Tham gia xong bữa tiệc sinh nhật, Tô Hàng gửi tin nhắn cho tài xế Vương thông báo là không cần tới đón.
Tô Hàng dắt Chu Chu cũng đi bộ dọc theo theo bên đường.
Những cây ngô đồng bên phố đã ngả vảng, lá của cây rơi đầy trên vỉa hè, ánh nắng mặt trời chiếu xuyên qua những tán lá. Tô Hàng nắm tay Chu Chu giẫm lên những chiếc lá vàng, phát ra âm thanh giòn giã, vỡ vụn.
Tháng 11, ở Bắc thành, những cây ngô đồng đã trở thành địa điểm nổi tiếng để tạo ra những bức ảnh đẹp, và đây cũng là biểu tượng của Bắc thành.
Chu Chu tung tăng nhảy nhót ở đằng trước, Tô Hàng đi ở phía sau nhìn bóng dáng vui sướиɠ của Chu Chu, nhanh tay chụp một bức ảnh gửi cho Hoắc Tự.
Chỉ trong chốc lát Hoắc Tự đã gọi điện tới.
"Tham gia xong tiệc sinh nhật rồi à, muốn anh đi đón sao?" Hoắc Tự hỏi.
"Không cần đâu, em đang trên đường về nhà, đi bộ cũng chỉ hơn mười phút thôi" Tô Hàng mở miệng, "Tiếc là lần này anh không nhìn thấy phong cảnh mùa thu ở đây."
"Vậy lần sau Hàng Hàng có thể cùng với anh đi xem không?" Hoắc Tự khẽ cười, giọng trầm thấp thông qua microphone truyền đến lỗ tai Tô Hàng, làm tai cô có chút ngứa ngứa.
"Không được," Tô Hàng ngại ngùng, nói tiếp: "Không những cùng nhau xem cảnh thu, mà còn muốn cùng anh xem hết tất cả bốn mùa."
Hai người cách nhau qua màn hình, lại giống như có thể nghe được tiếng tim đập của đối phương.
Chu Chu chạy tới, hướng Tô Hàng triển lãm mới vừa nhặt ngô đồng diệp.
Tô Hàng đưa điện thoại di động tới bên tai Chu Chu, "Chu Chu cùng ba ba chào hỏi đi." Chu Chu vui sướиɠ, tiếng nói non nớt đáng yêu thông qua microphone truyền đến Hoắc Tự.
Hoắc Tự cười vui vẻ tắt điện thoại, nhìn một mảnh hỗn độn trong phòng bếp, Hoắc Tự lấy lại dũng khí cố gắng tiếp tục làm.
Dì Trương thật vất vả mới khuyên được Hoắc Tự, khiến Hoắc Tự ý thức được anh xác thật không có thiên phú với việc nấu cơm, cũng không biết như thế nào bây giờ lại giống như tiêm máu gà.
Tô Hàng thấy Chu Chu cũng chơi đủ rồi, dự định đưa Chu Chu về nhà, khi đi qua trung tâm thương mại, cô đột nhiên dừng lại.
Tô Hàng bước vào cửa hàng thời trang trẻ em, thật giống như vừa tiến vào một thế giới mới, cô lôi kéo Chu Chu bắt đầu việc mua mua mua, Chu Chu còn không rõ vì cái gì mà đột nhiên mẹ lại kéo vào mua quần áo.
"Mẹ ơi, con có rồi" Chu Chu dật nhẹ ống tay áo Tô Hàng nói, trong tủ quần áo của Chu Chu quả thực là có nhiều đồ để mặc nhưng thật sự quá đơn điệu, sáng sớm vào thời điểm Tô Hàng phối đồ cho Chu Chu, cô liền có chút ngứa ngáy chân tay muốn mua cho thằng bé mấy bộ cute hơn.
Bộ quần áo hoạt hình siêu cấp đáng yêu, mua; áo sơ mi nhỏ, tây trang nhỏ soái khí phong cách tổng tài bá đạo, mua. Các loại màu sắc, các loại kiểu dáng, Tô Hàng cảm thấy con trai nhà mình mặc cái gì cũng đều hợp đều đẹp trai, chẳng qua cô cảm thấy có chút đáng tiếc khi nhìn thấy những chiếc váy nhỏ xinh bên khu quần áo của con gái.
Chỉ chốc lát sau, trong tay hai nhân viên bán hàng đều ôm một đống quần áo lớn, Tô Hàng nhanh chóng quẹt thẻ tính tiền, điền địa chỉ. Cửa hàng này là thuộc quyền quản lí của Tô thị, chỉ cần bạn mua hàng đến một số lượng nhất định thì có thể miễn phí giao hàng đến tận nhà.
