Editor + Beta: Thất Tử - 20/09/22
Nói chuyện này xong lại nhắc đến việc đi tìm Lạc Phi không khỏi khiến người ta suy nghĩ lung tung. Nhưng gặp Lạc Phi rồi thì muốn làm nữa? Hiện giờ Lý Trăn Nhược rất muốn hỏi Lạc Phi một câu, nếu có thể gặp được Phượng Tuấn Nguyên nữa thì tốt.
Hôm nay là cuối tuần.
Lý Trăn Thái và Lý Trăn Tự đã ra ngoài từ sớm.
Lý Trăn Thái đón Ôn Thuần, hai người họ đi chụp ảnh cưới rồi phải chọn khách sạn tổ chức lễ cưới nữa. Lý Trăn Tự có thể là đi hẹn với tình nhân, tối nay chắc không về nhà đâu.
Ăn xong bữa sáng, Lý Trăn Nhiên móc ngón tay vào vòng cổ của Lý Trăn Nhược xách cậu lên, đi ra ngoài. Anh không nói với tài xế, muốn tự lái xe đi.
Lý Trăn Nhược quơ bốn cái chân trong không trung, giận dữ kêu mấy tiếng.
“Trăn Nhiên.” Lý Giang Lâm chống gậy đứng ở phòng khách gọi anh.
Lý Trăn Nhiên dừng bước, quay đầu nhìn ông, “Ba?”
Lý Trăn Nhược quên luôn việc giãy giụa, cũng quay đầu nhìn Lý Giang Lâm.
Lý Giang Lâm hỏi anh: “Sáng nay con có chuyện gì cần ra ngoài sao?”
Lý Trăn Nhiên nghe vậy thì nhấc Lý Trăn Nhược lên cho ông nhìn, “Con chỉ dẫn nó đi cửa hàng thú cưng chăm sóc lông thôi.”
Lý Giang Lâm cho rằng anh không có việc gì, nói: “Vậy con đi với ba một chuyến.”
Lý Trăn Nhiên: “Chỉ con và ba?”
Lý Giang Lâm gật đầu, “Con lái xe đi.”
Lý Trăn Nhược thấy kỳ quái, ngẩng đầu nhìn Lý Trăn Nhiên. Anh bình thản đáp: “Vâng, ba chờ con chút. Con đi lấy xe.”
Lý Trăn Nhiên mở cửa xe, ném Lý Trăn Nhược vào ghế phó lái.
Xe dừng lại cạnh đài phun nước. Lý Giang Lâm chậm rãi đi đến, vừa mở cửa ghế phó lái đã thấy con mèo nằm đó.
Lý Trăn Nhiên xuống xe, đỡ Lý Giang Lâm nói: “Ba ngồi ghế sau đi. Ngồi phía sau thoải mái hơn.”
Lý Giang Lâm hỏi: “Con định dẫn cả nó theo?”
Lý Trăn Nhiên đáp: “Tiện đường ném nó ở cửa hàng thú cưng luôn, ba ạ.”
Lý Giang Lâm không nói gì nữa, chỉ giơ gậy đuổi Lý Trăn Nhược tránh ra.
Lý Trăn Nhược vội nhảy ra ghế sau. Cậu tròn mắt nhìn Lý Giang Lâm, sợ ông không cho anh đem mình theo.
Lý Giang Lâm ngồi ở ghế phó lái.
Lý Trăn Nhiên để gậy ra ghế sau, rồi ngồi xuống ghế lái. Anh giúp Lý Giang Lâm cài dây an toàn.
Xe chậm rãi rời khỏi biệt thự nhà họ Lý, Lý Giang Lâm đột nhiên cười một tiếng, “Mèo con tuy dễ thương nhưng dẫn nó ra ngoài không sợ nó chạy mất sao?”
Lý Trăn Nhiên nói: “Nó ngoan lắm, không dám chạy đâu ba.”
Lý Giang Lâm không đồng ý với anh, lắc đầu, “Mèo không giống chó. Nó không trung thành được thế đâu.”
Lý Trăn Nhiên không nói gì, chỉ thoáng mỉm cười.
Lý Giang Lâm nói tiếp: “Chạy thì chạy, chẳng có gì phải tiếc cả.”
Đi từ cổng ra đường lớn sẽ đi ngay vào ngã ba, Lý Trăn Nhiên hỏi: “Ba muốn đi đâu?”
Lý Giang Lâm nhẹ giọng: “Đến nghĩa trang thành Bắc.”
