Edit: Mạn Già La
Tống Diễm ba ngày cũng chưa đi học, thể xác và tinh thần của cậu đều chịu đả kích, đang trốn tránh hiện thực.
Bạch Liên không gặp được người, có chút lo lắng, liền trực tiếp đến nhà cậu tìm người. Ngày đó hắn đưa Tống Diễm về nhà, nhớ địa chỉ của cậu.
Tống Diễm ở tại một xã khu xa hoa, cậu không ở chung với ba mẹ mình.
Mẹ ruột của cậu đã qua đời lúc cậu còn rất nhỏ, sau đó ba cậu cưới mẹ kế, người phụ nữ đó không hợp với cậu, gần như là vừa thấy mặt thì cãi nhau ỏm tỏi. Sau khi Tống Diễm lên cấp ba thì dứt khoát dọn ra khỏi nhà.
Bạch Liên xách theo một túi thức ăn, mở cửa nhà Tống Diễm ra, mật khẩu của cửa lớn hắn đã nhớ kỹ.
Hắn thay dép lê, buông đồ xuống, trong phòng khách không thấy bóng dáng của Tống Diễm, mà trong phòng ngủ lại có tiếng nói chuyện.
Lặng lẽ đi vào, thì nghe thấy Tống Diễm lầm bầm lầu bầu nói gì đó, giống như nói chuyện điện thoại với ai đó.
“Mày đừng nói nữa, ông đây không chơi với tụi mày đâu, Bạch Liên này chính là đồ điên!”
“Con mẹ nó, ngày đó là đứa nào đưa ra cái chủ ý ngu bò đó vậy?”
“Ông đây chết cũng không muốn nhìn thấy tên Bạch Liên đó nữa!”
“Ai thích thì đến đi, xe tao cũng không cần nữa!”
“Biến biến biến!”
Tống Diễm hùng hùng hổ hổ cúp điện thoại xong, nằm trên giường thở hổn hển.
Hiện tại cậu hối hận muốn chết!
Vì sao lại đi trêu chọc tên Bạch Liên đó chi không biết, chịu một bụng tức thì thôi, còn để cho hắn bạch bạch nữa chứ, lần đầu tiên cũng bị cướp mất.
Tống Diễm càng nghĩ càng giận, giận dữ đấm giường, nghiến răng nghiến lợi phun ra hai chữ: “Bạch! Liên!”
“Ừm.”
Bạch Liên đẩy cửa đi vào trong phòng, ánh mắt lạnh tanh nhìn Tống Diễm trên giường. Vừa nãy ở ngoài cửa hắn đã nghe không sót một chữ, đại khái cũng hiểu được chuyện như thế nào.
Gia hoả Tống Diễm này tiếp cận hắn là bởi vì đánh cược với người khác. Nghe giọng của cậu, bây giờ còn định chạy.
Tiếng nói này như là bùa đòi mạng Tống Diễm, cậu theo bản năng bật dậy khỏi giường, mắt phượng trợn tròn.
“Anh… anh… sao lại ở trong nhà tôi?” Cậu nhìn chằm chằm Bạch Liên, lắp bắp mở miệng.
“Tôi đến nhìn cậu, không ngờ còn có thể nghe được một chuyện thú vị như thế.” Bạch Liên có điều ám chỉ.
Tống Diễm chột dạ rũ mắt, liếc trái liếc phải.
Bạch Liên biết rồi!
Làm sao đây! Rất sợ hãi!
“Hửm? Sao không nói lời nào?” Bạch Liên nhìn ai đó cúi đầu không nói lời nói, chậm rãi đến gần cậu.
Bây giờ Tống Diễm đối với Bạch Liên chỉ có một chữ.
Sợ!
Cậu theo bản năng lùi về sau, vẻ mặt hoảng sợ nhìn Bạch Liên, rất giống gặp quỷ.
“Sao lại lui?” Bạch Liên khó chịu cau mày, hắn không thích Tống Diễm kháng cự như vậy.
“Anh… anh đừng tới gần tôi!” Tống Diễm sắp bị hù chết.
Bạch Liên đứng tại chỗ nhìn chằm chằm Tống Diễm, con ngươi dưới lớp kính thấy không rõ cảm xúc.
Hắn ghét Tống Diễm như vậy.
Nghĩ đến những lời vừa nãy hắn ở ngoài phòng nghe được, con ngươi tối màu giăng kín một tầng tức giận, cuồn cuộn dâng lên trong lòng.
Hắn tiến lên nắm cổ áo Tống Diễm, trực tiếp đẩy người ngã lên giường. Khóa ngồi trên eo thiếu niên, Bạch Liên bóp cổ cậu, hung tợn nói: “Tống Diễm, cậu đùa tôi đúng không?”
Cổ bị bóp chặt, Tống Diễm hô hấp khó khăn, nghẹn đến mặt đều đỏ, đuôi mắt cậu phiếm hồng ướŧ áŧ.
“Không phải…” Cậu giãy giụa nói.
Tay trên cổ đột ngột buông lỏng, cảm giác hít thở không thông rút đi, Tống Diễm há miệng thở dốc, ánh mắt bắt gặp một tia thô bạo trong mắt Bạch Liên, đáy lòng nhảy dựng.
Bạch Liên có phải có bệnh gì đúng không? Sao lại bạo lực như thế!!
Khi khổng khi không lại bóp cổ người ta.
“Không phải cái gì?” Bạch Liên híp mắt nhìn Tống Diễm dưới thân.
Hắn muốn nhìn cậu làm sao ngụy biện.