Tù Nhân Hoang Dã

Chương 10: Dê con vào miệng cọp

Đang ngủ thật sâu thì gương mặt bỗng nhiên truyền đến cảm giác ngứa, Đông Phương Tả Tả bất mãn chẹp cái miệng nhỏ, hơi chu lên.

Người nọ cười nhẹ một trận, tiếng cười khàn khàn ôn nhuận nồng đậm hài hước, “Thật là đáng yêu, hèn gì…”

Thân mình bị nhẹ nhàng bế lên, một khí vị nam tính xa lạ ùa vào trong mũi. Khuôn mặt nhỏ của Đông Phương Tả Tả nhăn nhó, khổ sở duỗi tay xô đẩy l*иg ngực rắn chắc đang ôm lấy mình, ý thức dần dần khôi phục tỉnh táo, mắt to mê man, lười nhác mở ra.

Cô ngơ ngẩn.

Khiến cô phát ngốc không phải là dung nhan tuấn mỹ, phiêu dật của nam nhân mà là cặp mắt vi ba nhộn nhạo kia. Chúng u ám, sâu không thấy đáy nhưng lại rực rỡ lung linh, trong vắt ôn nhuận, khiến cô cảm thấy chỗ sâu nhất trong đồng tử xanh lam cất giấu sự mê hoặc lòng người khác thường.

“Ha ha, tiểu khả ái, nhìn đủ chưa?” Tiếng nóng thanh nhuận của nam nhân trầm thấp vang lên, mắt lam đảo quanh trên gương mặt nhỏ của cô.

“A!” Phản ứng lại, cô trì độn phát hiện mình đang bị hắn ôm vào trong ngực. Dưới nụ cười ôn hòa của nam nhân, cô không khỏi đỏ bừng khuôn mặt đẹp, Đông Phương Tả Tả nhẹ nhàng giãy giụa, “Anh, anh là ai? Buông tôi ra!”

“Muốn rời khỏi không?” Dễ dàng áp chế sự giãy giụa của cô xuống, nam nhân chuyên chú nhìn chằm chằm cô, vô cùng nghiêm túc mà mở miệng nói.

Đông Phương Tả Tả sửng sốt, đại não không ngừng trả lời hắn, rời khỏi, rời khỏi, rời khỏi…

“Ta có thể mang nàng đi đó!” Tiếng nói ôn nhuận tiếp tục dụ hoặc, tựa như muốn câu linh hồn nhỏ bé của cô đi, đi theo hắn.

Ngây ngốc nhìn vào con ngươi mê hoặc của nam nhân, nơi đó có ôn nhu vô tận, dường như có thể bao dung tất cả cho cô. Cùng hắn đi, cùng hắn đi… Tựa như chỉ cần nhìn vào đôi mắt hắn là trái tim Đông Phương Tả Tả sẽ không ngừng lặp lại câu thần chú này. Chỉ là, vì sao lại cảm thấy có cái gì đó không ổn?

“Gọi ta một tiếng Vân ca ca thì ta liền mang nàng đi.” Dường như nhìn thấy sự hoài nghi của cô, bên môi nam nhân tràn ra một ý cười ôn hòa nhàn nhạt, khiến cô an tâm.

“Vân ca ca…” Không kịp ngăn cản tiếng nỉ non thốt ra, Đông Phương Tả Tả kinh ngạc phát giác chính mình hoàn toàn đi theo ý nghĩ của hắn, muốn cùng hắn rời đi sao? Rốt cuộc… Có thể thoát khỏi nam nhân kia…

“Thật ngoan, thế thì Vân ca ca liền mang nàng rời đi.” Nói xong, nam nhân ôm cô đi xuống giường, đi đến bên kia suối nước nóng. Không biết đã đi bao lâu, tựa hồ xuyên qua một rừng lá mỏng mềm mại, nam nhân vung tay lên. Cảm giác mềm mại trên mặt biến mất, một khí vị khác hẳn với vẻ tươi mát của rừng rậm, cây cối ập đến. Hương khí nhàn nhạt như nước, lại có hương vị của biển.

Quay đầu nhìn lại, thế mà là một mảnh xanh lam!

Rừng rậm kia đâu? Suối nước nóng vừa rồi còn bên cạnh đâu rồi?

“Đừng nhìn nữa, chúng ta bây giờ đã không còn ở trong phạm vi kết giới của người kia. Tiểu khả ái, ở lại cùng ta ở Thủy cung được không?” Không cho phép kháng cự mà xoay đầu cô qua, mắt lam thâm thúy khóa trụ đôi mắt cô.

Thủy cung? Không biết đó là nơi nào, nhưng Đông Phương Tả Tả đã biết cái chân tướng khủng bố kia… Nam nhân xưng là “Vân” này cũng có dị năng! Kết giới gì đó, pháp thuật gì đó, Lôi vương có thì hắn cũng có! Như vậy thì… Hắn cũng không phải con người sao? Chẳng lẽ lời Lôi vương nói chính là sự thật? Đây là một nơi không hề liên quan đến thế giới trước đó của cô, chỉ là cô cố chấp không muốn tin tưởng mà thôi. Nhưng mà, nhưng mà vì sao cô có thể gọi điện thoại được cho đại ca? Tuy nhiên chỉ có một lần, sau đó di động không còn tín hiệu nữa.

“Ha ha, mắt nhỏ đang nhìn ở nơi nào thế? Nhìn ta này.” Tầm mắt nhu hòa của hắn chuyên chú trên mặt cô, cố định đầu cô.

