Lần đầu tiên trong đời, Dư Man được trải qua sung sướиɠ như vậy, Từ Quốc Quân càng làm càng hưng phấn. Dươиɠ ѵậŧ cắm ra từng tiếng phụt, phụt vang vọng.Tiểu huyệt đã thích ứng được kích cỡ dươиɠ ѵậŧ, phun ra nuốt vào thập phần hăng hái. “ĐM, đừng có kẹp chặt như vậy.” Tiểu huyệt gắt gao cắn dươиɠ ѵậŧ, thiếu chút nữa làm Từ Quốc Quân bắn ra ào ạt. Dư Man thả lỏng thân thể, mềm yếu nói: “Em không có kẹp.” Từ Quốc Quân dừng lại, cắn cô vυ', Dư Man rầm rì rêи ɾỉ, hai chân là kẹp ở hắn bên hông. ”A, chịu không nổi, ngứa quá. “ Núʍ ѵú bị hắn phun ra, kéo cô ngồi lên. Dư Man bị ấn nằm sấp xuống, mông nhếch lên cao, hai chân bị tách ra, dươиɠ ѵậŧ liền tự nhiên mà đâm vào. “Ách!!” Từ Quốc Quân híp híp mắt, đôi tay vuốt nàng eo: “Khi nào học được như vậy?” Dư Man không biết nên nói như nào, đơn giản liền không nói, rêи ɾỉ chỉ muốn được cắm vào. Từ Quốc Quân buông thả, Dư Man cũng phối hợp, đại chiến hơn một giờ, tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới phóng xuất ra ngòai.
Dư Man mệt nằm ngửa ra trên giường, thân thể vẫn còn dư âm mà run rẩy, từ sau khi kết hôn xong. Đây là lần thứ hai cô cùng Từ Quốc Quân làʍ t̠ìиɦ. Một hồi lâu, trong phòng an tĩnh, Từ Quốc Quân ôm cô, đột nhiên thích đến không chịu được. Dư Man rầm rì mở miệng: “Anh có phải là con người hay không?” Từ Quốc Quân cười hắc hắc: “Lần sauta sẽ chú ý tới thời gian, chủ yếu là do cô quá câu dẫn người.” Như thế nào làm, này ai có thể chịu được? Dư Man không hé răng, Từ Quốc Quân đưa tay sờ vào tiểu huyệt, cho rằng cô sẽ không chịu, không nghĩ cô lại chủ động tách ra hai chân. Ngón tay mò vào trong tiểu huyệt mà bới móc, Từ Quốc Quân dươиɠ ѵậŧ càng lúc càng cứng lên. Cô thật sự là làm không được nữa, tuy nhiên nếu Từ Quốc quân muốn, cô liền chiều hắn. Lần thứ hai so lần đầu tiên còn dài hơn, cuối cùng Dư Man đều mệt tới không thể nói ra tiếng.
Nghẹn một thời gian quá dài, bắn ra một lần căn bản không đủ. Chờ tới lần thứ hai hắn bắn ra tới, Dư Man mệt mỏi mà nhắm hai mắt lại, cho rằng mình rốt cuộc có thể nghỉ ngơi, không ngờ tới, dươиɠ ѵậŧ lại một lần nữa cắm vào. Cô không hé răng, yên lặng chịu đựng, trong lòng phiền chán vô cùng. Một đêm ba lần, Dư Man cuối cùng mệt mỏi mà ngủ khi nào không biết. Buổi sáng, cơ thể đều đau, đi đường hai chân đều run lên. Thế mà hắn ta, tinh thần vui vẻ, thần sắc sáng láng. Dư Man cảm thấy không công bằng. Lúc đi ra ngoài liền gặp Trần Lệ, hai người đứng ở bên đường nói chuyện . “Ngươi sắc mặt như thế nào không tốt?” Dư Man mất tự nhiên sờ sờ chính mình mặt: “Không nghỉ ngơi tốt.” Trần Lệ cùng cô làm mặt quỷ: “Là bị ông xã ép quá sao?” Dư Man cảm thấy e lệ, không trả lời, Trần Lệ càng hăng hái. “Nếu không chịu được, liền làm hắn mau bắn, không nên để thời gian kéo dài nha.” Dư Man cười khổ: “Loại chuyện này có thể có biện pháp nào?”. Trước kia cô cũng xem qua phim đen, chính là không dám nhìn kỹ. Trần Lệ tròng mắt quay tròn, lôi kéo cô hướng một bên đi : “Ta cùng ngươi nói, ngươi phải tìm tới điểm yếu của đàn ông, vài cái là có thể thu phục hắn……”
Dư Man xách đồ ăn mà quay trở lại nhà, trong nhà chỉ Từ Quốc Quân, Ngụy Thục Trân cùng Từ Đại Hải mang theo hai cháu nội mà ra khỏi nhà đi dạo. Vào nhà nhìn thấy Từ Quốc Quân, Dư Man đi tới trước mặt hắn. Chủ động ôm lấy hắn, đôi tay nhỏ ở trên người hắn sờ sờ qua lại. “Làm gì?” Hắn hỏi. “Ba mẹ cùng hai đứa nhỏ đi rồi?” “Ân, làm sao vậy?”
Dư Man lôi kéo hắn trở về tây phòng,chưa kịp đóng cửa liền cởϊ qυầи của hắn. Từ Quốc Quân nhìn cô, Dư Man đem quần hắn kéo hết xuông, cô ngồi xổm xuống giữa hai chân hắn, mặt vừa ngang tầm dươиɠ ѵậŧ, há mồm hút lấy. “ĐM, cô điên rồi sao?”Cửa phòng còn chưa đóng, nếu lỡ ai đi qua, đều có thể nhìn hết toàn bộ. Dư Man phun ra qυყ đầυ: “Anh không cảm thấy như vậy càng hưng phấn sao?” Không chỉ có hưng phấn, còn thực sự mẹ nó kí©ɧ ŧɧí©ɧ !