Gió xuân se lạnh, thổi không tan ưu cuốn không đi sầu, nửa sườn núi nơi Tế thiên đàn, thân ảnh của Hoàng Việt ẩn sau cành lá um tùm, xung quanh toàn là thị vệ thân mặc hắc y hoa văn tối.
Khi đến thời gian, Án Hà Thanh sẽ một mình lên núi tế tổ, căn cứ theo quy củ tế tổ của Nam Yến quốc, thị vệ của hắn chỉ có thể ở dưới chân núi chờ đợi, Hoàng Việt phí hết tâm tư đem người ngựa ở chân núi phía tây toàn bộ đổi thành thủ hạ của chính mình, sau đó phái nhiều người từ phía tây lén đi lên núi, chỉ đợi Án Hà Thanh đi ngang qua nơi đây.
Trần Ca chắc rất nhanh sẽ phát hiện thị vệ bên phía tây ít đi, thành bại không qua một nháy mắt.
Hai tay Hoàng Việt đặt ở đằng sau, hít sâu một hơi lại chầm chậm thở ra, sau lưng đột nhiên truyền đến tiếng bước chân, hắn quay đầu nhìn đi, chính là Tiêu Dư An và thân tín của hắn.
Hoàng Việt lạnh nhạt chào hỏi nói: “Tiêu quận vương.”
Tiêu Dư An quan sát xung quanh, cười nói: “Đúng thật là thiên la địa võng a.”
“Nếu không có sự tương trợ binh lực của Tiêu quận vương ngài, vẫn thật là không có cách nào làm đến trình độ này.” Hoàng Việt nói, “Không biết tâm trạng Tiêu quận vương hiện giờ như thế nào?”
Tiêu Dư An nói: “Không giấu diếm gì Hoàng tướng quân, khẩn trương lại sợ hãi.”
Hoàng Việt rất có đồng cảm mà cười một tiếng, hắn nói: “Tiêu quận vương, ngươi biết ta vì sao phải mưu quyền không?”
Tiêu Dư An nói: “Du͙© vọиɠ.”
Hoàng Việt lắc lắc đầu, hắn nói: “Ngươi lựa chọn với ta cùng nhau mưu quyền, là bởi vì ngươi muốn sống, và ta đồng dạng là muốn sống.”
“Hoàng tướng quân, ngươi đã từng với Án Hà Thanh cùng nhau chinh chiến Đông Ngô quốc, lập xuống chiến công hiển hách, giờ đây ở Nam Yến quốc có quyền có thế, lại không cam lòng với những thứ này, như cũ muốn mưu quyền soái vị, đem du͙© vọиɠ nói thành để sống như vậy có phải có chút nói năng bừa bãi?”
Trong lời của Tiêu Dư An mang theo ý châm biếm, Hoàng Việt nhìn hắn một cái, vậy mà không có tức giận, bình yên mà nói: “Phụ thân của ta, đã từng là thuộc hạ của một vị phó tướng ở Nam Yến quốc, tuy rằng quan quyền không lớn, nhưng bổng lộc có thế khiến nhà chúng tôi không sầu chuyện ăn uống, ta và mẫu thân của ta đã luôn rất vừa lòng, cho đến khi năm ta mười sáu tuổi, vị phó tướng mà phụ thân ta tận hiến đó bị người khác vu tội hãm hại vào ngục, phụ thân ta cũng chịu liên lụy, cùng nhau bị xích vào ngục.”
Hoàng Việt ngừng một chút, cúi đầu ánh sáng trong mắt rời rạc, giống như chìm vào trong hồi ức: “Mẫu thân ta đã chạy khắp nơi tìm mọi thân thích có thể tìm đến, tản hết gia tài đã cầu tất cả những người có thể cầu, ta đến tận bây giờ vẫn còn nhớ bà ấy trong đêm mưa mang theo ta không ngừng mà khấu đầu cầu người khác, hai chúng tôi thảm hại mà quỳ ở dưới đất, bị nước mưa giội đến toàn thân ướt sủng, nhưng cho dù như vậy, phụ thân ta vẫn không có bị thả ra, sau này ta đã tham quân, ta ở trên chiến trường bất chấp sinh mệnh, lần nào lần nấy cũng xông ở phía trước nhất gϊếŧ địch, ta bỏ ta thời gian sáu năm cùng hàng trăm vết sẹo, đã đổi về chức vị phó tướng quân, sau đó lợi dụng quyền lực của phó tướng quân, không qua nhiều ngày, đã vì phụ thân của ta rửa sạch oan khiên, nhưng lúc đó mẫu thân ta đã qua đời hai năm, phụ thân ta khi xuất ngục không lâu sau cũng buông tay về trời.”
