Gia Duệ nhận được tin nhắn từ Chu Tây trước khi chìm vào giấc ngủ.
“Đã hoàn thành” Chỉ với ba chữ đơn giản, Tề Gia Duệ đã nhanh chóng đoán được ý của Chu Tây, anh ta có phải nói về Viên Chí Nghĩa không? Có nghĩa là cuộc trả thù đã thành công và hắn ta đã bị trừng phạt?
Gia Duệ hiểu rằng khả năng của Chu Tây là phi thường, nhưng anh không thể không tự hỏi, anh ta đã làm gì Chí Nghĩa?
Liệt Hạo ở bên cạnh đã được dỗ dành ngủ sớm, Tề Gia Duệ nhẹ nhàng cầm điện thoại lên, nhanh chóng trả lời: "anh đã làm gì hắn ta?"
Chu Tây giả vờ thâm thúy: "Sáng mai xem tin tức rồi sẽ biết."
Gia Duệ bĩu môi, nhưng trong lòng lại nghĩ đến một chuyện gian trá khác.
Chắc chắn, tin nhắn của Chu Tây sẽ sớm trở lại: "Tôi đã thực hiện lời hứa của mình, còn anh thì sao?"
Tề Gia Duệ trong lòng hơi lạnh, thật lâu mới trả lời: "Tôi phải nghĩ lại."
Gửi tin nhắn xong, Tề Gia Duệ rút điện thoại, dựa vào đầu giường, vẻ mặt phức tạp nhìn người yêu đang ngủ.
Liệt Hạo khẽ cau mày, như che giấu suy nghĩ, cuộn mình thành một quả bóng như sợ lạnh. Một người đàn ông bên ngoài vô cùng mạnh mẽ, xung quanh luôn tỏ ra ngoan ngoãn như mèo.
Trái tim Tề Gia Duệ bỗng trở nên mềm mại vô cùng, anh duỗi tay ra ôm chặt lấy Liệt Hạo, Liệt Hạo tự động áp sát vào l*иg ngực ấm áp của anh, tìm một tư thế thoải mái rồi tiếp tục ngủ ngon.
Sáng hôm sau, Gia Duệ và Liệt Hạo ngồi vào bàn ăn ăn tối như thường lệ.
Liệt Hạo hôm qua ngủ rất ngon và thưởng thức bữa sáng đầy yêu thương mà Gia Duệ đã chuẩn bị cho mình.
Gia Duệ bôi bơ lên
bánh mì nướng trong khi chú ý đến các chương trình thời sự trên TV.
Liệt Hạo ánh mắt nhìn theo Gia Duệ, và một giọng nói kinh ngạc phát ra từ miệng anh: "chuyện gì thế này?"
Một tin tức đáng kinh ngạc được phát trên TV: "Một sự đảo ngược gây sốc: nguyên đơn trở thành bị đơn, làm hại người khác và cuối cùng làm hại chính mình!"
"Vào lúc 10 giờ đêm qua, người đàn ông họ Viên đã bắt cóc cậu bé Giang Ly khù khờ, mới 16 tuổi về nhà, rồi lạm dụng và tấn công tìиɧ ɖu͙© một cách thô bạo. May mắn thay, cảnh sát đã đến kịp thời và giải cứu cậu bé bị thương nặng. Viên Chí Nghĩa đã bị bắt vì tội tấn công tìиɧ ɖu͙© một trẻ vị thành niên. Sau khi thẩm vấn, hắn không chỉ thừa nhận tội danh bắt cóc và cưỡиɠ ɧϊếp một trẻ vị thành niên mà còn thú nhận rằng đã nhận hối lộ để ngụy tạo bằng chứng có lợi ích của bản thân, và định khung cấp trên Tô vì tội quấy rối tìиɧ ɖu͙© anh ta ... "
Trên màn hình tin tức hiện lên một bóng người quen thuộc, tuy rằng trên mặt có chút thảm, nhưng không khó để nhận ra người này chính là Viên Chí Nghĩa dựa theo đường nét khuôn mặt và giọng nói của anh ta.
Viên Chí Nghiễn rũ vai xuống, trên tay đeo còng nặng nề, cúi đầu ngồi, hoàn toàn mất đi vẻ kiêu ngạo trước đây.
Anh ta khóc lóc thảm thiết trước ống kính và nói: "Tôi ... tôi xin lỗi tất cả những người đã bị tôi tổn thương, tôi xin lỗi, tôi thực sự xin lỗi, tôi mong họ... hãy tha thứ cho tôi ..."
Nhìn thấy trạng thái xấu hổ của Chí Nghĩa, Tề Gia Duệ cảm thấy nhẹ nhõm đến mức không thể diễn tả thành lời, anh muốn lao ra ngoài để giải tỏa cơn kiềm nén bấy lâu.
Mặc dù anh không biết Chu Tây đã sắp đặt mọi chuyện như thế nào, nhưng kết quả thật sự rất thõa mãn lòng người. Thủ đoạn này là sử dụng cách của họ để chơi lại họ một vố, đơn giản nhưng tuyệt vời! Gia Duệ không thể không giơ ngón tay cái lên trong lòng.
