Giữa ánh trăng mờ mịt, Mai Như đứng cúi đầu và đờ đẫn chớp mắt. Nàng có người trong lòng ư? Lòng nàng rõ ràng trống rỗng mà. Khoảnh khắc cây trâm phù dung cắm vào ngực, trái tim nàng cũng tan biến. Dù sống lại kiếp này, dù có khởi đầu mới, nàng vẫn chẳng thể thích ai. Kiếp trước, mọi tình cảm của nàng đã bị người đàn ông trước mặt nghiền thành tro bụi và cuốn theo mây khói.
Ngực nàng vẫn nhói đau mỗi lần hồi tưởng, đau tới mức nàng nhớ mãi nỗi tuyệt vọng trước lúc chết.
Mai Như thoáng trầm mặc rồi ngẩng đầu.
Phó Tranh ngồi đó, máu đen chảy uốn lượn theo ngực hắn giống con rắn độc hay bùa chú đòi mạng. Hắn mím chặt cặp môi mỏng, đôi mắt âm u, sắc bén và thâm hiểm kia có thể nhìn thấu một người.
Mai Như che giấu cảm xúc phức tạp của kiếp trước rồi khôi phục vẻ điềm nhiên, “Để ta thay băng cho thất gia.”
Những lời trên khiến cái vị tanh mặn đột ngột trào dâng nơi cổ họng Phó Tranh. Hắn dốc hết sức gạt tay thiếu nữ nhưng nàng nhẹ nhàng tránh, làm tay hắn rơi xuống khoảng không. Mai Như mang khuôn mặt vô cảm để lại gần thay băng cho hắn, cứ như chuyện ban nãy hoàn toàn chả tồn tại! Phó Tranh cố gắng đè nén cái vị tanh mặn dưới lưỡi, hắn lại nắm cổ tay nàng và lạnh lùng hỏi, “Có phải thập nhất đệ không?”
“A.” Lần này Mai Như khẽ cười, nàng nhìn thẳng vào Phó Tranh rồi thản nhiên đáp, “Người trong lòng ta có phải Thập Nhất điện hạ không thì liên quan gì đến thất gia?”
Bốn mắt nhìn nhau.
Từng câu từng chữ của nàng như mũi tên bắn xuyên qua ngực hắn.
Đúng vậy, liên quan gì đến hắn đâu? Hắn đã bao giờ được nàng coi trọng? Nếu không nhờ hắn liều lĩnh cứu mạng nàng, e rằng nữ tử còn lười nói chuyện với hắn dù chỉ một câu!
Cái vị tanh trong cổ họng mỗi lúc một đậm hơn, Phó Tranh chăm chú nhìn nhưng ánh mắt Mai Như luôn bình thản vô cùng. Môi nàng hiện rõ vết cắn của hắn, có điều nàng chả bận tâm. Nàng thật lòng không bận tâm, dù vừa bị hắn cợt nhả chăng nữa. Ngực hắn đau lạ thường, hắn cũng chẳng thể áp chế cái vị tanh tưởi kia, cuối cùng Phó Tranh mệt mỏi buông tay.
Đôi mắt đẹp nhọc nhằn khép lại, hắn để mặc Mai Như thay băng cho mình.
Hắn thật sự rất mệt.
Căn phòng yên tĩnh lại, Mai Như làm mọi việc cực nhanh: thay băng, quấn băng kỹ lưỡng, đỡ hắn nằm xuống. Phó Tranh không nghỉ ngơi nhiều ngày liền, hắn đã bị thương nặng mà còn phải đi xa liên tục; hắn cứ hành hạ bản thân thế này thì khéo chết thật. Mai Như đâu muốn mắc món nợ nhân tình lớn như vậy.
Thế nhưng người này có vẻ định vĩnh viễn ngó lơ nàng. Phó Tranh giữ im lặng nãy giờ, hắn nhắm nghiền hai mắt với bộ dạng tràn đầy tử khí.
Mai Như thở dài rồi đắp chăn đàng hoàng cho hắn.
Đêm ấy Mai Như ngủ tạm trên chiếc bàn trong phòng.
Buổi đêm ở đây lạnh gần chết, sang tháng ba rồi nhưng thi thoảng lại có tuyết rơi lất phất. Nàng quấn chặt quần áo quanh thân nhưng vẫn lạnh run, vậy sao ngủ nổi? Mai Như trằn trọc nằm trên bàn, nàng cảm thấy chân mình sắp đóng băng và rơi rụng tới nơi. Nàng nhịn hết nổi bèn lẳng lặng chà hai chân vào nhau. Tiếng động nàng phát ra rất nhỏ nhưng đã thấy Phó Tranh rời giường.
Mai Như chưa kịp hỏi có chuyện gì thì bóng người nặng nề kia tiến về phía nàng. Hắn chẳng nói chẳng rằng mà dùng một tay bế Mai Như, hay chính xác hơn là vác nàng.
Mai Như định la toáng lên vì sợ, Phó Tranh khẽ quát, “Đừng ồn ào!”
Hắn ném nàng lên giường, sau đấy chia ra một phần cái chăn để đắp cho nàng, đồng thời cũng đắp chăn lên người hắn.
Mai Như rúc vào sâu bên trong, nàng cảnh giác nhìn hắn.
Phó Tranh thấy nàng làm thế chỉ cười khẩy, giọng hắn vừa cay nghiệt vừa gay gắt, “Chẳng phải nàng vứt cả danh dự để chăm sóc ta sao? Đêm qua còn mời mọc ta mà? Sao hôm nay hóa thành khúc gỗ rồi?” Hắn lạnh lùng xoay người, để lại cho nàng phần hông hẹp và tấm lưng gầy nhưng rắn chắc.
