta cũng không đậm. Em không đau lòng vì anh ta, em chỉ không muốn các anh khó chịu."
Lâm Sâm xoa đầu Lâm Âm, nghĩ đến cô khi còn nhỏ. Lúc mẹ qua đời cô chỉ có chín tuổi, cô không chải tóc cho mình, lại không cho bảo mẫu chải, mỗi lần đều quấn lấy anh, để anh chải cho cô.
Anh lúc ấy vừa mới thành niên, muốn ra sức học, muốn ra sức chèo chống công ty, muốn ra sức chăm sóc em trai em gái đang còn nhỏ, hận không thể phân thân mình ra, làm sao có thời giờ chải đầu cho cô.
Anh từng vì thế cảm thấy bực bội, cảm thấy đứa em gái này là yêu tinh phiền phức, tùy tiện chải vài cái cho cô liền đuổi cô đi.
Nhưng mặc kệ anh chải đầu cho cô khó coi cỡ nào, cô luôn tươi cười khoe với những bé gái cùng tuổi khác, nói đây là anh trai chải đầu cho mình, nói cô tuy không có bố mẹ nhưng cô vẫn được yêu thương hết mực, cô có anh trai tốt nhất thế giới.
Cô gái nhỏ cười rộ lên có một đôi lúm ngọt ngào, giọng nói vừa mềm mại vừa dịu dàng.
Từ lúc ấy anh mới biết được, cô không phải là yêu tinh phiền phức, là trời cao thấy anh cực khổ, mang đến cho anh một tiểu thiên sứ.
Lâm Du rửa tay xong ngồi ở trên sô pha, vỗ vỗ đầu gối chính mình: "Túi khóc nhỏ, anh hai ở đây, khóc đi."
Lâm Âm ngồi ở giữa hai anh, cảm thấy mình là người hạnh phúc nhất trên thế giới, cô đánh giá hai anh từ trên xuống dưới, ngoại trừ Lâm Du một quyền đánh lên tường mà bị thương ra, những nơi khác của hai người cũng không bị thương.
Việc này Cố Du Minh biết mình làm sai, anh ta không dám đánh trả.
Lâm Sâm tay chống ở đầu gối: "Chuyện hôn sự của Âm Âm cứ chậm rãi, nếu không gặp được người tốt, cả đời ở Lâm gia chúng ta làm tiểu công chúa cũng tốt, lại không phải nuôi không nổi."
Lâm Âm vẫn có chút lo lắng: "Anh cả, Cố Du Minh có thể tức giận nhằm vào anh không?"
Chuyện đính hôn của hai nhà Cố Lâm rất lớn, cơ hồ mọi người trong cả thành phố đều biết, hủy hôn tất nhiên cũng sẽ nháo đến ồn ào huyên náo, sau khi nghe ngóng nguyên nhân, lại là Cố Du Minh nɠɵạı ŧìиɧ với nữ minh tinh, Cố gia trọng nhất thể diện, việc này truyền ra thật không dễ nghe, không thể biết trước bọn họ sẽ không trút giận lên Lâm gia.
Lâm Sâm xoa nhẹ đầu Lâm Âm: "Không sao, em không cần lo chuyện này."
Lâm Âm làm sao có thể không lo lắng chứ, thế lực của Cố gia quá lớn cũng quá thâm hậu, rõ ràng thực lực cách xa, Lâm Sâm cho dù bản lĩnh lớn, ứng phó với Cố gia cũng sẽ rất khó khăn.
Không nghĩ tới sáng sớm ngày hôm sau bà cụ nhà họ Cố mang theo con cháu tới cửa, lễ vật lớn nhỏ chất những mấy chiếc xe, mọi người chen chúc trong phòng khách.
Lâm Du hôm nay trực ban, Lâm Sâm tiếp đãi mọi người, Lâm Âm ở trong phòng của mình không ra, mở ra một khe cửa nhìn xuống dưới lầu.
Bà cụ Cố nhìn qua tinh thần không tốt lắm, bệnh rất nghiêm trọng, trên cánh tay Cố Du Minh quấn băng vải, trên mặt dán băng keo cá nhân, vết thương trên người nhìn qua không ít.
"Chát" một tiếng, ba Cố tát vào mặt Cố Du Minh, bảo anh ta quỳ xuống xin lỗi.
Mắt kính Cố Du Minh bị đánh lệch đi, anh ta không muốn quỳ xuống, nhấp môi đứng ở bên bàn trà: "Chuyện này là tôi có lỗi với Âm Âm, tôi sẽ bồi thường cho cô ấy."