So với Tề Gia Duệ, tuy rằng Liệt Hạo cũng cảm thấy an tâm, nhưng cũng không khỏi kinh ngạc hỏi: "Gia Duệ, chuyện gì xảy ra? Là anh làm?"
Tề Gia Duệ lắc đầu: "Không phải, không phải do tôi sắp xếp, chỉ có thể nói là hắn tự mình chịu quả báo! Bây giờ anh không cần lo lắng, nghi ngờ của anh đã hoàn toàn bị xóa tan. Tên Viên Chí Nghĩa khốn kiếp tự chuốc họa vào thân mà sống không nổi! Hahaha"
"Nhưng ..." Liệt Hạo vẫn còn hơi khó hiểu, nhưng Gia Duệ đã nắm lấy anh và hôn lên môi anh trước khi anh có thể hỏi thêm câu nào.
"Ưm ..." Liệt Hạo bị nụ hôn cuồng nhiệt khác thường của Tề Gia Duệ làm cho choáng váng, thân thể bị bỏ mặc bao nhiêu ngày liền trở nên nóng bừng, há miệng quấn lấy đầu lưỡi quấn lấy đầu lưỡi Tề Gia Duệ, mυ'ŧ lấy một cách trêu chọc.
“Có muốn không?” Bàn tay to lớn của Tề Gia An vuốt dọc xuống vòng eo dẻo dai của Liệt Hạo, nhào nặn liên tục trên đôi đồi núi hếch của anh.
"Ưm ... ưm ... vâng, chủ nhân, tôi muốn ..." Liệt Hạo thở hổn hển không chịu được, vặn vẹo da^ʍ mỹ dựa vào thân thể Tề Gia Duệ.
"Không phải bây giờ, anh quên mất chúng ta đã hẹn với khách hàng sáng nay rồi sao? Buổi tối tôi sẽ quay lại với anh, được không?"
Liệt Hạo tức giận trong lòng đến mức muốn để cho khách hàng đó xuống địa ngục, nhưng sau tất cả, anh ấy là một người kinh doanh đúng giờ và tận tâm. May mắn thay, cuối cùng Gia Duệ cũng chịu buông tha và hứa sẽ quay lại với anh vào buổi tối, sau một thời gian đói khát cuối cùng cũng có thể ăn no, anh kìm nén sự kích động ngoan ngoãn gật đầu.
Tề Gia Duệ nâng cổ tay lên, đầu ngón tay mát lạnh vuốt nhẹ lên chiếc cằm thanh tú của Liệt Hạo, trong mắt ẩn chứa tình cảm vô hạn nhưng lại có vẻ bất đắc dĩ và chật vật.
"Hạo, nếu ... ý của tôi là nếu ... nếu như người yêu của anh làm chuyện có lỗi...anh có tha thứ cho hắn không?"
Liệt Hạo sắc mặt hơi cứng lại, trong lòng như bị kim châm, cúi đầu suy nghĩ một chút, mới đáp: "Hừ ... Tôi cũng không biết. Tùy tình huống."
"Ví dụ như để cứu anh. Nếu không, anh sẽ chết."
“Để cứu tôi?” Liệt Hạo nhớ tới sự bất thường của Tề Gia Duệ mấy ngày nay, liền liên hệ với chuỗi sự kiện đã xảy ra, anh ta là một người cực kỳ thông minh, làm sao có thể không nhìn thấy lời nói của Tề Gia Duệ mập mờ, anh ta hẳn là đang che giấu điều gì đó của bản thân anh ấy?
Liệt Hạo không bao giờ nghi ngờ tình cảm của Gia Duệ dành cho mình. Kể từ khi cả hai yêu nhau, chung sống và chính thức trở thành một cặp, Liệt Hạo luôn cảm nhận được sự quan tâm và tình cảm của anh ấy dành cho mình.
Ngay cả khi anh ấy thực sự buộc phải làm điều gì đó có lỗi với anh, Liệt Hạo cảm thấy rằng anh có thể tha thứ cho anh ấy, bởi vì anh ấy yêu Gia Duệ sâu sắc. Không có ai là hoàn hảo, ngay cả khi Gia Duệ không hoàn hảo, anh ấy vẫn là người anh yêu.
Trong phút chốc, vô số hình ảnh lướt qua tâm trí anh, Liệt Hạo ngập ngừng vài giây trước khi nói: "Chỉ cần trong lòng anh vẫn còn yêu tôi. Cho dù anh có phạm sai lầm, Tôi vẫn sẽ tha thứ cho anh"
Đôi mắt Tề Gia Duệ trở nên sâu như biển, vẻ mặt phức tạp, anh ôm chặt lấy Liệt Hạo thì thào nói:
"Nhớ những gì anh đã nói, bất kể tôi đã làm hay sẽ làm gì, đều là bởi vì ... Tôi yêu anh."