Ban đêm hai tỷ muội ngủ chung, Mạnh Uẩn Lan vẫn thấy mọi chuyện thật khó tin.
“Tuần Tuần! Tuần Tuần! Rốt cuộc quan hệ giữa ngươi với Yến Vương điện hạ là thế nào?” Nàng ấy tò mò tột độ, ngoại trừ việc Yến Vương điện hạ cứu Tuần Tuần trong chuyến đi săn năm ngoái thì hai người có mấy khi tiếp xúc đâu.
Mai Như đang đau đầu, nàng nài nỉ khi Mạnh Uẩn Lan quyết hỏi tới cùng, “Lan nhi à, đừng nhắc vụ này nữa. Ta hoàn toàn chẳng liên quan gì đến Yến Vương điện hạ.” Nàng tiện thể bịa đặt, “Chưa biết chừng lúc đến kinh thành thì nửa giỏ hạnh của Thập Nhất điện hạ thối hết, Yến Vương điện hạ thấy vậy bèn tặng hai giỏ hạnh cùng mấy trái dưa lê.”
Mạnh Uẩn Lan chớp mắt suy nghĩ hồi lâu, cuối cùng gật đầu, “Đúng là hai người chả nói chuyện bao giờ, chắc do đống hạnh bị hư thật.” Nói đến đây, Mạnh Uẩn Lan thì thào bên tai Mai Như, “Hiện nay Yến Vương điện hạ gặp rắc rối dữ lắm, chưa kể còn Chu Tố Khanh lởn vởn xung quanh. Nếu ngươi hỏi thì ta nghĩ thà chọn tên điện hạ ngốc ấy.”
Mai Như hơi bực, nàng uy hϊếp, “Nói nữa là mai ta không dạy ngươi cưỡi ngựa.”
Mạnh Uẩn Lan vội ngậm miệng, rất lâu sau nàng ấy buồn bã nói, “Ta muốn tốt cho ngươi thôi.”
Mai Như phì cười, nỗi buồn bực trong lòng tan biến phần nào.
Hôm sau, hai tỷ muội dậy sớm để luyện cưỡi ngựa; thứ nhất vì vắng người, thứ hai vì chẳng có nắng. Đồng ruộng lấp đầy vùng phụ cận, muốn cưỡi ngựa phải đến chỗ sườn núi tương đối bằng phẳng cạnh đấy. Chỗ đó vắng vẻ nên thích hợp cho các cô nương luyện tập. Mạnh Uẩn Lan chăm chỉ rèn suốt mấy ngày và đạt được chút thành quả, nàng ấy đã có thể cưỡi ngựa đi dạo trong chốc lát. Hôm nay thiếu nữ kích động bảo, “Ta sẽ cưỡi một vòng dưới triền núi, Tuần Tuần xem giùm nhé.”
Mai Như gật gù đồng ý.
Mạnh Uẩn Lan cưỡi ngựa xuống phía dưới với tốc độ khá chậm, nha hoàn cũng theo trông chừng nên Mai Như rất yên tâm. Nàng sợ trời nắng, thế là dẫn Tĩnh Cầm tới hóng gió tại mái đình bên cạnh. Ai dè đến nơi mới phát hiện trong đình có người. Mai Như nhìn thoáng qua, người nọ thong thả xoay người để bốn mắt nhìn nhau–
Bước chân Mai Như dừng phắt lại.
Tĩnh Cầm sững sờ, nàng ấy tuyệt đối không ngờ Yến Vương điện hạ sẽ đến đây. Cô nha hoàn luôn sợ hắn, bởi vì con người hắn lạnh lùng tới mức bất thường và đáng sợ. Tĩnh Cầm đứng luống cuống cạnh Mai Như, Phó Tranh lạnh nhạt lên tiếng, “Bản vương muốn nói vài câu với cô nương nhà các ngươi.”
Tĩnh Cầm sửng sốt nhưng chẳng nhúc nhích, Phó Tranh lãnh đạm liếc mới khiến nàng ấy nhích sang bên cạnh mấy bước.
Mặt Mai Như đỏ bừng song nội tâm nổi giận một cách mất kiểm soát, thành thử gương mặt xinh đẹp của nàng như hóa băng giá. Nàng không biết đối mặt với hắn thế nào, Mai Như mất tự nhiên mà nhìn sang chỗ khác.