Lý Trăn Nhiên không hỏi ông đến thăm ai, chỉ gật đầu rồi đánh lái.
Lý Trăn Nhược ngồi một mình ở ghế sau không được dễ chịu lắm. Có lúc móng chân không bấm vào được da ghế, đến khúc cua hay phanh gấp toàn bị trượt qua một bên. Cậu nghĩ Lý Giang Lâm chắc đi thăm Chu Vận. Lâu lắm rồi chưa về nhà, dù sao cũng phải đến thăm người vợ quá cố.
Ra khỏi thành phố, đường khá vắng. Nhưng vì Lý Giang Lâm đi cùng nên Lý Trăn Nhiên không lái nhanh. Hai người không nói gì, im lặng suốt quãng đường đi.
Mất gần hai tiếng đồng hồ mới đến nghĩa trang ngoại thành.
Đỗ xe xong, Lý Trăn Nhiên xuống xe, lấy gậy cho Lý Giang Lâm rồi mới đỡ ông xuống xe, đưa gậy cho ông.
Lý Giang Lâm chống gậy, mắt thấy Lý Trăn Nhược đã đặt hai chân xuống mặt đất, “Nó cũng đi?”
Lý Trăn Nhiên nói: “Ba yên tâm đi, nó không chạy lung tung đâu.”
Lý Giang Lâm không có ý kiến. Chỉ là ông không tin con mèo này sẽ nghe lời.
Có Lý Giang Lâm ở đây, Lý Trăn Nhược rất ngoan. Cậu thấy Lý Trăn Nhiên đi mua hoa thì ở lại bảo vệ ông, cùng ông đợi Lý Trăn Nhiên về rồi lên núi thăm mộ.
Lý Giang Lâm bước đi không tiện nên đi rất chậm. Lý Trăn Nhiên kiên trì đỡ ông lên núi, một tiếng thúc giục cũng không có.
Lý Giang Lâm dặn anh mua hai bó hoa, hai bó hoa ấy anh đều ôm trong tay.
Lý Trăn Nhược nghĩ Lý Giang Lâm một bó, Lý Trăn Nhiên một bó để thể hiện lòng thành.
Quả nhiên, hai người một mèo đến thăm một Chu Vận.
Lý Trăn Nhược từng đến thăm mộ Chu Vận. Cậu không có tình cảm gì với bà, cũng chẳng có tình cảm gì với mẹ ruột nên không ghét Chu Vận. Anh em bọn họ đều biết Lý Giang Lâm rất yêu bà. Bọn họ cùng ông đến thăm mộ bà chẳng qua để khiến ông vui.
Lý Giang Lâm được Lý Trăn Nhiên đỡ đến trước mộ Chu Vận. Ông đứng thẳng người lên, thở dài một tiếng.
Lý Trăn Nhiên đưa một bó hoa cho ông. Lý Giang Lâm đặt bó hoa xuống, anh cũng định đặt cả bó hoa trên tay mình xuống luôn, không ngờ ông ngăn lại, “Bó hoa này giữ lại.”
Lý Trăn Nhiên dừng lại, đứng thẳng người lên, cũng không hỏi tại sao.
Lý Giang Lâm nhìn mộ Chu Vận mà nhớ bà. Lý Trăn Nhược đi sang bên cạnh vài bước, nhìn sườn núi đầy rẫy bia mộ san sát, không biết mộ của cậu có ở đây không của cậu. Nhà họ Lý không công khai thân phận của cậu, tất nhiên sẽ không ai đi nhặt xác cho cậu.
Tâm tình Lý Trăn Nhược phức tạp. Một hồi lâu sau, Lý Trăn Nhiên đá cậu, “Đi.”
Cậu ngạc nhiên ngẩng đầu lên thấy Lý Trăn Nhiên đỡ Lý Giang Lâm đi.
Lý Giang Lâm cúi đầu nhìn Lý Trăn Nhược nở nụ cười.
Lý Trăn Nhược vội đi theo Lý Trăn Nhiên, lúc này mới thấy trong tay anh còn một bó hoa.
Thăm ai nữa vậy? Lý Trăn Nhược nghĩ.
Lý Giang Lâm vừa đi vừa nói với Lý Trăn Nhiên: “Con người đôi khi sẽ xem trọng điều gì đó nhưng thật ra chẳng cần thiết.”
Lý Trăn Nhiên nghe thế đáp: “Dạ phải.”