Lâm Sâm mắt lạnh nhìn Cố Du Minh, không nhận lời xin lỗi của Cố gia, kiên trì muốn hủy hôn.
Bà cụ Cố lau nước mắt: "Ta rất thích đứa trẻ Âm Âm này, lớn lên xinh đẹp, tâm địa thiện lương, lại ngoan ngoãn, ta nghĩ trước khi xuống mồ có thể thấy con bé gả vào Cố gia, đây là phúc phần mà Cố gia có được."
"Người phụ nữ không biết xấu hổ ở bên ngoài kia làm sao so được với Âm Âm, xách giày cho con bé cũng không xứng," bà cụ Cố dùng gậy đánh Cố Du Minh, "Đứa cháu đáng trách này, không biết quý trọng nhân duyên gì cả."
Lâm Sâm mắt lạnh nhìn đám người này diễn kịch, nửa lời cũng không nói, cuối cùng hai nhà tan rã trong không vui.
Lâm Sâm mặt ngoài hoà bình cũng không muốn duy trì, bảo người giúp việc đem lễ vật Cố gia mang đến ném ra ngoài cửa, xem như hoàn toàn cạch mặt với Cố gia.
*****
Ngày hôm sau là thứ hai, Lâm Âm đi vào đoàn múa, từ lúc bắt đầu tiến vào cửa liền cảm giác có người đang nhìn cô, còn trộm bàn tán về cô.
Chờ cô nhìn qua bọn họ liền ngậm miệng không nói.
Lưu Hiểu Thanh thấy Lâm Âm, kéo cô đến một bên, nhỏ giọng hỏi: "Cô xem tin tức trên mạng chưa?"
Lâm Âm hoàn toàn không biết chuyện gì: "Chưa, sao vậy?" Hai ngày này cô bận chuyện hủy hôn, di động cũng không đυ.ng vào.
Lưu Hiểu Thanh mở di động của mình, đưa tới trước mắt Lâm Âm, một bên tức giận mà nói: "Những người này vu khống cô, nói Tạ Trình sở dĩ chi năm trăm vạn cho cô, là bởi vì cô được anh ấy bao nuôi."
Lưu Hiểu Thanh hạ giọng: "Còn nói, Tạ tổng ở Uyển Thành có một căn thự cao cấp, là chỗ chuyên cùng cô lêu lổng."
"Tôi?" Lâm Âm bị cả kinh mở to hai mắt, "Được Tạ Trình bao nuôi?"
Sao cô không biết cô được Tạ Trình bao nuôi, cô có cần đưa thẻ đen mà Lâm Sâm cho cô ra không?
Lưu Hiểu Thanh click mở bình luận: "Cô tự xem đi, bịa chuyện như thật, nếu không phải cả ngày cùng cô ở phòng luyện tập vũ đạo thì tôi cũng tin rồi."
Lâm Âm cầm điện thoại của Lưu Hiểu Thanh nhìn nhìn, phát hiện không riêng việc bịa đặt bằng chữ, còn có ảnh chụp.
Là ở trên hành lang của nhà hàng Việt Thức, ánh đèn lờ mờ đến quá mức ái muội, cô dựa vào ven tường, cúi đầu nhìn bóng mình trên mặt đất, Tạ Trình một tay đút trong túi quần, một tay đùa nghịch chiếc bật lửa màu đen.
Bật lửa nhập nhoạng ánh lửa, anh không nhìn ánh lửa, quay đầu nhìn cô.
Lưu Hiểu Thanh nhìn ảnh chụp: "Dùng một câu ở trên mạng đó là, ánh mắt anh ấy nhìn cô thật sự không tính là trong sạch."
Lưu Hiểu Thanh nhịn không được bắt đầu hoài nghi: "Tạ tổng anh ấy có phải thích cô không?"
Lâm Âm đem điện thoại trả cho Lưu Hiểu Thanh: "Không phải, cả WeChat anh ta cũng không thêm tôi, sao có thể thích tôi được."
Lâm Âm cho rằng chuyện này chỉ là chút sóng gió nho nhỏ, xử lý lạnh lùng một chút, một hai ngày cũng sẽ qua, không nghĩ tới sự tình càng nháo càng lớn, toàn bộ giới hào môn đều đã biết.
Ngay sau đó, Cố gia kiêu ngạo tuyên bố hủy hôn với Lâm gia.
