Tiêu Dư An mãnh liệt đứng người dậy, lại ngây người mà ngồi trở về.
Mặt trời sẽ mọc hướng tây chứ? Không. Nước biển sẽ chảy ngược chứ? Không. Mùa hè sẽ tuyết rơi chứ? Không. Nhưng mà Án Hà Thanh nói hắn không có muội tử! Hắn vậy mà không có muội tử!?
Tình huống gì đây! Cái cuốn sách này đã từ xung mã biến thành cuốn lịch sử không tưởng văn thực thực tại tại rồi sao?!
Như thế này không thấy có lỗi với ngàn ngàn vạn vạn đọc giả hâm mộ sao?!
Không có lỗi a!!! Đương nhiên không có lỗi rồi!!!
Tiêu Dư An nhịn không được ở trong lòng hò hét điên cuồng: Xung mã văn đi về với mọe mài đi! Chính sử vạn tuế a! khắp chốn mừng vui a! Mau đi báo cho mọi người a!
Nhưng mà nếu đã như vậy, Án Hà Thanh không phải cứ như vậy mà luôn cô đơn một mình sao? Có chút thảm a.
Ngoài gian phòng đột nhiên truyền đến một tiếng kèn Xô-na trong trẻo kêu to vang thẳng lên trời cao, ngay sau đó là từng tiếng tiếng cồng chiêng đánh chống và tấu nhạc náo náo nhiệt nhiệt vang lên, chắc là tân lang đến đón tân nương rồi.
“Đi đi đi, chúng ta đi uống rượu mừng nào!” Tiêu Dư An mặt đầy ý cười, một cái nắm lấy cổ tay Án Hà Thanh đem người kéo dậy.
Thôn Đào Nguyên hàng xóm láng giềng hòa thuận, một nhà đãi rượu mừng, dường như toàn bộ người trên tiểu trấn đều đến để chúc mừng, thế là tiệc rượu cũng bày đến mười tám bàn, một đám người uống rượu oẳn tù tì vô cùng náo nhiệt, Trương Bạch Thuật chính là muốn chuốc say Tiêu Dư An, hai người cầm lấy hũ rượu thi nhau uống, ai cũng không chịu thua, kết quả chính là uống đến cuối cùng, hai người đều trực tiếp say gục ở trên bàn.
Nói chung Tiêu Dư An rõ ràng nhớ mình một giây trước còn đang cùng Trương Bạch Thuật cụng hũ, một giây sau mở mắt liền nằm sấp ở trên lưng Án Hà Thanh.
“Án ca, ngươi, ngươi cõng ta về à?” Tiêu Dư An ôm lấy cổ của Án Hà Thanh, mơ mơ màng màng mà nói.
“Ừm.” Án Hà Thanh đáp lại.
“Vết thương của ngươi sao rồi? Cõng như vậy có được không? Nếu không ngươi vẫn là thả ta xuống đi, ta tự mình đi.” Tiêu Dư An lẩm bẩm rồi ngọ ngoạy.
Án Hà Thanh ngừng lại bước chân, nói: “Đừng động, ta không sao.”
“Oh, được, được a.” Tiêu Dư An ngoan ngoãn yên tĩnh trở xuống.
Án Hà Thanh lại bắt đầu chầm chậm hướng phủ đệ đi tới.
Tiêu Dư An tỉnh rồi không an phận, câu hỏi hỏi không ngừng: “Án ca, đây là lần thứ mấy ngươi cõng ta rồi?”
“Án ca ngươi có biết Tiêu Bình Dương và Vĩnh Ninh đại hôn rồi không?”
“Án ca, thích một người là cảm giác như thế nào vậy?”
Bước chân Án Hà Thanh tạm ngừng, nghe thấy Tiêu Dư An nằm sấp trên lưng hắn, âm thành rất nhẹ: “Ta nghe người khác nói, thích á, chính là người đó đẹp hơn hết hàn mai* cao ngạo trong tuyết lớn tựa lông ngỗng, thuần hơn hết hương rượu gió nam chầm chậm thổi đến, chính là thế gian phương hoa sáng rực*, ngươi chỉ duy nhất nghĩ về người đó, ngươi nói câu này có đúng không?”
(*Hàn mai : hoa mai nở vào mùa đông)
(*Phương hoa sáng rực : Khoảng khắc hay khoảng thời gian đẹp nhất)
Án Hà Thanh đáp: “Đúng.”
“Án ca ngươi không phải không có trải qua tình sự sao? Ngươi làm sao biết được?” Tiêu Dư An vừa thở hổn hển vừa hỏi.
Án Hà Thanh nói: “Ta biết.”
Tiêu Dư An kêu một tiếng, nằm sấp trên lưng Án Hà Thanh ngủ thϊếp đi.
Sắc đêm mênh mông, một buổi tiệc cưới náo náo nhiệt nhiệt mà tan cuộc, mọi người đều hơi cảm thấy mệt mỏi, ông chủ tửu lầu nhỏ trên con đường phía đông vốn muốn trực tiếp đóng cửa nghỉ làm, ai ngờ vừa mới quay về liền nhìn thấy trước của tửu lầu có đứng năm sáu vị nam tử thân mặc áo đen.
Có khách đương nhiên liền phải tiếp đãi, ông chủ ráng lấy lại tinh thần mở cửa tửu lầu, vị nam tử dẫn đầu thấp giọng nói: “Ông chủ lấy vài căn phòng.”
“Vâng ạ! Khách quan xin đợi chút!” Ông chủ lộ ra nụ cười chiêu đãi khách, khởi hành đi lấy chìa khóa của vài căn phòng đến đưa cho vài tên nam tử áo đen đó.
Nam tử dẫn đầu nhận qua cảm tạ rồi, khởi hành lên lầu.
Ông chủ tửu lầu ngáp một cái, vừa muốn đi nghỉ ngơi, vừa quay người lại nhìn thấy tên nam tử áo đen đó vậy mà không biết từ khi nào xuất hiện ở sau lưng mình, bị dọa đến liên tục lui về sau vài bước.
“Ông chủ.” Tên nam tử áo đen đó lấy ra một bức vẽ chân dung, bày ra ở trước mặt ông chủ, “Ngươi có thấy qua người này?”
Ông chủ tửu lầy híp mắt mà nhìn, nhịn không được đem chữ dưới bức vẽ chân dung đọc ra.
“Án, Hà, Thanh?”