Thiếu nữ giận dữ cụp mắt xuống. Hai má nàng thật sự gầy hơn hẳn, khuôn mặt vốn đầy sức sống vương chút ốm đau.
Phó Tranh chau mày, “Ta dặn nàng giả bệnh mà? Sao lại bệnh thật vậy?”
Hắn đang xót nàng song lời lẽ vô thức có ý trách mắng, Mai Như phản pháo, “Giả bệnh thì bị người ta nhìn thấu còn gì?”
Phó Tranh nghe nàng đối đáp và nghĩ đến nỗi uất ức nàng phải chịu thì bỗng mềm lòng. Hắn lặng lẽ ngắm người con gái, trầm tư giây lát rồi hỏi nhẹ nhàng hơn, “Hiện giờ nàng đỡ chưa?”
Mai Như cúi đầu đáp, “Khỏe hơn nhiều.”
Phó Tranh “ừm” một tiếng và nói tiếp, “Bình Dương tiên sinh bảo nàng sẽ rời kinh lúc khỏi bệnh, đúng không?”
Mai Như gật đầu.
“Ra ngoài cũng tốt.” Phó Tranh thở dài, đôi mắt lạnh lẽo hiện sự bất lực hiếm thấy. Hắn bất đắc dĩ nhận xét, “Ở trong kinh thành thì không biết sẽ phát sinh việc gì.”
Những lời này nghe quá bi thương, Phó Tranh chẳng mấy khi chán nản thế. Kiếp trước hắn tàn nhẫn cùng cực, chưa bao giờ biểu lộ sự yếu đuối. Mai Như ngỡ ngàng, bây giờ nàng mới ngước nhìn hắn.
Phó Tranh bình tĩnh đáp lại ánh mắt nàng, đôi mắt đẹp đượm vẻ thống khổ như có rất nhiều điều khó nói thành lời. Ánh mắt hai người giao nhau, Phó Tranh gọi tiếng “A Như” hiếm hoi rồi dặn dò, “Bản vương không thể đi tiễn ngày nàng rời kinh, nhớ bảo trọng đấy.”
Không hiểu sao nỗi chua xót lại tràn ra từ tâm khảm Mai Như. Nó cắt từng nhát một lên trái tim thiếu nữ, nàng thấy khó chịu như thể tim nàng bị bóp chặt.
Mai Như thật lòng cảm kích Phó Tranh đã cứu mạng mình, đồng thời áy náy vì vết thương của hắn. Có điều hắn càng tốt với nàng, càng lo lắng cho nàng, thì Mai Như càng nghĩ chuyện này quá hoang đường, càng bứt rứt, và càng hổ thẹn. Rõ ràng hắn đã lựa chọn xong, tại sao còn đến quấy rầy nàng?
Tâm trạng Mai Như rối loạn, nàng chôn giấu sự khổ sở xuống đáy lòng để dửng dưng thi lễ, “Đa tạ điện hạ.”
Nàng muốn tiễn khách…
Phó Tranh đứng tại chỗ nhìn cô gái trước mặt mình, hắn im lặng thật lâu rồi cất bước rời đi. Lúc đi ngang Mai Như, Phó Tranh dừng lại để nhìn xuống. Nàng đã cao đến ngực hắn, chỉ cần hắn vòng tay một cái là thừa sức ôm chặt nàng. Song hắn không thể. Ánh mắt hắn dừng trên mái tóc đen mượt, ngực Phó Tranh nhói đau khi hòa nhã nói, “Về sớm nhé.”
Vành mắt Mai Như bất chợt đỏ lên, chẳng vì lý do gì cả.
Nàng cúi gằm đầu và chỉ ngẩng lên khi người đàn ông đi khuất.
Thời tiết vẫn vô cùng nóng nực, ánh nắng gay gắt làm Mai Như váng vất.
Oo———oOo———oΟ
Lão thái thái không tán đồng việc Mai Như chu du cùng Bình Dương tiên sinh. Nào ngờ Mai Dần lẫn Kiều thị kiên trì thuyết phục bà, sau cùng Đỗ lão thái thái chẳng ý kiến nữa.
Phó Chiêu nghe tin bèn chạy đến thôn trang tìm nàng.
“Tuần Tuần, sao ta mới về mà ngươi lại đi rồi?” Phó Chiêu phản đối.
Quá khứ đè nặng trong lòng Mai Như, khiến nàng mệt mỏi lẫn phiền muộn khi gặp hắn. Nàng khách khí giải thích, “Điện hạ, Bình Dương tiên sinh rời kinh, ta là học sinh thì tất nhiên phải hầu hạ cạnh bên.”
