Trên con đường về tòa nhà trường học trải dài hai hàng cây xanh, có hai nữ sinh cùng sóng vai đi về lớp.
Lâm Lâm phát hiện từ lúc Tôn Điềm Điềm thấy Triệu Tĩnh Di đưa nước cho Tôn Hoài Đường, khuôn mặt cô tràn đầy thất vọng. Vì thế cô ấy liền kéo Điềm Điềm ra khỏi sân bóng rổ.
“Điềm Điềm sao vậy?”
“Không sao, tớ có hơi mệt.” Tôn Điềm Điềm nói qua loa.
Đồ ngốc này, còn không chịu nói đúng không? Đừng để tớ phải ép cậu đấy.
Lâm Lâm bỗng dừng lại, bắt lấy bả vai Tôn Điềm Điềm, ánh mắt áp bức nhìn cô: “Tôn Điềm Điềm, cậu đã thích ai rồi mà không nói cho tớ nghe, không phải tớ cùng một phe với cậu sao?”
Tôn Điềm Điềm hoảng sợ mở to mắt: “Lâm Lâm, cậu nói gì vậy, tớ không có —”
“Cậu thích Tôn Hoài Đường!” Lâm Lâm lập tức dùng giọng nói cứng rắn phản bác cô.
“Tớ…”
Mình thích anh Đường sao? Mình thích anh sao?
Đúng vậy, mình rất thích anh Đường, không biết từ khi nào, cũng không biết nó nảy mầm từ lúc nào. Thời điểm hỏi Lâm Lâm về cảm giác thích người khác ra sao, mình cũng không biết bản thân có thích anh Đường không. Nhưng hôm nay ở sân bóng rổ, nhìn anh Đường cười với mình, nhìn dáng người đẹp trai mạnh mẽ của anh, trái tim không khống chế được mà đập mạnh liên hồi như muốn nhảy ra khỏi cổ họng, nhiều lần hò hét cổ vũ anh. Cô khẳng định, tình cảm của mình đối với anh Đường đã bắt đầu mọc rễ nảy mầm.
Tôn Điềm Điềm lấy hết can đảm, gật đầu thừa nhận: “Tớ thích anh Đường, chỉ là —”
“Cậu lo lắng Triệu Tĩnh Di?” Lâm Lâm cắt lời cô, sau đó nói tiếp: “Chị ấy xinh đẹp, cậu cũng không kém. Không tin thì cậu nhớ lại đã có bao nhiêu nam sinh theo đuổi cậu rồi. Cậu và Tôn Hoài Đường là thanh mai trúc mã, từ nhỏ đã ở cùng nhau, sao phải sợ có người nhảy ra ngán đường chứ? Còn nữa, Tôn Hoài Đường chưa chắc đã thích chị ấy!”
Lâm Lâm… Biến Triệu Tĩnh Di thành tình địch của cô sao? Tuy Lâm Lâm nói cũng có phần đúng, nhưng cái cô để ý không phải là Triệu Tĩnh Di, mà là anh Đường, liệu anh có thích cô như vậy không.
“Lâm Lâm, cậu hiểu lầm rồi, tớ thích anh Đường, nhưng anh Đường cũng chưa chắc thích tớ.”
Tôn Điềm Điềm nhớ đến ngày ấy, ngày mà Tôn Hoài Đường đã trộm hôn mình.
Anh Đường thích mình sao? Nếu không trộm hôn làm gì?
Thấy Tôn Điềm Điềm hoang mang, Lâm Lâm bình tĩnh trả lời: “Thích, chắc chắn là thích cậu! Hai người tuyệt đối, chắc chắn, hoàn toàn là một đôi trời sinh!”
Cô ấy rất lạc quan về cặp đôi thanh mai trúc mã mà bản thân chèo thuyền.
Tôn Điềm Điềm: “…?”
Lâm Lâm là bà mối đang bán người à? Mấy lời nói vừa rồi không khác gì mấy bà mai mối vì để tác hợp hai bên mà tích cực khen lấy khen để.
Nhìn vẻ mặt hoài nghi của Tôn Điềm Điềm, Lâm Lâm thở dài lắc đầu — Quả nhiên trong nhà chưa rõ ngoài ngõ đã tường!
“Nói tóm lại, thích thì phải theo đuổi! Cậu biết chưa! Đi quyến rũ anh ấy! Không được thì cưỡng hôn! Khống chế anh ấy!” Lâm Lâm nói ra các ý tưởng không tốt cho Tôn Điềm Điềm nghe.