Một số người không biết nội tình sẽ tự nhiên nghĩ Lâm Âm qua lại với Tạ Trimh mà cho Cố Du Minh đội mũ xanh nên Cố gia mới có thể hủy hôn.
Lâm Âm cho dù đơn thuần cũng có thể nhìn ra, đây là Cố gia thiết kế ra, thấy cô khăng khăng hủy hôn, lại sợ chuyện Cố Du Minh nɠɵạı ŧìиɧ với nữ minh tinh sẽ ảnh hưởng không tốt đến thanh danh Cố gia, liền đem bát nước bẩn hắt trên người cô.
Lâm Âm mở điện thoại mình lên, muốn ảnh giường chiếu của Cố Du Minh và Dương Thấm Vũ giường chiếu, cô lục khắp điện thoại, tìm cả thùng rác album, trước sau đều tìm không thấy.
Bức ảnh kia đã không biết khi nào bị người ta thuê hacker xóa bỏ, một dấu vết cũng không lưu lại.
Khi Lâm Âm tan tầm, bị Cố Du Minh ngăn ở cửa đoàn múa, vết thương trên người anh ta đã khá hơn nhiều, sắc mặt nhìn qua rất tiều tụy.
"Âm Âm, em phục hôn với anh đi, chỉ cần chúng ta phục hôn, những lời đồn đãi đó sẽ tự sụp đổ."
Lâm Âm liếc mắt nhìn Cố Du Minh một cái, cô có chút hoài nghi chính mình trước kia mắt bị mù, thế mà cảm thấy Cố Du Minh là người chính nhân quân tử: "Lời đồn giữa tôi và Tạ Trình là do anh truyền ra?"
Cố Du Minh: "Không phải anh, sao anh lại để em ở bên người đàn ông khác được, này không phải tự cho mình đội nón xanh sao."
Lâm Âm: "Vậy chính là Cố gia các người."
Giọng Cố Du Minh nhỏ xuống, có chút bất lực: "Lúc anh biết đã chậm."
Lâm Âm nhìn Cố Du Minh: "Bức ảnh trên điện thoại tôi cũng là anh thuê hacker xóa?"
Cố Du Minh: "Anh không thể để lại chứng cứ rõ ràng như vậy, hy vọng em có thể thông cảm."
Lâm Âm lại lần nữa may mắn, may mắn cô không gả cho Cố Du Minh, Cố gia căn bản một người tốt đều không có.
Phụ nữ một khi tỉnh táo lại, liền sẽ trở nên rất vô tình. Lâm Âm lúc ban đầu còn rất ghê tởm Cố Du Minh và Dương Thấm Vũ, vì thế mới thương tâm. Hiện tại chỉ nghĩ cảm ơn Dương Thấm Vũ, để cô thấy rõ bản chất của Cố Du Minh và Cố gia.
Cố Du Minh nhìn Lâm Âm: "Anh không nghĩ muốn phản bội em, ngày đó buổi tối anh uống rượu xong, lúc sau tỉnh lại đã ở trên giường của Dương Thấm Vũ, cô ta mượn chuyện này uy hϊếp anh, bắt anh đến Mộng Phi xem cô ta biểu diễn, trong lòng anh chỉ có em thôi."
Cố Du Minh nhìn dáng vẻ phòng bị anh ta của Lâm Âm, duỗi tay bắt lấy cổ tay cô: "Âm Âm, anh rất nhớ em."
Cố Du Minh luôn luôn ổn trọng nội liễm, suýt nữa làm ra chuyện mất khống chế.
Lâm Âm thoát khỏi tay Cố Du Minh, xoa xoa cổ tay đỏ bị anh ta siết chặt, nhíu mày: "Về sau không cần nói chuyện này với tôi, chúng ta đã hủy hôn."
"Cũng không cần đến tìm tôi!"
Cửa đoàn múa tới tới lui lui đều là người, rất nhiều người trước kia gặp qua Cố Du Minh tới đón Lâm Âm, biết anh ta là bạn trai cô, kết hợp với lời đồn đãi gần nhất nổ ra, nhìn Lâm Âm và Cố Du Minh cãi nhau, càng thêm tin chuyện Lâm Âm được Tạ Trình bao nuôi là sự thật, ghé một bên nghị luận sôi nổi.
"Đây là vị hôn phu của Lâm Âm đi, đẹp trai đấy, nhìn qua còn rất có tiền."
"Có thể đẹp trai bằng Tạ tổng, có thể có tiền bằng Tạ tổng?"