“Ta biết chứ sao không?” Phó Chiêu bất mãn lẩm bẩm, “Nhưng sao ngươi xa cách vậy?”
Mai Như mỉm cười, “Ngươi là điện hạ, ta nên cư xử đúng quy củ.”
Phó Chiêu bực gấp bội, “Tuần Tuần, ngươi còn nói thế nữa là ta cáu đấy.”
Mai Như hững hờ cười, “Điện hạ có cáu thì thần nữ vẫn nói thế.”
Những lời trên làm Phó Chiêu giận đến cứng họng. Hắn tức tối giậm chân, hung hăng kêu hừ hừ rồi chạy lạch bạch khỏi thôn trang. Trông hắn có điểm nào giống một thiếu niên vừa được chiến trường mài giũa đâu?
Mai Như khẽ thở dài, nàng hơi cảm thấy nhẹ nhõm. Ban đầu nàng coi Phó Chiêu như cậu em chồng kiếp trước, hiện tại hắn chỉ là bạn tốt của nàng. Cứ tiếp tục dây dưa thì chẳng ổn, kéo giãn khoảng cách là tốt nhất.
Có vẻ lần này Phó Chiêu giận lắm, đến tận trước ngày rời kinh mà Mai Như vẫn chưa gặp lại hắn. Hình như hắn cố tình giận lẫy. Mai Như không bận tâm cái nết trẻ con ấy, nàng có chuyện phải lo; suy cho cùng, nàng đi gấp gáp giống chạy nạn vậy.
Sau khi chuẩn bị xong xuôi, Mai Như đích thân tặng lễ vật cho Đổng thị trước lúc rời kinh: một cặp trâm như ý khắc hoa văn song hỉ. Nàng rất mong Dao tỷ tỷ hạnh phúc, nhưng hễ nhắc đến hôn sự là mặt mày Đổng thị luôn thờ ơ. Dường như việc từng kề cận cái chết khiến nàng ấy buông xuôi mọi thứ, lấy chồng cũng chỉ là đổi chỗ ở thôi.
Mai Như không tiện khuyên nhủ nàng ấy. Thỉnh thoảng nghĩ tới ca ca bôn ba ngoài kia, nàng lại muốn thở dài.
Hôm xuất phát, Mai Như quỳ tạm biệt lão tổ tông cùng cha mẹ. Mai Dần và Kiều thị muốn đi tiễn nhưng Mai Như sợ làm phiền hai người, hơn nữa họ mà đi khéo lại buồn thêm. Kiều thị vừa ôm nàng vừa khóc, “Chúng ta chỉ có hai đứa con, thế mà chả đứa nào ở nhà. Ca ca con thì không nói, nhưng sao một cô nhóc như con cũng làm chúng ta lo suốt ngày vậy!”
Mai Như gạt lệ còn Mai Dần cố giữ mặt nghiêm để kiềm chế nước mắt, ông vỗ vỗ vai Mai Như.
Mỗi mình Nguyệt tỷ nhi không hiểu gì, cứ nắm váy Mai Như mà kêu, “Cô…cô…”
Mai Như ngồi xổm xuống rồi hôn lên gương mặt nhỏ xinh.
Nguyệt tỷ nhi cũng vô tư hôn đáp trả.
Mai Như vuốt đầu bé, xúc cảm mềm mại nơi lòng bàn tay khiến nàng chẳng nỡ đi.
Dù không ai đi tiễn nhưng xe ngựa vẫn dừng lại lúc đến Thập Lý Đình ngoài thành, có người bỗng cất cao giọng hỏi, “Trong xe là Bình Dương tiên sinh với Tuần Tuần phải không?”
Là Phó Chiêu, kẻ giận dỗi suốt thời gian qua.
Giữa hai người là tình cảm gắn bó không liên quan đến tình yêu. Mai Như khẽ cười, nàng vén mành xuống xe.
Phó Chiêu dắt ngựa đứng đằng kia, hắn nói với vẻ mặt lạnh tanh, “Tuần Tuần không chịu ghé thăm ta, giờ ngươi sắp đi thì ta có giận thế nào cũng sẽ tới tiễn ngươi.”
Câu nói ấy bất ngờ khiến mắt Mai Như đỏ hoe, nàng cảm kích cúi người, “Đa tạ điện hạ đưa tiễn.”
