Từ Đại Hải: “Sống chết có số, sống tới đâu hay tới đó!”. Dư Man cùng Từ Quốc Quân muốn đi chợ mua thức ăn. “Ba mẹ, không phải bệnh nặng, chỉ cần không làm quá sức là được, không cần quá lo lắng.” Dư Man nói. Từ Đại Hải thở dài, Ngụy Thục Trân vẻ mặt u sầu: “Có thể không lo lắng sao? Quốc Dân làm nông, chúng ta không giúp được gì nhiều, hiện giờ đôi ta lại thành gánh nặng……”
Dư Man nhìn bọn họ sắc mặt: “Mẹ, cũng đừng lo lắng, về sau mẹ cùng ba ở lại nơi này đi, nhà con không cần trồng trọt, cũng không cần vận động quá sức" . Hai vợ chồng già liếc nhau, ánh mắt đồng thời liếc nhìn lên con trai mình. Từ gia huynh đệ tỷ muội gồm tám người, trong đó Từ Quốc Quân là có tiền đồ nhất.
Có được như ngày hôm nay, đều là nhờ người trong nhà toàn thân hỗ trợ.
Trước đó Từ gia nghèo, căn bản không có tiền cho các con đi học. Từ Quốc Quân luôn lén lút mà chạy lên thị trấn để nghe giảng học, Từ Đại Hải thấy vậy, liền cố gắng mà dành ít cho hắn đi học. Đi học thì không thể đi làm thêm, còn phải bỏ tiền mua thêm sách, may thay sau khi tốt nghiệp cấp ba, liền xin được việc làm trong thành phố, làm ở công ty vận chuyển, tích góp được chút ít, hắn cùng bạn hữu chung vốn mà mua một chiếc xe tải lớn chuyên làm vận chuyển, Từ gia anh em tỷ muội đều được nhờ mà nở mày nở mặt.
Sau có chút hiểu nhầm, nên Từ gia cũng không chung đυ.ng với vợ chồng Quốc Quân nữa, vì ngại Dư Man cùng Quốc Quân lục đυ.c cải nhau. Từ Quốc Quân nhấp miệng: “Ba mẹ, hai người ở lại đi, giờ có thể an hưỡng tuổi già.”. Vừa nói xong hắn đều suy nghĩ, sau này khó có thể mà yên ổn với Dư Man.
“Này có ổn không?” Từ Đại Hải nói.
Dư Man cười khẽ: “Ba, đừng quan tâm nữa, liền nói như vậy, con đã may quần áo thu đông cho hai người rồi, mấy ngày sau đi tiệm may lấy là được……”
Hai vợ chồng già có chút choáng váng, Dư Man nói xong liền đi WC. “Quốc Quân, chúng ta vẫn là trở về đi, ở lại đây lại làm con thêm khó xử.” Từ Quốc Quân có chút chua xót, miễn cưỡng cười vui: “Mẹ, người nói gì vậy? Các người yên tâm ở lại là được, là Dư Man chủ trương đem hai người lên đây ở……”
Ngụy Thục Trân có chút không thể tin được: “Con nói là thật sự sao?” Từ Quốc Quân gật đầu: “Dư Man chính là miệng xấu, nhưng tâm địa không xấu.” “Nhưng Dư gia biết, sẽ để yên cho chúng ta sao?” Từ Đại Hải nhịn không được lo lắng.
Từ Quốc Quân: “Ba cũng đừng lo lắng, hết thảy có con đây!”
Hắn nghĩ chỉ cần ở Dư gia nhún nhường, không để ba mẹ biết, hắn đều sẽ chấp nhận.
Từ Đại Hải thở dài: “Cuộc sống con cũng không khá giả gì, chúng ta chỉ gây thêm gánh nặng cho hai đứa.”
"Ba mẹ cứ yên tâm đi, đừng suy nghĩ bậy bạ.”
Dư Man trở lại, ba người đều tự giác không bàn tiếp. Cơm trưa mới vừa làm xong. Dư Nguyệt liền tới. Dư Man thấy cô vừa tới, lập tức tâm tình liền hoãn loạn.
Nếu gϊếŧ người không đi tù, cô sẽ gϊếŧ chết người kia.
“Chị à, cho em mượn 20 đồng nha" .
“Ngươi nghĩ ta là ngân hàng sao? Ngươi đã mượn ta bao nhiêu tiền?”
Dư Man vừa cất lời, Dư Nguyệt đều ngây ngẩn cả người.
“Ngươi cũng già đầu rồi, không cần học thói mở tay xin tiền, anh rể ngươi kiếm tiền cũng không dễ dàng, ngươi cũng không quan tâm chúng ta sống như nào sao?".
Dư nguyệt mấy năm nay trước sau đều đã mượn cô hơn 300 đồng, chuyện này đều không dám nói cho Từ Quốc Quân.
“Chị?”
“Chị? Ngươi xứng làm em ta sao. Đúng rồi, ngươi nợ tiền ta liền tìm cách trả đi, nếu anh rể biết, thì anh rể sẽ nghĩ ta cùng ngươi là thể loại người gì ?".