"Cũng không biết mấy người Khắc Lôi Uy Nhĩ thế nào rồi?"
Lôi Lâm miễn cưỡng bò dậy, cảm giác trên người giống như vừa bị xe nghiền qua vậy.
"Mình có Chip mà còn biến thành như vậy, tình huống của bọn hắn khẳng định chẳng tốt đẹp gì, vẫn nên nhanh chóng tìm được bọn hắn, nếu không rớt xuống bẫy rập hoặc là có dã thú tới thì thật sự không xong."
Lôi Lâm lấy từ trong bóp da ra một dược tề màu đỏ, rút nút cao su ra, đổ chất lỏng màu đỏ lên vết thương trên người.
Xì! ! ! Sương mù màu trắng không ngừng bay lên, Lôi Lâm cắn răng, trên mặt có chút vặn vẹo.
Đợi đến khi sương trắng bay hết, một tầng màng mỏng màu đỏ bao trùm trên vết thương, ngăn máu tươi chảy ra, hơn nữa miệng vết thương đã khép chặt lại, Lôi Lâm phất phất tay cánh tay, cảm giác không ảnh hưởng tới hoạt động.
"Thuốc cầm máu này tốt thì tốt, chính là khi dùng thì quá đau rồi!"
Lôi Lâm oán trách, lại lấy ra một ống dược tề thể lực màu xanh da trời uống vào, nước thuốc màu xanh da trời này rất ngọt, còn có vị bánh mì trắng, Lôi Lâm cảm giác trên người tốt hơn rất nhiều, cũng khôi phục được chút khí lực, đi ra lùm cây, tựa trên một cây đại thụ nghỉ ngơi.
"Chip! Có biện pháp nào với khu vực tản ra chất khí gây ảo giác kia không?"
Đã biết bên kia chỉ có chất khí có thể khiến người rơi vào ảo giác, ngoài ra cũng không hề có nguy hiểm gì khác, Lôi Lâm cũng không chú ý chuyện thuận tay cứu một đồng bạn khác.
Nếu như thật sự không được, Lôi Lâm cũng chỉ có thể quay đầu rời đi, thông báo cho đạo sư học viện, đồng thời cầu nguyện cho mấy người đó thôi.
"Đề nghị: Nước ngọt có tác dụng ngăn chặn chất khí gây ảo giác hiệu quả!"
Chip phản hồi.
"Nước ngọt sao?" Lôi Lâm mở hũ nước ra, thấm ướt dùng một tấm khăn mặt rồi đưa lên mũi cùng miệng.
"Mình cho rằng đã chạy rất xa, thì ra mới không đến 1000m!" Lôi Lâm dọc theo dấu vết, một lúc sau đã trở về nơi năm người tách nhau ra, có chút im lặng.
"Chip! Dò xét tình cảnh phía trước, tạo thành hình vẽ!"
Đã biết phía trước có chất khí gây ảo giác, cho dù có phòng hộ, Lôi Lâm cũng cảm thấy không nên quá bảo hiểm.
"Keng! Quét qua xong!"
Một hình vẽ ra hiện ra trước mắt Lôi Lâm, ở chỗ không xa cách nơi trước đó năm người bọn hắn dừng chân, một mảnh cây nấm rất lớn mọc trên mặt đất.
Những cây nấm rất lớn này cao gần bằng thân người, hiện ra màu tím quỷ dị, bên ngoài còn có rất nhiều điểm lấm tấm màu đen, tạo thành hình ảnh một nhân loại thống khổ.
"Đây là nấm gì?"
"Đang so sánh với cơ sở dữ liệu! Độ tương tự: Nhân Diện Tri Chu 98. 7%, nấm Qua Lý Á 74. 5%, Tử Tán Hoa 23. 3% "
"Nhân Diện Tri Chu sao?" Lôi Lâm nhớ lại sưu tập về thực vật trong thư viện.