Phó Chiêu tiếc nuối bảo, “Tuần Tuần, ta đợi ngươi ở kinh thành, nhớ về sớm đấy.” Hắn thoáng dừng nói trước lúc giận dữ siết tay, “Đến lúc đó sẽ chả còn kẻ nào dám bắt nạt ngươi!”
Khả năng cao Mai Như rời kinh nhằm tránh né trò lấy lòng của hoàng hậu, lẫn sự quấy rối từ thái tử. Hễ nghĩ vậy là Phó Chiêu căm hận cùng cực, nếu hắn có quyền lực thì nhất định sẽ đủ sức bảo vệ người mình muốn như thất ca nói.
Mai Như vẫn khom lưng, nàng cười, “Điện hạ về cung đi, ta với tiên sinh phải lên đường đây.”
Phó Chiêu nói, “Không sao, bao giờ hai người đi thì ta sẽ về.”
Mai Như thi lễ rồi xoay người lên xe.
Xe ngựa của Bình Dương tiên sinh rộng rãi, bà lười nhác dựa vào thành xe. Tự dưng bà thở dài rồi bảo, “Tuần Tuần đàn một bài đi.”
Mai Như mang theo đàn tứ trong chuyến đi này.
Nàng quỳ gối và ôm cây đàn trước ngực, tâm trạng Mai Như rối loạn nên nàng bất động mãi. Bình Dương tiên sinh không giục nàng, hay sai xe ngựa xuất phát.
Hồi lâu sau, Mai Như cụp mắt rồi giơ tay gảy nốt đầu tiên. Sau đó, nàng trút toàn bộ cõi lòng vào khúc nhạc.
Dây đàn tạo nên giai điệu thánh thót lan tỏa khắp nơi, âm thanh vừa cao vừa trong vấn vương chốn rừng núi. Thế rồi nó chợt trở nên trầm lắng như đang khóc than. Khúc nhạc là sự hoang mang, thống khổ, chấp niệm, cùng vô số điều mà nàng cất giấu.
Sâu trong núi, Phó Tranh đứng yên một chỗ. Hắn cúi đầu nhìn dưới chân núi, chiếc xe ngựa chỉ là một chấm tí hon và nàng đang ở trong nó.
Hắn không thấy được nàng. Kể cả lúc nàng xuống xe chào thập nhất đệ, Phó Tranh cũng chỉ thấy một hình bóng tươi đẹp.
Hình ảnh ấy khắc vào tâm khảm hắn, đau đớn xiết bao.
Hiện giờ tiếng đàn tứ càng khiến ngực hắn đau khôn xiết. Nỗi đau mỗi lúc một sâu đậm, hắn không thể chữa trị nó, mọi việc hắn làm đều là giải pháp tạm thời.
Rất lâu sau, tiếng đàn im bặt. Chiếc xe ngựa dưới chân núi đã đi xa và không thấy bóng dáng đâu. Khi thập nhất đệ quay lại thành, Phó Tranh mới chậm rãi về phủ.
Nào ngờ vừa đi một bước là vị tanh mặn trào lên họng hắn, thân mình Phó Tranh cứng đờ.
“Điện hạ!” Thạch Đông lo lắng nói.
Phó Tranh thản nhiên xua tay, “Về phủ thôi.”
Phó Chiêu đã chờ sẵn trong phủ Yến Vương, hắn thấy Phó Tranh từ ngoài về liền thắc mắc, “Thất ca đi đâu thế?”
Phó Tranh cười nhạt, “Đi gặp cố nhân.”
Hắn thảnh thơi ngồi sau chiếc bàn trong thư phòng. Phó Chiêu đi lòng vòng trước mặt hắn, miệng lải nhải về chuyến đi săn mùa thu năm nay. Phó Tranh giữ im lặng suốt, sau đấy hắn lặng lẽ mở ngăn kéo bên dưới; nằm chính giữa ngăn kéo là hộp gấm nhỏ in hoa văn như ý. Người đàn ông mở hộp và để lộ một đôi bông tai ngọc trai. Hắn thất thần ngắm viên ngọc óng ánh bóng loáng.
Phó Chiêu sốt ruột gọi, “Thất ca! Thất ca!”
Phó Tranh tập trung lại, hắn cất kỹ chiếc hộp rồi điềm nhiên nói, “Thập nhất đệ đừng nóng vội, muốn lật đổ gã thì phải đi từng bước một…”