Nói rồi Hoàng Việt cười cười, ý cười lộ ra hơi lạnh: “Lúc đó ta đã hiểu, lúc ngươi còn là một tên vô danh tiểu bối, cho dù có đem đầu khấu đến vỡ, cũng sẽ không có người nghe ngươi nói một câu, nhưng mà, chỉ cần có quyền, muốn cái gì thì sẽ có cái đó, thậm chí thiên hạ này, đều là của ngươi, Tiêu quận vương, ngươi hiểu chứ? Loại đồ như quyền này, vẫn là vững chắc mà nắm trong tay của chính mình tốt.”
Tiêu Dư An trầm mặc một chút, nói: “Cao xứ bất thắng hàn.”
(*Cao xứ bất thắng hàn : xuất từ bài Thủy điệu ca đầu của Tô Thức, nghĩa đen là ở trên vị trí cao không thắng nổi (chịu nổi) phong hàn lạnh lẽo. Còn nghĩa ẩn dụ là người chức cao quyền trọng sẽ ko tránh được phải chịu cảnh cô đơn lạnh lẽo, ko có bạn tri kỷ)
Hoàng Việt nói: “Chẳng qua chỉ là lời nói xằng của người ở nơi cao hù dọa người ở nơi thấp, rõ ràng chỉ có đỉnh của dãy núi cao sừng sững, mới có thể thả mắt mà nhìn bầu trời trước mặt.”
Tiêu Dư An không lời đối lại.
Bỗng nhiên trong rừng truyền đến một tiếng chim vui tai, con mắt Hoàng Việt hơi híp lại, nhỏ tiếng nói: “Hoàng thượng sắp đến rồi.”
Tiêu Dư An thuận theo ánh mắt của hắn nhìn đi, khẩn trương mà nhấp lấy môi dưới, hai tay không tự chủ mà bắt đầu nắm chặt lại.
Thông qua những cành cây xen kẽ nhau, Tiêu Dư An có thể nhìn xuống được con đường nhỏ quanh co để lên núi đó, sau khi tiếng chim kêu qua đi, một thân ảnh màu trắng xuất hiện trong mắt Tiêu Dư An.
Án Hà Thanh một đầu thanh tơ đen huyền không có buộc lên, tất cả đặt ở đằng sau, hắn một thân đồ tang, mắt nhìn về phía trước, hai tay bưng lấy đồ tế một bước một bước đi lên trên núi.
Tiêu Dư An bất an mà cắn lấy môi, thậm chí trong miệng dày đặc mùi máu tanh cũng không có phát hiện, Hoàng Việt đồng dạng khẩn trương, nín thở một tiếng cũng không hé.
Không biết từ khi nào, sơn phong lặng im, vạn vật vô thanh, dường như tất cả mọi ánh mắt đều rơi lên trên người Án Hà Thanh, chính là ranh giới gươm tuốt vỏ.
Án Hà Thanh dường như ý thức được cái gì đó, bất ngờ ngừng lại bước chân, sau đó chầm chậm mà quay đầu nhìn qua đây.
Con ngươi Hoàng Việt co rút, đột nhiên đối với thân tín đưa ra một động tác tay, lại là một tiếng chim kêu vang thấu núi rừng, trong chớp mắt, hàng chục tên áo đen từ trên cây và trong bụi cỏ nhảy ra, vung vẫy lấy dao bầu mãnh liệt nhào về phía Án Hà Thanh.
Án Hà Thanh liên tục lùi về sau vài bước tránh qua dao bầu, vừa quay đầu phát hiện đường đi toàn bộ đều bị người áo đen lấp chết, thân hắn đã rơi vào trong vòng bao vây của thích khách!
Lông mày của Án Hà Thanh chặt chẽ cau lại, đột nhiên nghe thấy Hoàng Việt ở phía sau gọi một tiếng hoàng thượng, Án Hà Thanh vừa quay người qua, ánh mắt trong nháy mắt đặt lên trên thân người đứng ở bên cạnh Hoàng Việt, đôi mắt bỗng nhiên trợn lớn.
Hoàng Việt còn tưởng rằng Án Hà Thanh là đang kinh ngạc trước sự phản bội của mình, hài hước nói: “Hoàng thượng thật sự kinh ngạc như vậy sao?”
Nói xong, Hoàng Việt không nhiều lời nữa, rút ra trường kiếm đeo ở trên eo liền muốn động tay, kiếm mỏng leng keng rời vỏ, hiện lên ánh bạc giá lạnh.
Bỗng nhiên có người đưa tay cản lại hắn.
Chính là Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An cùng Án Hà Thanh nhìn nhau, hắn hít sâu một hơi nói: “Hoàng tướng quân, có thể để ta làm không? Ta thật sự cùng hoàng thượng các ngươi có quá nhiều quá nhiều món nợ phải tính.”