"Vậy, vậy cũng không thể nɠɵạı ŧìиɧ đi, rõ ràng trước khi chia tay đã qua lại với Tạ tổng."
"Cái gì là qua lại, không phải nói bao nuôi sao. Thật không nhìn ra, người gọi là nữ thần múa cổ điển lại là loại người này, thật đúng là vì tiền mà không cần mặt mũi."
"Mọi người có thấy chiếc áo khoác trên người cô ta không, không nhìn thấy qua logo đúng không, tôi đã thấy qua, là sản phẩm do nhà thiết kế thiết kế với số lượng có hạn, một chiếc mấy vạn đấy."
"Toàn thân trên dưới cô ta thêm lên ít nhất bảy tám vạn, khẳng định không phải người đàn ông này thì chính là người đàn ông kia mua cho cô ta."
"Không chừng là người ta trong nhà có tiền thì sao."
"Cô ngốc à, trong nhà có tiền thật sẽ đến đoàn múa chịu khổ sao?"
Bất luận khi nào, điều người ta chướng mắt nhất luôn là người nói dối và người thứ ba.
Lâm Âm cũng không cảm thấy những lời này có bao nhiêu chói tai, bởi vì cô không thẹn với lòng, những lời này dừng ở lỗ tai cô đều bị bắn ngược thành mắng Cố Du Minh và Dương Thấm Vũ.
Lâm Âm ngước mắt nhìn Cố Du Minh: "Anh đi giải thích với họ đi, nói người nɠɵạı ŧìиɧ là anh, không phải tôi, tôi sẽ tin tưởng anh là thành tâm ăn năn."
Cố Du Minh nghiêng đầu nhìn mấy người kia một cái, cắn chặt hàm răng, cuối cùng vẫn nói: "Thực xin lỗi, anh không thể nói như vậy được, Cố gia chúng ta cần thể diện."
Lâm Âm cảm thấy buồn cười, lông mi như lông quạ nhẹ nhàng nhướng lên: "Cố gia các người cần mặt mũi, vậy tôi không cần mặt mũi chắc."
Cố Du Minh nhìn người phụ nữ trước mắt, trong mắt cô một tia ôn nhu cũng không có. Thời điểm đôi mắt cô nhìn về phía người khác luôn là sáng lấp lánh, khiến người ta giống như đắm chìm trong ánh mặt trời ấm áp.
Anh ta chưa từng nhìn thấy biểu tình này trên mặt cô, lạnh nhạt giống như anh ta là người xa lạ. Không, anh ta hiện tại ở trong mắt cô đến người xa lạ đều không bằng, cô ngay cả đối đãi với người xa lạ cũng luôn là tràn ngập thiện ý.
Anh ta cho rằng cô sẽ không nói ra hai chữ hủy hôn, cho dù thời điểm cô nói hủy hôn anh ta cũng không cảm thấy mình sẽ mất đi cô. Cho đến giờ khắc này anh ta mới cảm giác được, cô thật sự phải rời khỏi anh ta.
Anh ta kỳ thật vẫn luôn không phát hiện mình có bao nhiêu thích cô, mãi cho đến hiện tại anh ta cũng không biết mình thích cô mấy phần, anh ta chỉ biết, không thể để cô đi.
Lâm Âm xoay người, chuẩn bị bắt một chiếc xe taxi bên đường, vừa rồi cho dù Cố Du Minh thật sự ở trước mặt người khác thừa nhận người nɠɵạı ŧìиɧ là anh ta, cô cũng sẽ không tha thứ cho anh ta, thừa nhận anh ta.
"Lâm Âm," Cố Du Minh gọi Lâm Âm, "Đó khôông phải lỗi của anh, anh thật sự muốn cùng em kết hôn, trước nay không nghĩ sẽ phản bội em, lần đó chỉ là bởi vì uống say, chỉ có một lần như vậy, em không thể tha thứ anh một lần sao?"
Lâm Âm nghĩ đến tấm ảnh giường chiếu kia, tức khắc cảm thấy ghê tởm, cô lạnh lùng mà nhìn Cố Du Minh: "Tôi vĩnh viễn không tha thứ cho anh, tôi ngại dơ."
Một chiếc xe taxi dừng lại, Lâm Âm kéo ra cửa xe chuẩn bị lên xe, Cố Du Minh duỗi tay kéo tay cô lại.
Lâm Âm lập tức đẩy anh ta ra, tuy rằng tính tình cô dịu dàng, nhìn qua nhu nhược, thế nhưng sức lực không hề nhỏ, đây đều là mỗi năm luyện tập vũ đạo luyện ra.