Lý Giang Lâm thở dài thườn thượt, muốn nói gì đó nhưng lại chẳng nói lên lời.
Lý Trăn Nhược hơi sững sờ, đi theo chân Lý Trăn Nhiên, mấy lần suýt đâm đầu vào cân anh. Cậu mơ hồ cảm thấy Lý Giang Lâm sẽ đến thăm một người, nhưng không dám hy vọng quá nhiều. Bởi hy vọng càng nhiều, thất vọng càng lớn.
Nhưng khi Lý Giang Lâm và Lý Trăn Nhiên đứng trước một bia mộ, cậu nín thở rồi mới dám ngẩng đầu nhìn cái tên khắc trên đó.
Vậy mà lại là bia mộ của cậu.
Lý Trăn Nhược qua đời mới 23 tuổi. Từ nhỏ đã được cưng như con trời, lại chết ở cái tuổi đẹp nhất.
Tấm ảnh gắn trên bia mộ kia, Lý Trăn Nhược nhìn trẻ trung, anh tuấn, khoé miệng thoáng ý cười. Cậu nhớ tâm trạng khi mình chụp tấm ảnh này. Hình như là lúc vừa tốt nghiệp đại học, phải lo vụ giấy chứng nhận nên chụp một tấm ảnh thẻ. Cuộc đời khi đó đầy hy vọng, tương lai rạng ngời nhưng chớp mắt một cái đã chẳng còn cái gì.
Lý Giang Lâm đứng trước mộ, thở một hơi thật dài.
Lý Trăn Nhược không khỏi ngẩng đầu nhìn ông.
Lý Giang Lâm lắc đầu. Lý Trăn Nhược nhìn mặt ông, muốn tìm một chút cảm xúc nào đó nhưng không tìm được. Nếu có thì chỉ là có chút tiếc hận và khổ sở.
Dù không phải con ruột nhưng là đứa con ông nuôi lớn, sao có thể không có chút tình cảm nào chứ.
Lý Trăn Nhược nghĩ chắc cậu phải cảm ơn Lý Giang Lâm đã nhớ đến chút tình cảm ấy, vì cậu mà tặng một bó hoa.
Lý Trăn Nhiên đặt bó hoa xuống bia mộ nhưng không nói gì.
Chuyện này rất nhạy cảm, không ai biết được Lý Giang Lâm để ý thân phận Lý Trăn Nhược hơn hay là nhớ đứa con này hơn.
Hôm nay ông bảo Lý Trăn Nhiên đi cùng ông cũng có nghĩa là ông đã để tâm đến đứa con đã mất này. Có lẽ trong lòng ông, Lý Trăn Nhược khác hẳn những người còn lại.
Thế có phải là Lý Giang Lâm không hề quan tâm nguyên nhân cái chết của Lý Trăn Nhược?
Trong nhà họ Lý, Lý Trăn Nhiên, Lý Trăn Tự và Chu Khải – không phải người nhà họ Lý còn nghi ngờ cái chết có cậu có vấn đề. Một người thông minh như Lý Giang Lâm lại không nghi ngờ?
Rốt cuộc ông không để tâm đến Lý Trăn Nhược hay là có tính toán riêng? Lý Trăn Nhược không đoán được, có lẽ còn phải thu thập thêm manh mối. Cậu muốn biết là ai, ai lại độc ác với cậu như thế.
Lý Trăn Nhược lén đặt chân lên mộ. Dưới này là tro cốt của cậu nhưng cậu lại chẳng có cảm giác gì.
Lúc rời đi, Lý Trăn Nhiên đỡ Lý Giang Lâm đi mấy bước mới nhận ra con mèo kia không đi theo, quay đầu lại nhìn.
Lý Trăn Nhược còn đang ngây ngẩn nhìn bia mộ của mình.
“Đoàn Tử, đi thôi.” Lý Trăn Nhiên gọi cậu, cậu mới quay đầu lại, nhanh chân đuổi theo hai người.
Rời khỏi nghĩa trang, bọn họ về biệt thự nhà họ Lý. Về đến nhà vừa đúng giờ cơm trưa.
Về đến nhà, Lý Trăn Nhược biết Lý Trăn Thái và Ôn Thuần đã ở nhà, hai người họ muốn bàn bạc với Lý Giang Lâm về chuyện đám cưới.
Lý Trăn Thái nghe tiếng xe thì chạy ra đón. Thấy Lý Trăn Nhiên dìu Lý Giang Lâm xuống xe, sắc mặt anh ta thay đổi chẳng giấu được ai.
