Edit + Beta: Đào Mai
Nghi Ninh đang thầm nghĩ, đã bước vào trong phòng. Đối diện nàng là một cái giường được trải một cái đệm bông.
Có người ngồi ở đối diện, đang uống nước, nghe âm thanh khách bước vào cũng không ngẩng đầu. Bộ dạng hắn thập phần tuấn nhã, màu da cũng là ngâm nâu, mặc một bộ hạt hồng ca-sa đơn giản. Nếu như đó là một công tử, Cố Cảnh Minh thì phải thua hắn vài phần. Nhưng là một người xuất gia rời xa thế tục, cử chỉ này có cảm giác cấm dục nói không nên lời.
Hắn đứng lên niệm phật hiệu nói:
- "Đô đốc đại nhân, người mà ngài nói đó là vị này sao."
Âm thanh của hắn giống như chuông và khánh, không nhanh không chậm.
Lục Gia Học kêu Nghi Ninh đi qua, ở bên cạnh nàng ngồi xuống nói:
- "Làm phiền Đạo Diễn sư phụ xem mệnh lý cho nàng, xương cốt của nàng suy nhược, nếu là có thể điều trị thì rất tốt."
Vị này cư nhiên là Đạo Diễn đại danh đỉnh đỉnh!
Thật sự nghe được kỳ danh không bằng gặp mặt. La Nghi Ninh nghe xong trong lòng khẽ có chút kinh ngạc, lại cẩn thận nhìn hắn một cái.
Vóc người Đạo Diễn rất cao, có thể do kính ý, thời điểm hắn niệm Phật hiệu cúi đầu tạo thành chữ thập.
Nhớ tới truyền thuyết hắn tại vùng duyên hải kháng uy, lấy một địch trăm, nhớ tới hắn khó được một phen cầm một ngàn lượng bạc. Thậm chí nhớ tới hắn một trận chiến thành danh, liền thoái ẩn núi rừng.
Nguyên lai hắn là ở trong Đại Từ tu hành.
Lục Gia Học cư nhiên là bắt Đạo Diễn xem mệnh cách cho mình, vị này nhưng mới thật là danh lọt vào sử xanh, cùng một cấp bậc với nhân vật Lâm Thanh Thiên.
- "Nữ thí chủ mời ngồi, mở ra lòng bàn tay phải."
Đạo Diễn chỉ chỉ đối diện, hốc mắt của hắn có chút thâm, mũi cao mày rậm, Nghi Ninh cảm thấy diện mạo hắn thuần túy không giống như là người trung nguyên, mặt mày thâm thúy phá lệ đẹp mắt chút. Nhưng là ánh mắt hắn lại thực lãnh đạm, giống như đối với cái gì đều không có hứng thú.
Nghi Ninh theo lời ngồi xuống, Đạo Diễn xem tướng tay cho nàng.
Ngón tay thon dài của Đạo Diễn sờ soạng ở giữa lòng bàn tay La Nghi Ninh một lát, sau đó nhìn nàng, nhắm mắt nghĩ lại, mở mắt ra sau hỏi:
- "Mệnh cách phú quý, là quý nhân."
Câu này cơ hồ chính là một câu nói khuôn mẫu, trong mười cái thầy tướng số người nào cũng đều nói như vậy. Nghi Ninh không để trong lòng, Lục Gia Học cũng không có để trong lòng.
Lục Gia Học chính là muốn hỏi một chút tình huống thân thể của Nghi Ninh, ngoài cửa lại đột nhiên truyền đến tiếng bước chân hoảng loạn.
Có người chạy vào ở bên tai Lục Gia Học nói nhỏ. Lực chú ý của Nghi Ninh tất cả đều ở trên người Lục Gia Học, mơ hồ nghe được người nọ nói cái gì phía sau núi, đuổi bắt.
Lục Gia Học lần này tới đây, chính là tự mình áp giải Từng Ứng Khôn đến.
Đến nơi này, vốn là muốn cho thuộc hạ áp giải đến hậu sơn, hắn sẽ không cần cùng đi. Không nghĩ tới mới không đến một khắc thời gian liền đã xảy ra nhiễu loạn, có người tưởng kiếp Từng Ứng Khôn.