Trong bóng đêm, Mai Như ngồi bất động sát tường.
Phó Tranh mở mắt, hắn nhìn màn đêm vô tận khi lãnh đạm tuyên bố, “Chuyện này chỉ có nàng ta biết, ta tuyệt đối sẽ chẳng tiết lộ ra ngoài.” Hắn sợ nàng lo lắng việc khác bèn dừng giây lát rồi kiên quyết nói, “Ta chắc chắn sẽ không kể cho thập nhất đệ nghe.”
Phía sau hắn, Mai Như vẫn lo sợ ngồi tại chỗ.
Phó Tranh ngồi dậy, hắn lấy ra chủy thủ tùy thân và trịnh trọng bảo Mai Như, “A Như, nếu nàng còn giận thì mai chém ta một nhát là được.” Dứt lời, hắn vứt chủy thủ cho nàng.
Thanh chủy thủ cứng cáp đáp xuống trước mặt Mai Như, cái vỏ bị lỏng phơi bày phần nào lưỡi dao sắc bén bên trong.
Mai Như ngẩn ngơ nhìn nó, nàng không cầm lấy và cũng chẳng cử động.
Phó Tranh không nói gì thêm, hắn nằm đưa lưng về phía nàng.
Mai Như ngồi cuộn tròn trong góc. Dù đang đắp chăn lẫn áp sát tường thì nàng vẫn cảm nhận được nhiệt độ cơ thể của người đàn ông thấm vào chăn. Hình như thân thể hắn luôn nóng; khác hẳn nàng, sợ rét nhưng chân tay dễ lạnh. Kiếp trước, nếu nàng tới quân doanh vào mùa đông, nàng rất thích dựa sát vào hắn trong lúc ngủ. Cơ thể hắn vừa ấm áp vừa săn chắc, lưng hắn rộng nên khi nằm trên đó thì tạo cảm giác yên tâm khó tả. Lúc ấy chân Mai Như lạnh băng nhưng nàng có thể dựa vô hắn để sưởi ấm. Chỉ cần làm thế thì nàng chẳng còn lạnh nữa.
Mai Như bần thần, nàng ôm chặt chân. Dù ngồi cách nam tử kia một khoảng song chân nàng dường như không lạnh giống hồi nãy, cơ thể cũng ấm hơn nhiều. Đầu óc Mai Như hỗn loạn, trằn trọc tới khuya khiến nàng mệt và buồn ngủ, vì vậy nàng dần dà thϊếp đi.
Hơi thở phía sau Phó Tranh rốt cuộc ổn định lại, bây giờ hắn mới mở mắt ra. Hắn lặng lẽ nghe giây lát rồi xoay người.
Trong đêm tối, Mai Như co ro sát tường trong tư thế cuộn tròn. Trông nàng thật đáng thương, sự đề phòng nhuốm đầy sợ hãi khiến người ta mềm lòng.
Phó Tranh khịt mũi rồi ngồi dậy, một tay nâng chân nàng còn một tay đỡ sau lưng. Hắn nhẹ nhàng ôm thiếu nữ và đặt nàng nằm trên giường, sau đấy đắp chăn cho nàng.
Mai Như rúc vô trong chứ không tỉnh dậy.
Mái tóc đen xõa che khuất nửa bên mặt thiếu nữ. Phó Tranh cẩn thận vén tóc nàng ra sau tai, vành tai trắng nõn của cô nương lộ diện. Hắn dịu dàng vuốt ve một chút, chỉ một chút mà thôi.
Hắn bỗng nghĩ có lẽ mình sẽ khắc ghi sự mềm mại này cả đời.
Oo———oOo———oΟ
Triều Ngụy, phủ Củng Xương, đại doanh Tây Bắc
Phó Chiêu gấp gáp vọt vô lều chủ soái, khuôn mặt tuấn tú khoác lên vẻ nghiêm nghị lẫn u ám, “Phương Tướng quân! Mạnh Tổng binh! Sứ thần bị tập kích thật à?”
“Đúng vậy, Thập Nhất điện hạ.” Sắc mặt Phương Đăng Vân tối tăm như mây đen. “Mật thám trong thành liều chết quay về để cấp báo.” Ông xót xa thở dài, “Chính sứ Tôn đại nhân và phó sứ Úc đại nhân đều chết dưới tay đám ngoại bang, họ hy sinh thân mình cho đất nước…”
Nghe đến đây, Phó Chiêu cuống cuồng, “Ca ca của ta với…” Hắn liếc Mạnh Chính đứng cạnh mình rồi ngúc ngắc hỏi, “Ca ca của ta với Mai cô nương thì sao?”
“Tạm thời không có tin tức,” Phương Đăng Vân trả lời.
Ông nói xong thì gương mặt Mạnh Chính cũng khó coi.
Hai người đang bàn bạc vấn đề điểm binh, Phó Chiêu cấp tốc nói, “Phương Tướng quân, Mạnh Tổng binh, bản hoàng tử cũng đi.”
“Điện hạ tuyệt đối không thể mạo hiểm,” hai người khuyên cùng lúc.
Phó Chiêu quả quyết bác bỏ, “Đừng khuyên nữa, ta đã quyết rồi.”
Thất ca lẫn Tuần Tuần đều gặp nguy thì sao hắn ngồi yên được? Chỉ nghĩ vậy thôi đã khiến hắn phẫn nộ tới mức bốc hỏa.