Lọt Vào Bẫy Sói (NP)

Chương 3: Phone Ꭶεメ (1)

Viên Chí Nghĩa này, thật sự đã dòm ngó đến công ty khác, thật đúng là ăn gan hùm!

Chẳng trách Gia Duệ nhiều lần nhắc nhở mình phải cẩn thận với người này, còn tưởng rằng anh ta đang ghen tị, nhưng bây giờ xem ra phán đoán của Gia Duệ đã đúng, anh thật sự nuôi một con sói bên mình! Nghĩ đến đây, Liệt Hạo vừa mừng vừa lo. Như có tâm linh tương thông, số điện thoại của Tề Gia Duệ liền gọi đến.

"Chào……"

Liệt Hạo giọng nói khẽ run lên, Tề Gia Duệ lập tức bắt được điều kì lạ trong giọng nói đầu dây bên kia, vội vàng hỏi:

"Bé con, con có chuyện gì vậy?"

“À… tôi không sao.” Liệt Hạo muốn nói hết mọi chuyện đã xảy ra với Gia Duệ, nhưng anh đã từ bỏ việc đó. Anh khó mà tưởng tượng được Gia Duệ sẽ tức giận như thế nào khi biết mình bị quấy rối tìиɧ ɖu͙©.

“Có thực sự ổn không?” Tề Gia Duệ lo lắng hỏi.

"tôi chỉ thấy cô đơn và nhớ anh vô cùng ... Khi nào anh về?"

Giọng điệu khúm núm và than thở của người yêu khiến lòng Tề Gia Duệ mềm nhũn, vội vàng nói:

"Sắp tới rồi, ngày mai tôi đi ký hợp đồng với khách hàng rồi sẽ bay về ngay. Ngày mốt tôi sẽ về đến nhà. À tôi có mua quà cho anh đấy, nhớ đợi tôi về. "

"Tôi không muốn bất kỳ món quà nào, tôi chỉ muốn có anh!"

"Ồ, nhớ tôi nhiều như vậy sao?" Tề Gia Duệ cười xấu xa nói

"Thân thể dâʍ đãиɠ của anh lại muốn rồi sao? Lúc tôi không ở nhà, anh lén chơi với chính mình không đấy?"

“Không… tôi sẽ không chơi nếu không có sự cho phép của chủ nhân.” Liệt Hạo thở ra một hơi không chịu nổi.

Nghe được giọng nói trầm thấp gợi cảm của Tề Gia Duệ, thân thể được rèn luyện kỹ càng của anh bất giác nóng lên, du͙© vọиɠ bị đè nén của anh dâng lên không thể kiểm soát, không thể phóng thích được, lỗ nhỏ phía sau cũng bắt đầu vặn vẹo một cái, ngứa đến muốn bị đâm mạnh.

"Hạo Hạo, anh có phải là nóng lên rồi?"

"Ư ... Thật khó chịu, thân thể thật nóng... Chủ nhân, tôi muốn..."

"anh muốn gì? ăn côn ŧᏂịŧ của tôi bằng miệng trên, hay miệng dưới bị côn ŧᏂịŧ đâm?"

"Hừm ... cả hai ... cả hai miệng đều muốn được cậu chủ lấp đầy, tràn đầy tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu ..."

Liệt Hạo tưởng tượng đến cảnh tượng da^ʍ mỹ bị nam nhân tàn nhẫn xâm phạm, trong miệng tràn ra dâʍ ŧᏂủy̠, hạ thể cứng ngắc sưng tấy trực tiếp đè lên, cảm giác không thể thoát ra khiến anh gần như phát điên. Anh ngồi trên ghế chủ tịch, mồ hôi ướt đẫm trán đen, mông vặn vẹo cọ xát da^ʍ mỹ.

Tuy nhiên, không có sự cho phép của Gia Duệ, Liệt Hạo không dám tự xử với chính mình, vì vậy anh ấy chỉ có thể khóc và cầu xin:

"Chủ nhân, tôi không thể chịu đựng được nữa ..."

"Khóc thật đáng thương, tốt, cởϊ qυầи, quỳ trên sàn nhà, đút ngón tay vào âʍ ɦộ!"

Nghe vậy, Liệt Hạo lập tức cởi bỏ quần tây và qυầи ɭóŧ, nằm xuống sàn, chu cái mông trắng nõn của mình lên cao.

Lỗ hậu vốn đã rất ướt nên cậu đút đầu ngón tay vào không tốn nhiều sức, Liệt Hạo rêи ɾỉ một tiếng, tự động thêm hai ngón tay vào, ngón tay thon dài co quắp trong lỗ nhỏ ướŧ áŧ, chọc càng sâu càng tốt. Tuy nhiên, điểm nhạy cảm của anh lại ẩn sâu hơn, ngón tay dù thế nào cũng không thể chạm tới anh, du͙© vọиɠ không thể giải tỏa gần như khiến anh phát điên.

Nước mắt và mồ hôi quyện vào nhau trên khuôn mặt tuấn tú và cao quý của Liệt Hạo, anh đau đớn rêи ɾỉ:

"Không ... Không, tôi không thể với tới..."

Tề Gia Duệ chế nhạo:

"Trong phòng làm việc của anh không có giấu cái gậy mát xa sao? Như trước đi, tự thỏa mãn chính mình."

"Không ... đã ... vứt đi ..." Cho dù có máʏ яυиɠ, khóa trinh tiết trước mặt cũng không có chìa để mở, chỉ là vô ích, vẫn không thể đạt được cực khoái.

"Lại nhìn xem, có thể có bất ngờ!"

Liệt Hạo bị du͙© vọиɠ làm cho mù quáng, mất đi lý trí và khả năng phán đoán, anh chỉ tuân theo mệnh lệnh của người đàn ông theo bản năng. Anh ta tay chân leo lên bàn làm việc, run run mở ngăn kéo thứ hai, lập tức phát ra tiếng reo vui bất ngờ.

Trong ngăn kéo lẽ ra phải trống rỗng, có một cây gậy mát xa khổng lồ màu da thịt, một ống chất bôi trơn, một hộp bαo ©αo sυ và một chiếc chìa khóa màu bạc sáng bóng.

"Tôi đã dự đoán rằng anh sẽ không thể chịu được, vì vậy tôi đã chuẩn bị trước cho anh! Thế nào, có thích không? bây giờ hãy đặt nó vào âʍ ɦộ của mình. "

"Vâng ... chủ nhân ..." Liệt Hạo chịu đựng xấu hổ, bôi chất bôi trơn lên gậy mát xa, sau đó chậm rãi đút vào lỗ hậu của cậu.

Mặc dù lỗ nhỏ phía sau đã được ngón tay mở rộng, nhưng vẫn hơi khó ăn một chiếc gậy mát xa dày và cứng như vậy. Liệt Hạo không khỏi khẽ rên lên một tiếng, mồ hôi chảy ròng ròng trên trán, bắp thịt ở chân khẽ co giật, hoa huyệt non nớt bị kéo căng đến cực hạn, khó khăn nuốt lấy cái rung động gớm ghiếc mà thèm thuồng.