“Vân ca ca?!” Cô ngơ ngác kêu một tiếng, rất không cao hứng với động tác vỗ về, chơi đùa khuôn mặt của hắn, “Ngô… Tôi không muốn đi, tôi phải về nhà.”

“Ai, đừng giở tính tình xấu ra, nàng rõ ràng biết không thể, không phải sao?” Hắn trấn an mà vuốt ve sợi tóc mềm nhẵn của cô.

Đông Phương Tả Tả âm thầm cắn chặt khớp hàm, đúng, cô biết không có khả năng, chỉ là tùy hứng mà không muốn tin tưởng thôi.

“Được rồi, cùng Vân ca ca ở Thủy cung, Vân ca ca sẽ “chiếu cố” nàng thật tốt.” Nói đến hai chữ kia, mắt lam của nam nhân xẹt qua ánh sáng cao thâm khó đoán.

“Tôi, tôi không…” Cô còn muốn giãy giụa trốn đi, không ngờ chợt bị ấn vào l*иg ngực rộng lớn, chắn đi toàn bộ cảnh vật. Thời điểm thấy lại mặt trời, chỉ phát hiện chính mình giống như bị đặt trong đường hầm dưới đáy biển, tường băng nước màu xanh làm thành một tòa cung điện bàng bạc kỳ dị. Cột nước hơi hơi đong đưa, lại càng lấp lánh sáng lên. Kỳ quái chính là nước dùng để xây nên cung điện trong vắt nhưng lại không có lấy một con cá, trong suốt một mảnh. Trong cung điện ngoại trừ lấy nước làm hoa văn thì cũng không có vật trang trí nào khác, thuần khiết vô cùng.

Chuyện này, thật sự quá không thể tưởng tượng…

Quả nhiên không phải là cảnh giới mà con người có thể đạt tới… Đông Phương Tả Tả cảm thán, bị màu xanh vây quanh có chút cảm giác choáng váng. Bức tường nước chảy xuôi từ từ di chuyển, vây quanh bọn họ ở giữa.

“Thích nơi này không?” Môi nam nhân tiến đến bên tai cô mà không bị phát hiện, được một tấc lại muốn tiến một thước mà cắn miệng, chọc đến cô thở nhẹ.

“Vân ca ca, anh?!” Lùi một nước, Đông Phương Tả Tả đề phòng mà nhìn chằm chằm hắn.

“A, nhìn ta như vậy làm gì? Nàng sợ ta à?” Ôn nhu cười, đồng tử xanh lam sâu hút nhìn không ra cảm xúc.

“Anh rốt cuộc là ai?” Phẫn hận thầm mắng trong lòng, Đông Phương Tả Tả hoảng loạn bất an, cảm giác bất an này dường như còn mãnh liệt hơn ở nơi của Lôi vương. Hiện tại, cô có dự cảm mãnh liệt là nam nhân trước mắt này so với Lôi vương càng nguy hiểm hơn, càng sâu không lường được.

“Ha ha… Ta à, ta là Vân vương, còn không phải là Vân ca ca của nàng sao? Ngoan, lại đây.” Hắn cười đến thích ý, cười đến đường hàng, càng cười càng ôn nhu. Nhưng mà biểu tình hắn càng như vậy lại càng làm cô cảm thấy nguy hiểm, càng thêm sợ hãi.

Vân vương? Đông Phương Tả Tả cảnh giác nhìn nụ cười của hắn, liên tục lắc đầu.

“Như thế nào, không phải nàng muốn đi theo ta sao? Bây giờ tại sao lại không tới?” Ý cười bên miệng Vân vương gia tăng, thật tốt, con mồi bắt đầu giãy giụa.

Không sai, là cô muốn cùng hắn đi, nhưng cô không nói là muốn cùng hắn đi vào nơi này!

“Anh lừa gạt tôi đến đây rốt cuộc là vì cái gì?”

Lừa gạt? Vân vương nhịn không được mà cười ra tiếng, cô thật là quá đáng yêu, ha ha…

“Đương nhiên là vì…” Thân hình chợt lóe, Đông Phương Tả Tả liền cảm giác được mình rơi vào trong lòng ngực hắn, hô hấp ướt nóng dâng lên, phả vào bên gáy cô. “Vì để dễ dàng ăn luôn nàng! Ha ha…” Vân vương trầm thấp cười, cái lưỡi trơn trượt tiến vào vành tai cô nhẹ nhàng liếʍ từng chút từng chút, tựa như muốn nuốt cô vào trong bụng.

“Anh?!” Đông Phương Tả Tả cả người run rẩy, không biết là bị chọc tức hay là bị dọa mà da thịt tuyết trắng nổi hết da gà lên.

“Sợ?” Hắn dâng lên một nụ cười tà mị, “Vậy thì không được, thả lỏng chút đi, bằng không thì lát nữa cái lỗ nhỏ cắn chặt quá thì ta sẽ chen vào không lọt.”

“…” Đến môi cô cũng bắt đầu run rẩy, hằm răng va đập vào nhau, hỏi, “Vì sao?”

Câu hỏi này cũng dừng đầu lười kɧıêυ ҡɧí©ɧ của Vân vương lại, hắn trầm mặc, ý vị thâm trường nhìn cô.

Thật lâu sau, đôi mắt màu lam kia đong đầy ý cười, bỡn cợt nói, “Ta chỉ muốn ăn, chẳng quan tâm vì sao.”