Lâm Âm lên xe đóng cửa lại, xuyên qua cửa sổ xe nhìn Cố Du Minh đứng ở bên ngoài, văn nhã cùng kiêu ngạo trên người anh ta không thấy nữa, sườn mặt dán một miếng băng keo cá nhân, đó là bị các anh cô đánh ra, anh ta chỉ còn lại một thân chật vật.
Lâm Âm đột nhiên nghĩ đến hơn ba tháng trước, cô xảy ra chuyện ở gần Thành giải trí, anh ta hỏi cô rốt cuộc có bị người khác xâm phạm hay không. Lúc ấy cô khẩn trương cực kỳ, sợ anh ta hiểu lầm, vội vàng hướng anh ta giải thích, nói mình vẫn trong sạch.
Hiện tại nhìn lại, anh ta thật không xứng với cô, từ đầu đến cuối đều là anh ta không xứng với cô.
Lâm Âm nhìn phong cảnh lùi lại ngoài cửa sổ, quay đầu phát giác tài xế đang đánh giá mình qua kính chiếu hậu, thần sắc nhìn qua có chút khinh thường.
Cô nhẹ nhàng nhíu mày: "Anh quen tôi?"
Tài xế không phủ nhận: "Tôi chơi trò chơi, thích chơi《Trụy tiên》, có xem qua màn biểu diễn của cô, điệu múa rất đẹp, tôi còn phát thưởng nữa."
Lâm Âm rũ mắt, tài xế khẳng định biết chuyện sau này, cho rằng cô vì muốn kiếm càng nhiều tiền, nɠɵạı ŧìиɧ, còn được Tạ Trình bao nuôi.
Tới cổng tiểu khu biệt thự, Lâm Âm trả tiền xuống xe.
Cô cho rằng cô xuống xe ở chỗ này tài xế liền sẽ nhìn ra trong nhà cô không thiếu tiền, cũng không cần thiết được Tạ Trình bao nuôi, lời đồn tự nhiên tự sụp đổ.
Không nghĩ tới tài xế thế nhưng nói: "Tạ tổng kim ốc tàng kiều đem cô giấu ở nơi này?"
"Biệt thự xa hoa trong trung tâm thành phố, địa phương tốt, Tạ tổng cũng chịu chi tiền thật."
Lâm Âm: "... Đây là nhà của tôi."
Tài xế thăm dò nhìn cảnh quan khu biệt thự xa hoa mỹ lệ: "Đừng giải thích, tôi hiểu mà. Nếu tôi mà có tiền tôi cũng tới đây mua một căn để kim ốc tàng kiều."
Lại hùng hùng hổ hổ mà bồi thêm một câu: "Người có tiền đúng là hào phóng, muốn chơi như thế nào thì chơi như thế đó."
Nói xong nhất chân giẫm ga lái đi.
Lâm Âm vừa đi về hướng nhà mình, gọi điện thoại cho Ôn Thiến, hỏi cô nàng có quen cao thủ máy tính nào không, cô muốn lấy lại tấm ảnh bị hacker xóa.
Ôn Thiến hỏi mấy người bạn, trả lời lại Lâm Âm: "Mình hỏi rồi, trên cơ bản là không thể khôi phục."
Lâm Âm có chút ảo não: "Sớm biết vậy mình đã đem tấm ảnh kia lưu trữ thêm mấy cái rồi."
"Này không thể trách cậu, ai có thể nghĩ đến Cố Du Minh sẽ đê tiện vô sỉ như vậy," Ôn Thiến nói, "Uổng công trước kia mình còn cảm thấy nhân phẩm anh ta không tồi, mình thật đúng là mù mà."
Ôn Thiến lại đem Cố Du Minh mắng một lần: "Lén lút xóa ảnh mình nɠɵạı ŧìиɧ, còn đem bát nước bẩn hắt lên người cậu, quả thực là đỉnh cao tra nam."
Lâm Âm nắm di động, thở dài.
Không có tấm ảnh Cố Du Minh cùng Dương Thấm Vũ ở trên giường, liền không có biện pháp chứng minh người nɠɵạı ŧìиɧ là cố du minh, Cố gia lại thuê các công ty chuyên môn marketing, cho dù cô có mười cái miệng cũng nói không rõ được.