"Nhân Diện Tri Chu là một loại thực vật rất thần kỳ, có thể tản ra chất khí gây ảo giác cực kỳ mãnh liệt, nhân loại cùng sinh vật có trí khôn khác có thể chất hơi thấp đều không thể ngăn cản, nó thường thường sẽ hấp dẫn một số loài chim bay, đạt thành quan hệ cộng sinh cùng chúng nó. Có lẽ hai con Hồng Nhãn Hắc Nha lúc trước chính là bị chúng nó hấp dẫn tới rồi."
Lôi Lâm chú ý tới gốc cây nấm màu tím, rồi nhìn tới đầu nấm giống như nhân loại, còn có thật nhiều động vật khác.
"Nhưng ở chung quanh học viện chúng ta, loại thực vật nguy hiểm này đáng lý nên sớm bị dọn dẹp sạch sẽ mới đúng, trừ phi là gần đây mới cấy ghép!"
Lôi Lâm phỏng đoán như thế, đột nhiên cảm giác trên người ớn lạnh, giống như bắt được một góc âm mưu nào đó.
Lôi Lâm lại lập tức lắc đầu "Việc này hiện tại mình không thể tham dự vào, nên tranh thủ thời gian tìm mấy người Nghê Lan rồi lập tức đi ngay!"
Bởi vì có Chip dò xét, tìm mấy đồng đội khác cũng cực kỳ dễ dàng.
Lam Dạ gục cách đó không xa, đùi còn bị một nhánh cây đâm thủng, xem ra là chính mình đυ.ng vào.
Khắc Lôi Uy Nhĩ cũng tìm được không lâu sau, lúc đó hắn giống như người điên đang điên cuồng chém vào một tảng đá lớn màu đen, ngay cả Lôi Lâm đi tới đều không nhìn thấy, cuối cùng bị Lôi Lâm đánh ngất xỉu mang đi.
Về phần Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ thì may mắn nhất, sau khi hai người chạy đi không xa đã bị một đám dây leo cuốn lấy, khi Lôi Lâm tìm được hai người thì chung quanh bọn họ còn tản ra ánh sáng mầu xanh biếc của dược tề gia tốc, rõ ràng lông tóc không tổn hao gì.
Lâm Lôi kéo bốn người rời xa phạm vi Nhân Diện Tri Chu, tìm được một con suối nhỏ, ném mấy người này vào trong nước.
Đây cũng là đề nghị Chip đưa ra.
Khi nước suối lạnh như băng không ngừng tràn vào khoang miệng và mũi mấy người Khắc Lôi Uy Nhĩ, thân thể mấy người này bắt đầu run rẩy.
"Khụ khụ! !" Mấy người Khắc Lôi Uy Nhĩ bắt đầu ho kịch liệt.
Lôi Lâm lại kéo mấy người bọn hắn lên trên đất bằng, để bọn hắn nằm ngửa ở đó. Rồi cầm lấy vũ khí, đi qua một bên cảnh giác.
"Xảy ra chuyện gì thế?" Khắc Lôi Uy Nhĩ sờ sờ đầu có chút thấy đau, chống người ngồi dậy.
"Còn nhớ rõ chuyện vừa rồi sao?" Lôi Lâm đi tới trước mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ.
"Đúng! Tôi nhớ ra rồi, chúng ta gặp Sơn Địa Bạo Hùng, còn cả Thực Hủ Lang!" Khắc Lôi Uy Nhĩ sờ lên vết thương trên mặt.
"Là cậu đã cứu chúng ta sao?"
"Không sai! Nhưng chúng ta gặp phải gặp mãnh thú, đợi sau khi mấy người bọn hắn đứng lên thì tôi nói một thể luôn!" Lôi Lâm chỉ chỉ mấy người khác, rõ ràng cũng có dấu hiệu thức tỉnh.
Đợi đến khi rời khỏi phạm vi Nhân Diện Tri Chu ảnh hưởng, lại uống vào rất nhiều nước ngọt, mấy người này cũng khôi phục thần trí.
Lôi Lâm lại đơn giản nói chuyện về Nhân Diện Tri Chu một lần, còn chính mình thì hắn nói trùng hợp có một vật có thể chống lại ảo giác nên mới may mắn thoát nạn.
