(*Vô tâm vô phế [没心没肺]: Tạm hiểu là “Không tim, không phổi”, thường chỉ người vô tâm, nhẫn tâm, hay suy nghĩ đơn giản, thiếu suy nghĩ, thậm chí là… ngu đần.)
Trương Bạch Thuật lưng đeo giỏ thuốc, dè lấy Tiêu Dư An, gào khóc mà hét: “Tiêu! … …”
Kết quả một chữ vừa nói xong, bị Tiêu Dư An một cái kẹp cổ, một cái xoay cánh tay, sau đó một nắm thuốc cỏ nhét vào trong miệng bịt miệng, sau đó ném lại vào trong bụi cỏ. Tiêu Dư An vừa quay đầu, quả thật nhìn thấy Án Hà Thanh đi ngoài nhà gỗ, một tay vịn lấy cửa, đôi mắt bởi vì nửa mù mà hiện lên vẻ mù mờ vô thần, nghiêng đầu đem tai hướng về nói có tiếng vang, hỏi: “Làm sao vậy? Xảy ra chuyện gì rồi?”
“Không có gì không có gì, chỉ là một con heo rừng lớn, bị ta đuổi đi rồi, công tử mau quay về nghỉ ngơi đi.” Tiêu Dư An cười đáp.
Người trong bụi cỏ căm phẫn mà ném ra một viên đá.
Án Hà Thanh muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là không nói ra cái gì, xoay người quay về nhà gỗ.
Tiêu Dư An thở dài một hơi.
Mẹ nó hên là lão tử phản ứng nhanh!!! Không có bị Án Hà Thanh nghe thấy tên!!
Tiêu Dư An thấy Án Hà Thanh đã đi về nhà gỗ, đây mới đem Trương Bạch Thuật từ trong bụi cỏ moi lên hướng trên núi mà lôi đi.
“Ấy ấy ấy!! Làm cái gì!!” Trương Bạch Thuật la hét, “Ngươi có biết hay không những ngày nay ngươi không có về thôn Đào Nguyên, mọi người còn tưởng rằng ngươi bỏ nhà theo trai rồi! Thằng này được lắm, bị ta đυ.ng trúng ngay chính diện a! Ngươi thật sự chuẩn bị cùng dã nam nhân* bỏ trốn a! Ngươi làm gì a! Wa, ngươi đây là muốn chôn ta a, gϊếŧ người diệt khẩu a!”
(*Dã nam nhân: chỉ những chàng trai không quy cũ, không đàng hoàng, hoặc là những cô gái có được những chàng trai nhờ những cách không đàng hoàng =)))))
Tiêu Dư An tìm đến một cái hố bẫy mà thợ săn vứt bỏ, đem một nửa thân thể của Trương Bạch Thuật chôn vào trong đó, còn tiện tay thêm vào thêm đất.
Trương Bạch Thuật: “… … Ngươi con mợ nó thật sự chôn à!!!”
Tiêu Dư An phủi phủi đất trên tay, tràn đầy ý cười: “Không náo nữa không náo nữa.”
Trương Bạch Thuật: “Con mợ nó là ai đang náo!!! Ta mới là người đang bị náo đó có được không!”
Tiêu Dư An hỏi: “Ta khiến cho Liễu An Phong Nguyệt bọn họ lo lắng rồi sao? Ta cũng không phải là cố ý không về, người lúc nãy bị thương quá nghiêm trọng, hành động căn bản không thuận tiện xuống núi.”
“Viện cớ viện cớ, vậy ngươi nói ngươi ăn tiểu hồng quả biến thành giọng nữ tử để làm gì? Ta lúc nãy nhìn thấy người đó chắc là con mắt có vấn đề đúng không? Ơ đậu Tiêu Dư An, ngươi không phải là đang giả nữ nhân câu dẫn người ta chứ?” Trương Bạch Thuật kinh hãi mà hét.
Tiêu Dư An lấy ngón trỏ và ngón cái đỡ lấy cằm nghĩ nghĩ: “Ngươi nói như vậy, hình như cũng không có sai lắm.”
Mặt của Trương Bạch Thuật cũng bị dọa đến méo mó rồi.
“Một lời khó nói hết, một lời khó nói hết, Trương Bạch Thuật ngươi chút nữa xuống núi đi về, nhớ giúp ta cùng Liễu An Phong Nguyệt nói một tiếng ta không sao, qua vài ngày sẽ về, bảo bọn họ không cần phải quá lo lắng nữa.” Tiêu Dư An nói.
Trương Bạch Thuật đem chính mình từ trong đất nhổ ra: “Ây ya, nói cái gì mà nói, hai cai ca của ngươi đem đệ ngươi đi khám bệnh rồi, bây giờ phụ đệ của ngươi chỉ có Dì ba ở.”
Tiêu Dư An sững sờ: “Lúc nào?”