"Tạ Trình bên kia phản ứng thế nào, vị lão đại bị bịa đặt là kim ốc tàng kiều bao nuôi tiểu mỹ nhân, dựa theo tính cách của anh ta, sẽ không dễ dàng buông tha Cố Du Minh đi." Ôn Thiến nói, "Cố Du Minh lá gan cũng thật là lớn, dám đắc tội với đại ma đầu Tạ Trình máu lạnh vô tình."
Lâm Âm vẫn luôn biết, người của Cố gia xem thể diện và trong sạch so cái gì cũng đều quan trọng hơn, không tiếc đắc tội Tạ Trình.
Lâm Âm nghĩ nghĩ, từ khi sự tình phát sinh đến bây giờ, nam chính trong sự kiện là Tạ Trình tựa hồ vẫn chưa lộ mặt.
Thêm nữa, cô nhận được bức ảnh kia rốt cuộc là do ai gửi.
Khả năng lớn nhất là Dương Thấm Vũ trăm phương ngàn kế đoạt vị, nếu thật là cô ta làm, vậy thì giỏ tre múc nước công dã tràng rồi, Cố gia không có khả năng chấp nhận một nữ minh tinh là bình phong như cô ta.
Lâm Âm lại suy nghĩ một chút, nếu không phải Dương Thấm Vũ làm, sẽ là ai. Ai có thể có bản lĩnh lớn như vậy, vươn tay chụp ảnh giường chiếu trong phòng của Dương Thấm Vũ.
Lâm Âm tắm xong, thay chiếc váy ngủ tơ tằm màu hồng cô thích nhất, thêm viên trái cây vào trong sữa bò nóng, nghĩ đến đầu muốn toạc ra nhưng vẫn không nghĩ ra là ai.
Tóm lại, chuyện này cần phải nhanh chóng giải quyết. Cô chỉ muốn tập trung cho sự nghiệp, tập trung vào múa.
Không nghĩ tới sự tình càng ngày càng nghiêm trọng, không riêng hậu quả từ Cố gia, sau lưng còn có fan của Dương Thấm Vũ, trên Weibo của cô thu được không ít lời mắng chửi từ fan của Dương Thấm Vũ.
Ngay cả trước cửa đoàn múa đều không ngừng có người đến vây xem, ngoại trừ đi làm tan tầm, Lâm Âm không hề ra khỏi cửa.
Còn có người dùng máy ảnh trên điện thoại chụp lén cô, đem hình ảnh phát lên mạng. Lâm Âm sợ bị anh cả và anh hai thấy, khiến họ lo lắng, càng sợ bọn họ biết cô đi làm ở đoàn múa.
Buổi tối tan tầm, Lâm Âm đứng ở trên lầu nhìn cửa đoàn múa, có hai người rõ ràng là paparazzi khiêng camera đứng ở cửa, không ngừng hướng vào cửa nhìn xung quanh, chỉ chờ cô đi ra bọn họ liền sẽ đem camera nhắm ngay vào cô.
Không có gì nổi bằng chuyện nữ thần múa cổ điển vì tiền mà nɠɵạı ŧìиɧ được tổng tài bao nuôi bỏ bạn trai, lưu lượng và lời mắng chửi càng nhiều.
Kỳ thật rất nhiều người cũng không để ý chân tướng, bọn họ chỉ nghĩ nhìn cái mình muốn nhìn, mắng cái mình muốn mắng, phát tiết cảm xúc của mình.
Lâm Âm khe khẽ thở dài, nếu không có chứng cứ chứng minh người nɠɵạı ŧìиɧ là Cố Du Minh, bát nước bẩn trên người cô khó mà tẩy sạch.
Điều Lâm Âm nhất khó hiểu chính là, Tạ Trình thế nhưng một chút cũng không nóng nảy, anh không sợ chuyện này làm hỏng thanh danh của anh sao, vì sao một chút tỏ thái độ đều không có.
Lâm Âm lại hướng dưới lầu nhìn nhìn, hai paparazzi, trong đó một người tiếp điện thoại, nói gì đó với người còn lại, hai người thu hồi camera rồi lên xe, nhanh chóng lái khỏi đoàn múa.
Dãi nắng dầm mưa ngồi canh cả ngày, sao lại đột nhiên đi rồi?
Lâm Âm lấy di động ra, tìm kiếm mục tin tức liên quan, một hàng chữ viết hoa bôi đậm đập vào mắt, thu hút gắt gao sự chú ý của mọi người.
"Có hình có chân tướng, kinh thiên động địa đảo ngược tình thế, Dương Thấm Vũ chen chân vào tình cảm hào môn, tra nam thật sự là anh ta!"