Lý Trăn Nhược đoán anh ta chẳng vui vẻ gì.
Lý Trăn Thái kiềm lại sự không vui ấy. Anh ta trưng ra bộ mặt tươi cười đỡ Lý Giang Lâm vào nhà, nói với ông rằng hy vọng có thể xin được vài ý kiến về hôn lễ từ ông.
Đây là chuyện Lý Giang Lâm quan tâm nhất hiện giờ.
Ăn trưa xong, Lý Trăn Nhiên nhận được điện thoại. Lý Trăn Nhược cũng bò tới nghe lén, hình như là Hoa Nghị Bang gọi, chắc là ở công ty có chuyện.
Cuộc gọi kết thúc, Lý Trăn Nhiên nói với Lý Trăn Nhược chiều nay anh phải đến công ty một chuyến, không thể đi gặp Lạc Phi với cậu.
Nghe xong, Lý Trăn Nhược buồn thiu.
Hai người đang ở trong phòng, trước đó anh có bảo, nghỉ ngơi xong thì sẽ đi gặp Lạc Phi.
Lý Trăn Nhược thất vọng vô cùng. Khi anh vươn tay muốn xoa đầu cậu, Lý Trăn Nhược không cho anh sờ, chậm chạp lê đuôi định đi.
Lý Trăn Nhiên nhìn bộ dạng này của cậu thì không đành lòng, nói: “Chờ chút, tôi gọi cho Lạc Phi.”
Lý Trăn Nhược dừng lại, trong lòng ôm chút hy vọng.
Cuộc điện thoại này kéo dài, Lý Trăn Nhược nghe được Lý Trăn Nhiên hình như không đồng ý lắm, luôn hỏi người bên kia: “Có được không? Có chắc là không sao không?”
Còn Lạc Phi luôn miệng đảm bảo với anh.
Ngắt điện thoại, Lý Trăn Nhiên nói với cậu: “Tôi hỏi Lạc Phi rồi. Cậu ta cho tôi số của bác sĩ Phượng, bảo tôi đưa cậu đến chỗ cậu ấy.”
Lý Trăn Nhược tròn mắt.
Lý Trăn Nhiên nhìn đồng hồ, nói: “Chiều sẽ đưa cậu đi.”
Lý Trăn Nhược ngoan ngoãn gật đầu.
Lý Trăn Nhiên ngoắc ngoắc ngón tay, “Qua đây.”
Lý Trăn Nhược lập tức chạy đến.
Anh nắm lấy mặt cậu, “Tối nay mà không thấy cậu đâu thì tự gánh hậu quả đấy!”
Nắm mặt cậu, Lý Trăn Nhiên hơi dùng sức. Lý Trăn Nhược đẩy thế nào cũng không được đành gật đầu tỏ vẻ đã hiểu.
Lát sau, Lý Trăn Nhiên bảo tài xế đưa họ đi. Trước khi đến công ty, anh mang Lý Trăn Nhiên đến cho Phượng Tuấn Nguyên trước.
Phượng Tuấn Nguyên làm việc tại một bệnh viện trực thuộc một trường đại học, nằm ngay trung tâm thành phố. Bệnh viện này rất nổi tiếng, bệnh nhân tất nhiên đông. Xe còn chưa đi đến nơi đã bị cảnh sát chặn lại, không cho đi tiếp.
Lý Trăn Nhiên đành xuống xe đi bộ.
Lý Trăn Nhược lúc trước cho anh cột dây dắt mình như dắt chó, gần đây lúc nào cũng bị xách cổ. Đau chết đi được! Cậu giãy giụa, anh ôm cậu vào lòng.
Vừa vào cửa bệnh viện, Lý Trăn Nhiên đã gọi điện thoại cho Phượng Tuấn Nguyên, nói đang ở sảnh chờ.
Có mấy cô y tá đi ngang qua, thấy anh ôm mèo thì bảo: “Đây không phải bệnh viện thú y.”
Lý Trăn Nhiên nói: “Nó không cần khám.”
Y tá khó hiểu: “Không khám cho nó mà anh mang nó theo làm gì?”
Lý Trăn Nhiên hỏi lại: “Không thể khám cho người nhà à?”
Y tá im bặt, đầu mọc đầy dấu hỏi chấm nhìn anh.