Lục Gia Học sắc mặt thật không đẹp mắt:
- "Bọn họ bao nhiêu người?"
Người nọ nói:
- "Ước chừng bốn năm mươi người, người trông coi căn bản không đủ đánh. Ngài qua đi xem đi! Những người đó đều là tập võ, vừa thấy có cơ hội liền động thủ vồ đến, xiềng xích đều không hữu hiệu!"
- "Một đám thùng cơm, ngay cả ăn cướp đều đánh không lại."
Lục Gia Học chau mày.
Nghe ý tứ này, hình như là chuyện của Lục Gia Học đã ra cái đường rẽ gì đó!
Tâm Nghi Ninh kịch liệt nhảy lên. Thừa dịp loạn thì sẽ rất dễ dàng đào tẩu, không biết Lục Gia Học có đi qua hay không đi! Hơn nữa bên ngoài đều là người của Lục Gia Học, có phải hay không phát hiện nàng.
Từng Ứng Khôn người này rất trọng yếu, nếu đào thoát thì hậu hoạn vô cùng, Lục Gia Học không thể không đi qua xem.
Lục Gia Học đứng lên nhìn Đạo Diễn cùng La Nghi Ninh liếc mắt một cái... Kêu hai người hầu tiến vào. Sau đó đối với La Nghi Ninh hơi có chút ý cảnh cáo, hàm xúc nói:
- "Nàng phải thuận theo một chút… ta đi liền sẽ trở về."
Đạo Diễn chính là người của hắn, chùa Đại Từ lại là địa bàn của hắn, Lục Gia Học rất yên tâm.
La Nghi Ninh nhìn nhìn hai người hầu cao lớn kia, lại xem xem cánh tay nhỏ bé của bản thân, phỏng chừng một người đều đẩy không ngã, càng miễn bàn trước mặt còn có một người được thần hóa chiến thần Đạo Diễn.
Nàng muốn nói chuyện với Đạo Diễn, dời đi chú ý của những người này, lại hỏi:
- "Đạo Diễn sư phụ, ngài còn nhìn ra cái gì không?"
Tay trái Đạo Diễn lần tràng hạt phật châu, nhẹ giọng nói:
- "Bần tăng còn nhìn ra, nữ thí chủ đường đời nhiều ngang trái, về sau sợ là dữ nhiều lành ít."
Hắn vừa dứt lời, đột nhiên có người phá cửa sổ mà vào. Những người này mặc đồ đen, lại che nửa mặt. Bảy tám người tiến vào lập tức gϊếŧ vài người hầu Lục Gia Học lưu lại.
La Nghi Ninh không biết mấy người này kết quả là từ chỗ nào đến, lại là muốn làm cái gì. Chẳng lẽ là người mà tam ca phái tới cứu nàng sao? Đang không thể xác định, nàng liền lập tức nắm lấy trường côn đặt ở trên kháng bên cạnh.
Nhưng là ngay trong nháy mắt này, La Nghi Ninh cư nhiên lại bị một cây chủy thủ để ở sau gáy. Có người phía sau kéo lấy khăn che mặt của nàng, lập tức một cổ mùi hương phật đàn tràn ngập vào mũi nàng. Đạo Diễn nhìn mặt nàng, thật là nữ tử phi thường xinh đẹp, đủ để cho nam nhân động tâm, hắn chậm rãi nói:
- "Thấy cô nương không biết là người như vậy, cô nương vẫn là sớm một chút chết đi thì tương đối tốt!"
Chủy thủ trong tay hắn lạnh băng băng, hơn nữa thật sự là đang dùng sức, cắt vào thịt nàng, giống như lập tức sẽ cắt cổ.
Lúc này ánh mắt Đạo Diễn thật lãnh đạm, hoàn toàn không giống với người xuất gia.
Hắn cư nhiên muốn gϊếŧ nàng!
La Nghi Ninh thật sự kinh hãi, trên mặt trấn định thản nhiên nói:
- "Đại sư… ta cùng ngài ngày xưa không oán ngày gần đây không cừu. Đại sư muốn gϊếŧ ta liền gϊếŧ? Ý tưởng này của đại sư là không được. Người xuất gia không phải phải từ bi sao."