Đợi được nghe Lôi Lâm nói xong, sắc mặt mấy người Khắc Lôi Uy Nhĩ đều thật sự không tốt.
"Lôi Lâm, cám ơn cậu! Tôi nợ cậu một mạng!" Khắc Lôi Uy Nhĩ trịnh trọng nói.
"Chúng ta cũng thế!" Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ trăm miệng một lời, Lam Dạ bên cạnh há to miệng, vẫn không nói gì.
"Tôi đề nghị các cậu vẫn nên xử lý thương thế trên người trước!" Lôi Lâm chỉ chỉ miệng vết thương bị đâm xuyên trên đùi Lam Dạ.
"Đúng thế, tôi có chút thuốc bột, Lam Dạ có cần không?"
Khắc Lôi Uy Nhĩ vừa sờ trên người, lập tức lấy từ trong túi bên eo ra một lọ thuốc bột, đưa cho Lam Dạ.
Lôi Lâm ngửi mùi biết đây là dược tề ở thế giới trần tục, có hiệu quả nhất định đối với thương thế, nhưng còn kém thuốc cầm máu rất rất xa.
Đám người chậm rãi xử lý vết thương trên người, Lam Dạ bị thương nặng nhất, đôi môi tái nhợt, trên đùi bị bao một tầng dày đặc, Khắc Lôi Uy Nhĩ lại tìm nhánh cây để Lam Dạ làm gậy, cuối cùng miễn cưỡng có thể đi.
Thể chất của Phù Thủy đã bắt đầu khác với phàm nhân, một số vết thương không nặng lắm nếu có dược tề thì chỉ cần mấy ngày là có thể khôi phục như lúc ban đầu.
"Kế tiếp nên làm gì bây giờ?" Khắc Lôi Uy Nhĩ nhìn Lôi Lâm, mặc dù hắn là đội trưởng trên danh nghĩa của tiểu đội này, nhưng Lôi Lâm biểu hiện khiến hắn không khỏi cúi đầu.
"Cậu còn có thể đi sao?" Lôi Lâm hỏi Lam Dạ.
"Tôi! Tôi hoàn toàn có thể đi đấy, không, đừng bỏ lại tôi!" Lam Dạ cố gắng dựa vào gậy để chèo chống đứng lên.
"Chúng ta tốt nhất nên mau chóng xuất phát!" Lôi Lâm nhớ tới rừng Nhân Diện Tri Chu lúc trước nhìn thấy, còn có phỏng đoán của chính mình, trong lòng có dự cảm bất hảo.
"Không sai!" Nghê Lan cùng Lỵ Lỵ đều lớn tiếng nói, xem ra cả đám đã sợ hãi đối với nơi này.
"Dược tề gia tốc! Phải bỏ ra năm khối ma thạch mới mua được đấy!" Trên đường đi, Nghê Lan bắt đầu oán thán.
"Cậu còn tốt đấy, nhìn tôi đây này!" Khắc Lôi Uy Nhĩ dọn đồ đạc xong, quan trọng nhất là bao lấy cái bọc chứa móng vuốt của mười hai con Hồng Nhãn Hắc Nha, đây là bằng chứng bọn hắn hoàn thành nhiệm vụ, sau đó chỉ chỉ cổ chân.
Trên chân Khắc Lôi Uy Nhĩ, một lông tơ nhỏ mịn màu đen đã mọc đầy bắp chân, bắt đầu lan lên đùi.
"Hạt cỏ mau lẹ tuy có thể giúp mình chạy trốn rất nhanh, nhưng loại thực vật này có sức sinh sản quá mạnh mẽ, ô nhiễm sau khi sử dụng cũng là vấn đề, nếu như không nhanh trở lại học viện xử lý, chỉ sợ sau đó không lâu cậu sẽ biến thành người lông!"
"Bề ngoài là một phương diện, quan trọng nhất là cỏ mau lẹ trường kỳ ký sinh trên thân thể người sẽ sinh ra độc tính! Đến lúc đó cũng chỉ có cách cắt chi rồi!" Sắc mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ rất xấu vội giục: "Đi mau!"
