Edit: Mạn Già La
Beta: Chilliette
Xoay người một cái, Bạch Liên đè người lên sô pha, con ngươi đen trầm nhìn chằm chằm khuôn mặt của thiếu niên.
“Sao… Xảy ra chuyện gì…” Tống Diễm vẻ mặt không hiểu gì nhìn hắn.
“Tống Diễm, em hối hận không?” Bạch Liên nghiêng đầu hỏi cậu.
Tống Diễm mím môi: “Chỉ cần anh không bóp cổ em…”
Bạch Liên khẽ cười cười: “Sẽ không.”
Sở dĩ hắn thô bạo với Tống Diễm như thế, là bởi vì Tống Diễm làm chuyện hắn ghét nhất, vọng tưởng đùa giỡn tình cảm của hắn. Ngay từ đầu hắn đã định tránh cậu, không ngờ Tống Diễm lại tiếp cận hắn hết lần này đến lần khác.
Sau đó không biết thế nào thiếu niên lại tiến vào trái tim hắn.
Chuyện trong WC là một cơ hội, mới đầu Bạch Liên chỉ muốn dọa Tống Diễm mà thôi, nhưng hắn không nghĩ tới tư vị của Tống Diễm lại được như vậy, khiến hắn mất khống chế.
Càng quan trọng là, Tống Diễm cũng không hề phản kháng.
Với Bạch Liên mà nói, Tống Diễm bởi vì đánh cuộc mà tiếp cận hắn cũng không sao cả. Nhưng hắn không thể chấp nhận Tống Diễm sẽ hoàn thành đánh cược này.
Tính Bạch Liên thật sự rất kém, hơn nữa do những nhân tố không chừng này, hắn mới có thể phá lệ thô bạo với Tống Diễm như vậy.
Hắn cố ý trừng phạt cậu.
Nhưng hiện tại không cần nữa.
Bởi vì Tống Diễm sẽ không rời khỏi hắn.
Hắn cúi người xuống, ngậm lấy đôi môi của Tống Diễm, cẩn thận miêu tả dáng môi của cậu.
Tống Diễm ngoan ngoãn đón ý hùa hắn, chủ động vươn đầu lưỡi ra, trong khoảng thời gian này dưới sự dạy dỗ của Bạch Liên cậu trở nên cực kỳ tự giác.
Nhận thấy Tống Diễm chủ động, trong mắt Bạch Liên hiện lên một chút ý cười. Môi lưỡi giao hòa, kéo ra sợi chỉ bạc ái muội.
Tay Bạch Liên luồn vào dưới váy, nhẹ nhàng vuốt ve cái đùi láng mịn của Tống Diễm, từ từ đi lên, chạm đến chỗ tư mật không có tí ngăn cách nào.
Bạch Liên ngoài ý muốn nhướng mày, bỡn cợt nhìn Tống Diễm: “Em bây giờ da^ʍ lắm nhé.”
Qυầи ɭóŧ cũng không mặc.
Tống Diễm không được tự nhiên nhìn qua phải, lỗ tai đỏ bừng.
Cậu mặc bộ này vào cũng đã nghĩ tới sẽ có kết quả này, dứt khoát không mặc qυầи ɭóŧ luôn.
Bị Bạch Liên nói thẳng như thế, thẹn muốn xỉu.
“Nhưng mà anh thích.” Bạch Liên mặt mày vui vẻ, kéo khóa kéo sau lưng Tống Diễm, nhẹ nhàng liếʍ mυ'ŧ xương quai xanh và cổ cậu. Để lại toàn dấu vết ái muội.
Trên tay cũng không hề nhàn rỗi, nắm lấy cự vật đã sớm đứng thẳng của Tống Diễm, nhẹ nhàng vuốt ve. Đầu ngón tay thường thường vuốt ve lỗ chuông, khi nhẹ khi nặng.
“Ưm a…”
Một dòng điện tê dại chạy khắp người Tống Diễm, cậu nhịn không được rêи ɾỉ ra tiếng, khó nhịn cong người lên, trên mặt che kín dấu vết động tình.
Bạch Liên biết cậu sắp cao trào, tốc độ trên tay nhanh hơn, theo tiếng hét cao trào của Tống Diễm, một dòng tϊиɧ ɖϊ©h͙ bắn vào lòng bàn tay Bạch Liên.
Tống Diễm phát tiết xong cả người xụi lơ, từng ngụm từng ngụm thở dốc. Đôi mắt hàm nước hơi khép, kèm theo sắc thái của du͙© vọиɠ có vẻ phá lệ mê người.
Bạch Liên không kìm lòng được hôn thái dương và gương mặt đầy mồ hôi của cậu, khẽ nói: “Thoải mái không?”
Tống Diễm khẽ gật đầu.
“Vậy tới anh.”
Bạch Liên nói xong, đầu ngón tay từ từ sờ soạng chỗ kẽ mông Tống Diễm, tìm kiếm tiểu huyệt phấn nộn đó, chậm rãi cắm vào. Xúc cảm ấm áp chặt chẽ nháy mắt bao bọc lấy ngón tay hắn.