Nàng hiện tại mưu cầu bảo mệnh, cái gì đều không cần, nói:
- "Ta xem náo động phía sau núi hẳn là ngài an bày chứ? Ngài nghĩ như vậy gϊếŧ ta, không tiếc đoạn tuyệt với Lục Gia Học?"
- "Gϊếŧ ngươi ta có thể cứu rất nhiều người."
Đạo Diễn hoàn toàn bất vi sở động, cổ tu hành nhu hòa kia nhưng vẫn quay chung quanh Nghi Ninh. Kì thực bộ dạng Đạo Diễn phi thường nho nhã, lại có loại khí chất từ bi.
La Nghi Ninh cảm thấy gần đây chính mình thật sự rất xui xẻo, thế nào còn chưa có ra khỏi long đàm, liền bị đưa vào hang hổ.
Đạo Diễn là thật muốn gϊếŧ La Nghi Ninh, chủy thủ của hắn đi xuống một tấc, máu của nàng liền chảy ra.
Nhưng là theo sau từ cửa truyền đến một thanh âm:
- "Đạo Diễn, dừng tay."
Có một người mặc áo choàng da sóc màu đen, vẻ mặt lạnh lùng đi đến.
Là La Thận Viễn.
- "Sư đệ, ngươi vẫn là lòng dạ đàn bà."
Thanh âm đ*o Diễn có loại quạnh quẽ kỳ lạ. Nhưng hắn vẫn là không có thu hồi chủy thủ, mà là càng gần một chút để ở sau gáy La Nghi Ninh.
Nghi Ninh nhìn thấy phật châu ở trên cổ thầy tăng, nàng cảm thấy có chút buồn cười. Một người bụng dạ từ bi, mang danh anh hùng sử xanh, thế nhưng muốn gϊếŧ nàng.
Nghi Ninh thản nhiên nói:
- "Đại sư một thế hệ danh tướng kháng uy, phật hiệu phổ độ chúng sinh. Ta mặc dù không biết, cũng là khâm phục đã lâu. Nay trăm nghe không bằng một thấy."
Đạo Diễn ngữ khí lại không có dao động gì:
- "Cô nương qua lại có biết ta, nói vậy cũng minh bạch, những lời này đối ta là vô dụng."
Đạo Diễn là người tu hành, đã từng không cùng nữ tính lui tới, huống chi là loại người nhà giàu xuất thân từ nhà cao cửa rộng. Theo hắn, La Nghi Ninh rất được chiều chuộng, cũng quá phiền toái.
Lục Gia Học tự mình mang nàng đến, bất quá chính là vì nàng xem tướng, khẳng định không đơn giản. Cho nên vì sĩ đồ của chính mình, La Thận Viễn hẳn là cách xa nàng một chút, tốt nhất là tặng cho Lục Gia Học.
Vừa rồi hắn chẳng phải thật sự muốn gϊếŧ nàng, chẳng qua là diễn như thật một chút, nhìn xem La Thận Viễn đang ở bên ngoài khi nào thì sẽ không chịu nổi thôi. Kết quả hắn vừa mới nói câu dữ nhiều lành ít, La Thận Viễn liền phá cửa sổ mà vào. Hắn muốn gϊếŧ La Nghi Ninh, người này liền khẩn cấp tự mình vào.
Đạo Diễn vẫn là thu lại chủy thủ vào trong tay áo, lại khôi phục một bộ dáng cao tăng lạnh nhạt.
La Nghi Ninh cảm thấy sau gáy nóng bừng, lại đau, nàng âm thầm nhẹ nhàng dùng tay sờ sờ, phát hiện trên ngón tay có máu.
La Thận Viễn đi tới, Nghi Ninh liền thu tay vào trong ống tay áo. Hắn chăm chú nhìn nàng hồi lâu, mới giơ tay phủ phủ tóc của nàng, khàn khàn nói:
- "Không có việc gì, đi?"
- "Thật sự huynh tới cứu muội."
Nghi Ninh nhẹ nhàng thở ra, nàng nhìn nhìn bên ngoài, hiện tại bên ngoài đều là người của La Thận Viễn.
Nghi Ninh cảm thấy có chút hoảng hốt không chân thực, hắn dễ dàng như vậy liền gϊếŧ hết người của Lục Gia Học à?