Hoàng Việt suy nghĩ nửa khắc, đem một cây dao găm đưa cho Tiêu Dư An.
Suy cho cùng là gϊếŧ vua, có thể mượn tay của người khác thật không gì tốt bằng.
Tiêu Dư An nắm chặt dao găm, chầm chậm mà từ bên cạnh Hoàng Việt đi về phía Án Hà Thanh, ánh mắt của hai người từ đầu đến cuối đều chưa từng di chuyển ra, một khắc không ngừng mà nhìn nhau, giống như giữa trời đất không có thêm người ngoài nào khác.
Tiêu Dư An nói: “Án Hà Thanh, ngươi nói cho ta biết, đã lâu như vậy rồi, trong lòng ngươi có nửa điểm vị trí của ta? Ngươi có yêu qua ta dù là một tia một hào? Khóc và cười của ta ngươi có nhớ, dù là chỉ nhớ được một lần? Án Hà Thanh ta yêu ngươi a.”
Án Hà Thanh âm thầm khịt mũi một tiếng, hiển nhiên là căn bản không cách nào hiểu được cái loại cảm tình - yêu sâu đậm hận sâu đậm này, đứng ở một bên xem náo nhiệt xem đến hăng say.
Án Hà Thanh bên ngoài bất động thanh sắc, trong lòng lại hận Tiêu Dư An không thể lập tức chạy qua đây.
Tiêu Dư An cũng muốn nhanh chóng chạy đến bên cạnh Án Hà Thanh, lại sợ lộ ra sơ hở bị Hoàng Việt nhận biết được, chỉ đành vắt kiệt tủy não đem câu thoại trong tiểu thuyết cẩu huyết ngược văn mà trước đó mình xem qua đọc ra, tiếp tục diễn kịch: “Ngươi nói đi! Ngươi có yêu qua ta không?”
Hoàng Việt cảm thấy nhức răng, di chuyển đầu ra không muốn nhìn tiếp nữa, nhưng là ngoài ý muốn mà nhìn thấy trong đám thị vệ áo đen, có người lặng lẽ mà lùi về sau vài bước.
Chính là tướng sĩ Tây Thục quốc mà Tiêu Dư An cho hắn mượn dùng.
Trong phút chốc, gió thổi mây bay, lại bỗng nhiên yên tĩnh.
Hoàng Việt đột nhiên nắm chặt trường kiếm một cái cản ở trước mắt Tiêu Dư An, lại bỗng nhiên đem hắn lôi về, cười nói: “Tiêu quận vương, hoàng thượng tuy rằng tay không tấc sắt, nhưng mà ta lo lắng ngươi như cũ địch không lại hắn, lỡ như làm ngươi bị thương thì sẽ không được tốt lắm.”
Trong con mắt Án Hà Thanh sớm đã nổi lên sóng to gió lớn, hắn bây giờ chỉ cần động động ngón tay, đám người Hoàng Việt liền sẽ lập tức bị một lưới tóm gọn, nhưng mà giờ đây Án Hà Thanh lại giống như bị người khác điểm huyệt rồi vậy, toàn thân cứng đờ ở tại chỗ động đậy không được.
Dưới chân núi, trong rừng núi, thậm chí trong đám thuộc hạ áo đen của Hoàng Việt đều có mai phục thị vệ của Án Hà Thanh, nhưng hoàng thượng không phát lệnh, bọn họ không dám tùy tiện hành động, trong lòng đều hơi hiện lên sốt ruột.
Giờ này phút này, Tiêu Dư An lại là người bình tĩnh nhất, hắn đem dao găm ném lại cho Hoàng Việt, cười lạnh nói: “Không nghĩ đến Hoàng tướng quân đến bây giờ vẫn là không yên tâm ta, thôi được, vậy thì mời Hoàng tướng quân tự mình động tay đi.”
Hoàng Việt nhận qua dao găm, nhìn Tiêu Dư An hơi có suy nghĩ vài khắc, vẫn là đối với thân tín đưa mắt ra hiệu, thân tín hiểu rõ trong lòng, vài bước đi đến bên cạnh Tiêu Dư An, trông lên như có chút khoảng cách, nhưng lại mang theo cảm giác áp bức không thể coi thường.
Hoàng Việt không nhiều lời thêm, cầm kiếm lao về phía Án Hà Thanh, mắt thấy kiếm nhọn liền sắp sửa đâm vào ngực Án Hà Thanh, nhưng Án Hà Thanh lại vẫn cứ không có động tác, trong mắt toàn bộ đều là Tiêu Dư An thân chìm trong vòng vây.