“Ư…”
Dị vật xâm lấn làm Tống Diễm nhịn không được kêu ra, cậu cắn môi, con ngươi sắc tình nhìn về phía Bạch Liên, như là đang mời, lại như đang lên án.
Trán Bạch Liên chảy mồ hôi, hạ thân sớm đã trướng phát đau, nhưng vì lo sẽ làm đau Tống Diễm, nên vẫn cố nhịn khuếch trương cho cậu.
Thấy đã ổn, Bạch Liên mới cởϊ qυầи mình, dương v*t thô dài bật ra.
Hắn đỡ côn th*t để ở huyệt khẩu của Tống Diễm, khẽ cọ xát, nhưng vẫn không tiến vào.
“Tiến vào…” Tống Diễm thanh âm nghẹn ngào: “Xin anh…”
Tiểu huyệt vừa tê vừa ngứa, cần gấp một thứ gì đó giúp cậu giảm bớt. Cậu chủ động quấn lấy eo Bạch Liên.
Bạch Liên cũng nhịn không nổi nữa, nắm vòng eo mảnh khảnh của cậu, rốt cuộc đâm vào.
“Ưm…”
Tiểu huyệt chặt chẽ bao vây lấy côn th*t của mình, như thể có vô số cái miệng nhỏ mυ'ŧ lấy hắn vậy, Bạch Liên sướиɠ đến da đầu tê dại.
“Đau…”
Tuy rằng Bạch Liên đã giúp cậu khuếch trương, nhưng bởi vì quá lớn, vẫn căng Tống Diễm có chút đau.
“Ngoan, anh không động.” Bạch Liên đau lòng hôn hôn mặt cậu.
Qua hồi lâu, Tống Diễm mới nhỏ giọng nói: “Được rồi…”
Lúc này Bạch Liên mới chậm rãi luật động.
côn th*t thô dài thọc vào rút ra trong tiểu huyệt phấn nộn, mỗi một lần đều hung hăng đỉnh đến điểm mẫn cảm của Tống Diễm, gần như làm cậu không chịu nổi, không tự chủ được căng chặt thân thể, rất nhiều lần thiếu chút nữa kẹp Bạch Liên tước vũ khí đầu hàng.
“Anh… Sao… Sao còn chưa bắn…”
Tống Diễm ngồi trên người Bạch Liên, đôi tay bám vào bờ vai của hắn, con ngươi bị đâm tan rã.
Cậu đã cao trào rất nhiều lần, nhưng Bạch Liên còn chưa bắn, thể lực sắp chống đỡ hết nổi rồi.
“Nhanh thôi.” Bạch Liên cắn chặt khớp hàm, thế công càng thêm mãnh liệt, đâm thật mạnh mười mấy lần, sau đó bắn vào sâu trong cơ thể Tống Diễm.
Tϊиɧ ɖϊ©h͙ nóng hổi bắn vào trong cơ thể, cùng lúc đó, Tống Diễm cũng cao trào thêm lần nữa.
Cậu mềm như bông nằm trên người Bạch Liên, trong cơ thể còn chứa côn th*t của hắn. Còn nghĩ rằng kết thúc rồi, vừa định thở phào nhẹ nhõm, đột nhiên phát hiện có chút không đúng lắm.
Bạch Liên vẫn còn cứng!
“Anh ra…”
“Ra cái gì?” Bạch Liên ôm chặt cậu vào lòng: “Còn chưa xong đâu.”
“Còn nữa à…” Tống Diễm khóc không ra nước mắt, cậu mệt mỏi lắm.
“Thêm một lần nữa.”
Sau đó Bạch Liên ôm Tống Diễm đến phòng tắm, bên ngoài nói là rửa sạch. Kết quả lại đặt người lên bồn rửa tay làm tiếp một hiệp.
Cho đến khi Tống Diễm thật sự không chịu được nữa hắn mới chưa đã thèm buông tha cậu.
Hai người chiến đấu hơi lâu, trời sớm đã tối thùi. Bạch Liên giúp Tống Diễm rửa sạch xong, liền ôm cậu lên giường để cậu nghỉ ngơi. Còn mình đi làm đồ ăn cho cậu.
Nhưng Tống Diễm nói không đói bụng, thế nào cũng phải bảo Bạch Liên cùng ngủ với cậu, không còn cách nào Bạch Liên chỉ đành chiều cậu.
Nhìn Tống Diễm an tĩnh dựa vào trong lòng ngực hắn, trong mắt Bạch Liên tràn đầy dịu dàng, hắn cẩn thận sửa sang lại sợi tóc tán loạn của thiếu niên trong lòng ngực, dịch chăn cho cậu.
Khẽ đặt một nụ hôn.
——
Ánh mặt trời sáng sớm xuyên qua rèm cửa chiếu vào nhà.
Tống Diễm rời giường trước Bạch Liên.
Nhìn người còn đang ngủ say bên cạnh, trong mắt cậu hiện lên một tia ý cười thành công.
Tất cả tiếp cận đều đã sớm có mưu tính.
————
Già La: Chẳng lẽ em thụ mới là cái bánh trôi nhân mè đen thứ thiệt trong bộ này? ( ╹▽╹)