Hắn tuy vẫn xụ mặt, nhưng dưới chân rõ ràng đã nhanh hơn.
Sau khi bị Nhân Diện Tri Chu tập kích, trên đường về năm người đều biến thành chim sợ cành cong, có chút gió thổi cỏ lay đều sẽ vô cùng khẩn trương.
Đến khi nhìn thấy Hắc Cốt Lâm mộ địa, Lôi Lâm thề, cho tới bây giờ hắn chưa từng phát hiện thì ra phần mộ cũng đáng yêu như thế.
"Khẩu lệnh!" Lần này là tượng chó hai đầu nói giọng của phụ nữ hỏi thăm.
"Hắc Cốt chí thượng!" Khắc Lôi Uy Nhĩ chậm rãi đáp.
Khẩu lệnh để vào cửa học viện thường cách một đoạn thời gian sẽ thay đổi, nhưng đối với bọn hắn người ra ngoài chấp hành nhiệm vụ thì tự nhiên đã sớm định sẵn mật ngữ.
"Chính xác!" Tượng chó hai đầu nhường đường ra, trở lại trên bệ đá biến trở về pho tượng.
Đợi đến khi tiến vào cửa học viện, Lôi Lâm mới hoàn toàn thở dài một hơi.
Lần này mạo hiểm mặc dù không xuất hiện tử vong, nhưng mấy lần gặp được nguy hiểm, nếu không phải dựa vào Chip, đoàn người bọn hắn chỉ sợ sớm đã bị diệt toàn quân rồi.
"Đi thôi! Chúng ta đi giao nhiệm vụ trước!" Trên mặt Khắc Lôi Uy Nhĩ lộ ra nụ cười, Lỵ Lỵ cùng Nghê Lan cũng như trút được gánh nặng.
Năm người tới khu nhiệm vụ, Khắc Lôi Uy Nhĩ tiến đến quầy hàng xếp hàng, bốn người khác ở một bên chờ.
"Nghê Lan, trước kia làm nhiệm vụ thương vong cũng nhiều như vậy sao?"
Lôi Lâm cảm giác bầu không khí có chút không đúng , người bị thương ở khu nhiệm vụ rõ ràng tăng nhiều, thỉnh thoảng còn tiếng chửi rủa cùng tiếng nức nở vang lên.
"Bình thường tuyệt đối không có nhiều như vậy! Tôi có thể khẳng định!" Nghê Lan nhìn không ít học đồ trầm mặt xuống, xem ra nhiệm vụ của bọn hắn không chỉ thất bại, còn phải trả một cái giá lớn.
"Mau nhìn! Nhiệm vụ thay đổi rồi!"
Lôi Lâm ngẩng đầu, lập tức nhìn thấy trên vách tường màu đen, nổi lên một hàng có kiểu chữ màu đỏ nổi bật.
"Chú ý! ! ! Xác suất xuất hiện sinh vật nguy hiểm chung quanh học viện rõ ràng tăng nhiều, hy vọng học đồ ra ngoài cố gắng cẩn thận, đề nghị học đồ không đến cấp ba không nên đi ra ngoài!"
Những chữ này còn lớn hơn những chữ khác một vòng, lại là màu đỏ vô cùng nổi bật, cực kỳ dễ thấy.
Mà sau phần cảnh cáo còn có một nhiệm vụ màu đỏ mới.
"Nhiệm vụ: Tìm kiếm ra nguồn gốc gây ra dị thường chung quanh học viện! Thù lao: 500 khối ma thạch, tri thức ba môn ngành học cấp cao, hoặc là mô hình cải tiến pháp thuật! Nhiệm vụ này cực kỳ nguy hiểm, trước khi nhận xin cân nhắc thận trọng! ! !"
"300 khối ma thạch, còn tùy chọn tri thức ba môn ngành học cao cấp hoặc là, mô hình pháp thuật sau cải tiến!" Lôi Lâm sợ hãi thán phục.
"Nếu mình có nhiều ma thạch như vậy thì tốt rồi!" Lỵ Lỵ cũng bị thù lao phong phú dọa cho phát sợ.