Cô ấy cũng không thích loại thích nhưng không dám nói này của Tôn Hoài Đường, cứ từ từ ở bên cạnh, ấp ủ kế hoạch nước ấm nấu ếch, nhưng tốc độ chậm muốn chết, phải chờ tới khi nào mới theo đuổi được chứ? Dù vẫn đang rất tốt, nhưng ai biết được, lỡ vịt đã nấu chín còn bay đi mất thì sao?
“Thích một người thì phải dùng mọi cách để bắt được trái tim của anh ấy! Tớ tin cậu chính là Điềm Điềm vì tình yêu mà nhất định sẽ làm được!” Bộ dáng đầy sự quyết tâm cùng ý chí chiến đấu mãnh liệt của Lâm Lâm đang nỗ lực động viên Tôn Điềm Điềm.
Lông mi Tôn Điềm Điềm hơi run — quyến rũ sao? Không thì cưỡng hôn? Khống chế? Dùng mọi cách để bắt được trái tim anh? Vì tình yêu?
Liệu có như Lâm Lâm nói không? Cô có thể làm được không?
Nhưng mà… Đối tượng là anh Đường.
Cũng không phải không được.
*
Trận bóng rổ kết thúc, Tôn Hoài Đường thay đồng phục xong chạy ra ngoài nôn nóng tìm Tôn Điềm Điềm.
Thời điểm bắt đầu hiệp sau, anh phát hiện cô không còn ở đó, cho đến khi trận đấu kết thúc cũng không thấy quay về.
Tôn Hoài Đường lo lắng cho Tôn Điềm Điềm.
Cuối cùng, anh cũng tìm được cô đang ngồi bên hồ nước.
Cô gái nhỏ mặc đồng phục mùa xuân màu trắng đỏ, ngồi trên ghế dài đỏ sẫm nằm dưới tàn cây cạnh hồ. Cô hơi cúi đầu, lộ ra cái gáy trắng như tuyết. Đôi chân nhỏ bên dưới đung đưa, ánh mắt đăm chiêu nhìn vào mặt hồ, không biết đang suy nghĩ gì.
Nhìn từ xa, giống như một bức tranh tĩnh đang trôi theo thời gian.
“Điềm Điềm có gì muốn tâm sự sao?”
Nhưng vẫn phải đánh vỡ bức tranh xinh đẹp này.
Tôn Điềm Điềm nghe giọng nói liền nhìn thấy Tôn Hoài Đường đang được ánh mặt trời chiếu sáng trong làn gió đang khẽ tới gần. Từ khi phát hiện mình thích anh, dường như mỗi lần gặp nhau cô đều cảm thấy xấu hổ.
“Không… Không có ạ.”
Tôn Hoài Đường ngồi bên cạnh cô, nghe câu trả lời ấp a ấp úng, anh nhíu mày, lại hỏi: “Sao chưa hết trận mà em đã đi mất rồi?”
“Em, em đi mua nước cho anh!”
Mua nước mà lâu như vậy? Không chờ Tôn Hoài Đường hỏi tiếp, Tôn Điềm Điềm tiếp tục nói: “Trên đường đi thì em thấy bạn nữ bị thương ở chân, em và Lâm Lâm đỡ cô ấy đến phòng y tế, sẵn ở lại trò chuyện với bạn ấy vài câu nên không để ý thời gian. Lúc em mua nước xong thì phát hiện mọi người cũng dần giải tán rồi nên em không quay lại nữa.”
Cô viện đại một lý do. Thực tế là cô và Lâm Lâm trò chuyện, lên kế hoạch phải bắt được trái tim Tôn Hoài Đường như thế nào.
Thấy anh không nói gì, Tôn Điềm Điềm nghĩ nghĩ nói: “Anh Đường giận sao?”
“Sao lại giận chứ?’ Tôn Hoài Đường bật cười, dịu dàng nói: “Anh cho rằng Điềm Điềm không xem trận đấu nữa vì có chuyện gì, anh lo lắng cho em.”
Lại nữa, loại quan tâm dịu dàng săn sóc khiến Tôn Điềm Điềm hoàn toàn chìm sâu.
“Anh Đường,” Tôn Điềm Điềm cười, kéo cánh tay anh: “Cuối tuần mẹ em trực đêm không có nhà, anh tới dạy em học được không? Em có một số bài tập không hiểu cách làm.”
Tôn Hoài Đường nhìn bàn tay nho nhỏ trắng nõn đang nắm lấy mình, hơi sửng sốt.
“Được không? Anh Đường.” Lần nữa lay động cánh tay anh.
“Được.”
Vì đang cúi đầu, anh không nhìn thấy được ánh mắt ranh mãnh của Tôn Điềm Điềm vì đạt được mục đích mà hiện lên ý cười.