- "Lục Gia Học người này..."
La Nghi Ninh trầm ngâm một lát nói:
- "Phi thường giảo hoạt, muội sợ đây là kỹ xảo dẫn huynh mắc mưu, không bằng chúng ta nhanh nhanh rời khỏi nơi này mới tốt."
La Thận Viễn nói:
- "Chúng ta đây là dương đông kích tây, nhìn như cướp xe vì Từng Ứng Khôn, kì thực là vì cứu nàng."
- "Nơi đây không thể ở lâu."
Nhắm mắt lại Đạo Diễn đột nhiên nói câu.
- "Người của đệ có thể chống đỡ bao lâu, còn không nắm chắc."
- "Thời điểm Lục Gia Học đến đã phái nhân thủ đoàn đoàn vây quanh chùa Đại Từ, đệ cũng là mang theo nhân thủ ngầm vào. Hắn không dễ dàng thả lỏng cảnh giác như vậy."
La Thận Viễn ngẩng đầu nói:
- "Ta còn có việc phải làm, để cho Đạo Diễn mang nàng ra ngoài. Năm đó thời điểm sư phụ dạy dỗ chúng ta. Sư huynh tập võ ta tập văn, hắn mang nàng xông ra vòng vây, Lục Gia Học nhất định sẽ không xuống tay quá nặng."
La Nghi Ninh sớm chỉ biết Đạo Diễn cùng La Thận Viễn nhận thức, cũng là lần đầu tiên biết bọn họ là sư huynh đệ cùng môn.
Hắn một mình lưu lại? Để cho Đạo Diễn đưa nàng đi à?
Nghi Ninh không khỏi nhìn Đạo Diễn liếc mắt một cái.
Hắn cúi đầu niệm kinh, bên ngoài ánh sáng thái dương xuyên thấu qua giấy cửa sổ, chiếu vào trên sườn mặt của hắn, ngũ quan giống như điêu khắc. Mi dài cong cong, hốc mắt hãm sâu, trên mặt có tướng từ bi.
Đạo Diễn đột nhiên nói câu:
- "Thế nào? sợ bần tăng lại gϊếŧ cô nương?"
Sau gáy thương còn ẩn ẩn đau, La Nghi Ninh khẽ nhếch khóe miệng cười nói:
- "Vừa rồi Đại sư đã buông tay, hẳn là sẽ không lại gϊếŧ. Chính là đại sư hào hoa phong nhã, không giống người tập võ."
Đạo Diễn thản nhiên nói:
- "Phật hiệu từ bi, độ nhân độ mình. Vũ lực là hạ đẳng, bần tăng thường ngày không thích."
Nghi Ninh cũng không muốn cùng Đạo Diễn nhiều lời, mà là nói với La Thận Viễn:
- "Tam ca, nay chùa Đại Từ rất nguy hiểm, phía sau núi lại có hỗn loạn, không bằng huynh theo chúng ta cùng nhau rời đi. Có chuyện gì tạm gác lại về sau hãy làm."
- "Không cần phải xen vào ta… nàng cùng Đạo Diễn rời đi. Lần này ta mang người cũng không ít… ta làm xong sự tình sẽ trở lại."
La Thận Viễn xoa vai nàng nói:
- "Nhanh đi đi, chỉ sợ Lục Gia Học sẽ mau trở lại."
Nếu một mình nàng đi rồi La Thận Viễn lưu lại, ai biết Lục Gia Học sẽ làm gì.
Nghi Ninh trong lòng lo sợ bất an, nàng cảm thấy việc này không đơn giản như vậy.
- "Tam ca..." Nàng thì thào kêu hắn.
La Thận Viễn liền nhăn lại mày:
- "Nàng ở lại đây ngược lại trì hoãn thời gian của ta, không nên tùy hứng."
- "Đi thôi."
Đạo Diễn buông tràng hạt xuống, cầm lấy trường cung ba thước cùng bao đựng tên đặt ở góc tường.