Tô Hàng mua quần áo xong, tâm tình rất tốt.
"Muốn ăn sao." Thấy Chu Chu nhìn chằm chằm vào cửa hàng kem.
Hoắc Chu lắc lắc đầu rồi lại gật gật. Tô Hàng hiểu rõ: "Không nói cho ba con, chỉ có hai mẹ con mình biết, được không."
"Dạ" Chu Chu nhanh chóng gật đầu.
Tô Hàng mua một que kem tươi matcha đưa cho Chu Chu, Chu Chu nhận lấy rồi đưa tới bên miệng của Tô Hàng, Tô Hàng nhẹ cắn một miếng: "Thật ngon."
Hương vị quả thật không tồi, Tô Hàng lại mua thêm một que, hai mẹ con vừa cùng nhau đi bộ vừa thưởng thức kem ốc quế.
Hai người cứ như vậy mà đi một quãng đường đáng nhẽ chỉ mất mười lăm phút thế mà lại đi đến tận hai tiếng.
Khi về đến nhà, mặt trời đã lặn xuống núi.
Tô Hàng vừa vào cửa liền ngửi thấy hương thơm của đồ ăn.
Tô Hàng với Chu Chu thay giày và khử trùng ở cửa ra vào, nắm tay Chu Chu bước vào thì nhìn thấy Hoắc Tự đang mặc tạp dề ở trong phòng bếp bận rộn vội đông vội tây, tuy rằng có chút hoảng loạn, nhưng có thể nhìn ra là tiến bộ hơn so với lần trước.
Hoắc Tự ngước mắt thấy Tô Hàng cùng Chu Chu đã về, "Mau rửa tay đi, vừa lúc làm xong món cuối cùng."
Tô Hàng cúi đầu hỏi Chu Chu: "Ba ba tự mình xuống bếp, con có mong chờ không."
"Cực kỳ mong chờ ạ" Chu Chu cực kỳ phấn khích.
"Đầu bếp Hoắc, thật sự rất chờ mong biểu hiện của anh" Tô Hàng nghiêng đầu nhướng mày với Hoắc Tự.
Chỉ chốc lát, một nhà ba người ngồi vây quanh ở cái bàn ăn tròn, Tô Hàng nhìn những món ăn khiến người ta hết hồn, thầm nghĩ quả nhiên là thế này.
Nhưng vì không muốn đả kích lòng tự tôn của đầu bếp Hoắc, Tô Hàng quyết định lát nữa mặc kệ nó có khó ăn bao nhiêu cũng đều phải khen.
"Nếm thử món này đi" Hoắc Tự đề cử cho Tô Hàng món cà chua xào trứng, Hoắc Tự vấp ngã ở đâu thì bò dậy ở đấy, món này là món nhìn đẹp nhất trên bàn, Tô Hàng gắp một miếng trứng, cố gắng khống chế tốt biểu cảm của chính mình, nếm nếm, không ngờ nó thật sự ăn khá ngon.
"Ăn ngon nha" Tô Hàng híp mắt cười với Hoắc Tự, cô gắp một miếng cho vào trong bát của Chu Chu.
Chu Chu nếm thử, ăn xong, ánh mắt sáng lên, "Ăn thật ngon."
Hoắc Tự thở dài nhẹ nhõm, nhìn biểu tình của hai mẹ con giống y hệt nhau, không nhịn được liền bật cười, không uổng công anh vất vả một buổi chiều.
Mặt khác, những món ăn còn lại tuy rằng không ngon như cà chua xào trứng, nhưng cũng có thể đạt tới trình độ tiêu chuẩn, hơn nữa mẹ con hai người phá lệ cổ động, trong chốc lát liền ăn hết hơn nửa.
Bữa cơm này, cả ba người đều ăn rất vui vẻ.
Sau khi ăn xong, ba người đi tản bộ ở trong sân, trong sân có đặt một chiếc xích đu bằng gỗ, vào thời điểm họ mới chuyển đến, Tô Hàng cảm thấy trong săn hơi trống, nên Hoắc Tự đã tự thiết kế và làm.
Tuy nhiên Tô Hàng không có nhiều thời gian để chơi, và chiếc xích đu đã trở thành đồ trang trí. Sau khi Chu Chu lớn, nó liền thành món đồ chơi của cậu nhóc.
Tô Hàng có chút xúc động, cô ôm Chu Chu ngồi ở trên xích đu, Hoắc Tự ở phía sau nhẹ nhàng đẩy.
Khi xích đu khẽ đung đưa, làn gió đêm nhẹ nhàng lướt qua gò má.
Không khí mát mẻ vào một đêm thu.