Lý Trăn Nhược nhìn ánh mắt cô y tá, có lẽ cô ấy muốn bảo: Vì anh đẹp trai nên tôi không so đo, chứ xấu là ăn dép ngay!
Đợi mấy phút, Lý Trăn Nhược thấy Phượng Tuấn Nguyên mặc áo blouse, cổ đeo ống nghe đi ra từ khoa ngoại.
Phượng Tuấn Nguyên nhìn thấy Lý Trăn Nhiên, bước vội tới chào hỏi: “Anh Lý.”
Lý Trăn Nhiên khác khí với Phượng Tuấn Nguyên, “Bác sĩ Phượng, làm phiền cậu rồi.”
Phượng Tuấn Nguyên hình như rất muốn cười, khóe môi hơi cong lên, “Không phiền, anh cứ giao cho tôi.”
Lý Trăn Nhiên cúi đầu nhìn Lý Trăn Nhược trong lòng mình. Anh không nói gì nhưng ánh mắt đầy nhắc nhở và cảnh cáo.
Lý Trăn Nhược bỗng nhiên cảm thấy dáng vẻ lo lắng của anh rất đáng yêu. Chẳng hiểu sao lại nhào tới hôn một cái lên môi anh.
Lý Trăn Nhiên bất ngờ bị hôn, cả người hơi run.
Lý Trăn Nhược ngượng ngùng, xoay người nhảy về phía Phượng Tuấn Nguyên. Y đỡ được cậu.
Lý Trăn Nhiên thấy vậy nói: “Tối tôi đến đón nó.”
Phượng Tuấn Nguyên gật đầu, “Có gì cứ gọi cho tôi là được.”
Lý Trăn Nhiên vẫy tay tạm biệt rồi rời đi.
Lý Trăn Nhược nhìn bóng lưng anh đến khi Phượng Tuấn Nguyên ôm cậu ra khỏi bệnh viện cậu mới ngơ ngác nhìn Phượng Tuấn Nguyên.
Lý Trăn Nhược không thể nói chuyện, nghẹn trong bụng rất khó chịu.
Phượng Tuấn Nguyên bảo: “Tôi dẫn cậu đi gặp Tống Quân.”
Lý Trăn Nhược không biết Tống Quân ở đâu. Đến tận bây giờ cậu chẳng biết Tổng Quân là ai. Chỉ nghe Phượng Tuấn Nguyên giới thiệu sơ qua, Tống Quân chắc là một người rất lợi hại đi?
Mười phút sau, Lý Trăn Nhược bị Phượng Tuấn Nguyên bế ra khỏi bệnh viện rồi đi vào cửa sau trường đại học. Phượng Tuấn Nguyên gọi điện thoại cho tống Quân, sau đó đi đến phòng thí nghiệm gặp một thanh niên gầy gò trong chiếc áo blouse.
“Tiểu Phượng.” Thanh niên phất tay với Phượng Tuấn Nguyên.
Phượng Tuấn Nguyên hơi cúi đầu, nói với Lý Trăn Nhược: “Cậu ấy là Tống Quân.”
Lý Trăn Nhược đánh giá Tống Quân, đối phương là một người bình thường, dung mạo thanh tú, gương mặt hiền lành nhưng ánh mắt lại rất sắc bén.
Phượng Tuấn Nguyên đi tới, trao Lý Trăn Nhược cho Tống Quân, “Đây là con mèo tôi từng kể với cậu.”
Nghe cách nói chuyện của Phượng Tuấn Nguyên, Lý Trăn Nhược đoán quan hệ của y với Tống Quân không tồi.
Tống Quân cúi đầu, tay gãi đầu Lý Trăn Nhược, thái độ thân thiện, “Tôi biết rồi. Tôi sẽ dẫn nó đi gặp đàn anh.”
Phượng Tuấn Nguyên gật đầu, “Tôi về bệnh viện trước. Chiều nay có ca phẫu thuật.”
Tống Quân vẫy tay tiễn y.
Nhìn Phượng Tuấn Nguyên rời đi, Tống Quân nâng Lý Trăn Nhược lên cao, nhìn ngắm cậu một hồi, “Mèo gì đây? Mèo Ba Tư à?”
Lý Trăn Nhược chẹp miệng, mình không thể nói cho người ta biết được.
Tống Quân không nhận được đáp án cũng chẳng để trong lòng, ôm Lý Trăn Nhược đi lên tầng, “Chúng ta đi tìm đàn anh.”
#Lời editor:
Đến chương 37 là bị anh hai ăn sạch.