La Nghi Ninh còn muốn nói với La Thận Viễn, lại bị Đạo Diễn mang ra sân. Bên ngoài có chiếc xe ngựa đang chờ. Đạo Diễn lên trước, nhìn thấy La Nghi Ninh còn nhìn trở về, hắn mới chậm rãi nói:
- "Lục Gia Học tuy rằng tàn bạo, nhưng cũng là người tương đối thông minh. Gϊếŧ chết sư đệ đối hắn mà nói không có lợi. Hơn nữa sư đệ nay đang là quan Công bộ thị lang, cũng không phải tùy tiện có thể gϊếŧ. Tiểu thư ở lại chỗ này thì thế nào? ngược lại càng thêm bó tay bó chân sư đệ. Chờ hắn cứu ra Từng Ứng Khôn tự nhiên sẽ đi."
La Nghi Ninh luôn sợ hắn bị chính mình làm phiền hà.
Nàng thầm than một tiếng, theo lên xe ngựa. Xe ngựa liền chạy rất nhanh dọc theo sơn đạo, không giống với con đường khi tới, con đường này càng thêm hoang vắng khó đi, nàng ngồi ở trong xe ngựa không quá ổn.
Đạo Diễn lại ngồi xếp bằng nhắm mắt, thân hình rất ít nghiêng ngả. Trong miệng hắn thì thào, Nghi Ninh cẩn thận vừa nghe là [ Bàn nhược ba la mật đa tâm kinh ], nàng nhận biết bản Kinh Phật này.
Nàng cũng không hỏi nhiều, thẳng đến xe ngựa lộp bộp một tiếng. Xa phu điều khiển xe đột nhiên kêu rên, sau đó Nghi Ninh nhìn thấy có máu tươi ở trên mành bố, xe ngựa mất đi khống chế liền nghiêng qua một bên.
Sau đó Nghi Ninh nhất thời liền ngã, nàng nguyên tưởng rằng chính mình sẽ đυ.ng vào vách xe. Nhưng Đạo Diễn đột nhiên động, Nghi Ninh cảm giác được một bàn tay đỡ lấy thắt lưng nàng làm cho nàng ngồi thẳng.
La Nghi Ninh bắt đầu tin tưởng người này thật đã tập võ. Tay hắn đỡ nàng phi thường ổn định. Đạo Diễn không có nhiều lời, cầm lên cung tên của hắn.
Bên ngoài có giọng thô nói:
- "Đại sư! Ngươi lưu xe ngựa lại, ta sẽ không làm khó dễ ngươi!"
Ở trong quân Đạo Diễn được rất nhiều người kính ngưỡng… Tóm lại là có cái danh hào, làng chài vùng duyên hải Phúc Kiến bây giờ vẫn còn cung phụng từ đường của hắn.
- "Ta nguyên bản không muốn sát sinh, nay vì cứu ngươi lại phải khai sát." Đạo Diễn nhìn nàng một cái, đột nhiên nói.
Nghi Ninh không biết nên nói cái gì, Đạo Diễn đã đi ra ngoài.
Nàng đẩy ra mành, từ trong khe hở nhìn thấy Đạo Diễn kéo cung, trong tay bọn người ngăn đón là tú xuân đao, cũng không thích hợp loại công kích này.
Cung tiễn của Đạo Diễn cơ hồ trúng trăm phần trăm, đồng thời hắn vỗ vào mông ngựa, con ngựa dường như bị kí©ɧ ŧɧí©ɧ chạy thật nhanh. Nghi Ninh không thể không giữ chặt khuông xe mới giữ vững thân thể, xe ngựa được đánh thẳng về phía trước, rất nhanh liền chạy ra khỏi vòng vây.
Xe ngựa chạy ở trên làn xe rộng lớn, trong tay Đạo Diễn cũng còn lại một cây tên cuối cùng. Tay hắn đang cầm tên vốn là buông xuống, lại đột nhiên nói:
- "Người Lục Gia Học đến."
Trên quan đạo bụi đất tung bay, một đám người cưỡi ngựa mà đến, xa xa là người của thần cơ doanh, ước chừng là hơn bốn mươi người.
Đạo Diễn lắp tên nhắm ngay người đầu lĩnh, Nghi Ninh trong lòng nhảy dựng, liền vội vàng kéo cánh tay hắn ngăn cản hắn kéo cung:
- "Đại sư không thể!"
************
......