Trương Bạch Thuật nói: “Chính là vài ngày trước, nghe nói là Tây Thục quốc có đến một vị đại phu chuyên trị bệnh lý phức tạp, bệnh của ai cũng có thể chữa khỏi, rất thần kỳ, chỉ là cách thôn Đào Nguyên có chút xa, lộ trình cần phải mười ngày hơn, hai vị ca của ngươi đã thăm dò một chút, đem đệ đệ ngươi khám bệnh đi rồi.”
Tiêu Dư An hơi có suy nghĩ mà gật gật đầu, lại hỏi: “Lâm Tham Linh đâu?”
“A, Lâm cô nương a, lưng của cha ta đã bị trẹo rồi đúng chứ? Ông ấy không có cách nào lên núi hái thuốc, chỉ có thể ta lên núi hái, nhưng mà y quán và cha đều phải có người chăm sóc a, ta đã nhờ vả Lâm cô nương hai chuyện này, Lâm cô nương thật là một người tốt.” Trương Bạch Thuật nói.
Tiêu Dư An vẫn còn lo suy nghĩ sự tình khám bệnh của Tạ Thuần Quy, nhất thời không có nghe ra ngữ khí vui sướиɠ lúc Trương Bạch Thuật nhắc đến Lâm Tham Linh, không để ý mà ờ một tiếng.
“Nói thật đó, người đó rốt cuộc là ai?” Trương Bạch Thuật lấy khuỷu tay đυ.ng đυ.ng Tiêu Dư An.
Tiêu Dư An đem tay của Trương Bạch Thuật đẩy ra: “Kẻ thù (thù gia).”
Trương Bạch Thuật khoa trương mà hét: “Thôi đi, sui gia còn nghe được.”
Tiêu Dư An cả mặt biểu tình ngươi muốn tin hay không thì tùy mà nhún vai ¯_(ツ)_/¯: “Nếu như hắn biết được là ta, khẳng định là đem ta đi thiên đao vạn qua.”
Trương Bạch Thuật không hiểu: “Vậy ngươi còn cứu hắn làm gì?”
Tiêu Dư An bĩu môi: “Ai biết, sự đồng cảm chăng, nếu không thì chính là ta có bệnh, đúng, khẳng định ta có bệnh, não bị hư rồi.”
Trương Bạch Thuật nói: “Tiêu Dư An, ngươi thích hắn đúng chứ?!”
Tiêu Dư An trầm mặc nửa ngày, ngẩng đầu lên, ánh nắng ấm áp xuyên qua lá cây chiếu xuống bóng râm loang lổ, bóng râm rọi lên trên khuôn mặt của Tiêu Dư An, hoặc sáng hoặc tối, mờ mờ ảo ảo, làm cho người khác nhìn không thấu biểu tình của hắn: “Không phải, không thích.”
Trương Bạch Thuật nhìn chằm chằm hắn nửa ngày hỏi: “Người đó đã thành thân rồi?”
“Hửm?” Tiêu Dư An nghi hoặc nhìn hắn, “Tại sao lại hỏi như vậy?”
“A? Không phải có người có loại tính tình này sao? Nếu như một chuyện vừa bắt đầu đã nhìn không thấy một chút hy vọng, dứt khoát trốn tránh nội tâm, không thừa nhận, không đi nghĩ, lâu dần theo thời gian, đến cả chính mình cũng lừa dối, cảm thấy mình căn bản chính là không để ý.” Trương Bạch Thuật nói.
Tiêu Dư An vỗ tay một cái: “Ai ya cái lại tính tình này tốt a, vô tâm vô phế, sống không mệt a!”
Trương Bạch Thuật ghét bỏ mà vẫy vẫy tay: “Được được được, ngươi cảm thấy tốt là được, cho nên ngươi rốt cuộc khi nào mới quay về?”
“Đợi thương tích người đó khỏi chút ta liền về.” Tiêu Dư An nói.
“Ngươi vẫn là sớm chút về, qua vài ngày có mưa lớn, ngọn núi này dễ dàng lở, không an toàn.” Trương Bạch Thuật nhắc nhở hắn.
Tiêu Dư An gật gật đầu.
Trương Bạch Thuật phủi phủi đất trên người, lại ngẩng đầu nhìn lên sắc trời: “Được rồi được rồi, ta nên xuống núi rồi.”
Tiêu Dư An cười tít mắt vẫy tay: “Ngài đi tốt nha, không tiễn a.”
Trương Bạch Thuật chỉ lấy hắn cố ý hét: “Ngươi nhìn ngươi! Cũng đã cười thành hoa rồi! Có phải là nghĩ đến ta đi rồi ngươi liền có thể quay về tìm người đó không! Nhất định là phải!”
Trương Bạch Thuật hét xong, cất bước chạy như bay xuống núi, căn bản không cho Tiêu Dư An cơ hội phản bác giải thích.
Tiêu Dư An đưa hai tay ở bên miệng hướng về phía Trương Bạch Thuật mà hét: “Trương Bạch Thuật, ngươi có phải bị đần không! Ngươi chạy sai hướng rồi!!”