Vương Gia Xuyên Không Bị Ép Làm C

Chương 9: Tên đàn ông một mình gặp kia

Tên đàn ông da đen nói hai chữ, Sở Ưng Trừng một chữ cũng nghe không hiểu.

Nhưng cái huýt sáo kia của anh ta đó thật sự là người xưa nay nội ngoại là một người không bị điếc đều có thể nghe hiểu được nó có ý gì.

Gương mặt Sở Ưng Trừng ngay lập tức u ám, nhấc gậy lên... xoay người rời đi.

Hết cách cũng không thể ngay tại hiện trường cầm vũ khí hành hung đi?

Nhưng mà tên lẳиɠ ɭơ kia hình như không nhận ra cảm xúc của Sở Ưng Trừng mà đứng trên tuyến đường cậu đang đi vươn tay cản lại: "Vậy là đánh xong rồi sao, nhóc con? Không đánh một bộ đả cẩu côn pháp hoàn chỉnh gì đó sao?"

Sở Ưng Trừng: Đánh anh sao?

Chẳng qua ngoài mặt cậu không nói gì, người trước mặt nhìn qua cũng chỉ mới khoảng ba mươi tuổi mở miệng liền gọi "Nhóc con" Sở Ưng Trừng có hàm dưỡng tốt mới không dùng côn đánh thử "Nhóc con" của anh ta một chút.

Sở Ưng Trừng muốn vòng qua anh ta vừa mới bước qua bên trái một bước đối phương cũng đồng thời bước cùng hướng một bước.

Lần này ánh mắt của Sở Ưng Trừng nghiêm nghị rồi, trường côn đỡ ngay trước người: "Tiên sinh, muốn làm gì đây?"

Cậu không bày ra động tác chuẩn bị tiến công nhưng trạng thái cả người đã kéo căng, giống như mũi tên trên dây cung, báo săn đang phủ phục, nhìn tới mức gương mặt tên đàn ông kia tràn ngập vẻ hứng thú.

"Tức giận như thế, tôi làm phiền cậu rồi sao?" Tên kia cười cười, "Cậu không biết tôi?"

Sở Ưng Trừng: "Tôi nên biết anh?"

"Cậu luyện mấy thứ này chẳng lẽ không phải bởi vì cậu đang chuẩn bị diễn phim lịch sử sao? Cậu là diễn viên ha?" Tên đàn ông kia vừa nói vừa lấy kính râm xuống, "Nhìn kỹ lại xem nếu cậu lại nói không biết, cẩn thận bỏ qua cơ hội tốt."

Sở Ưng Trừng vốn không muốn nói nhảm với anh ta nhưng nghe lời của anh ta có hàm ý như thế liền kiên nhẫn cẩn thận đánh giá anh ta một chút.

Ngũ quan của người này rất sâu sắc có chút nét của người Hồ, phản ứng đầu tiên của Sở Ưng Trừng chính là anh ta có lẽ là người lai. Lại cẩn thận nhìn kỹ cố gắng từ trong "Trí nhớ" tìm kiếm hình dáng tương tự mất một lúc lâu Sở Ưng Trừng mới có chút chần chờ đáp: "Đạo diễn... Mai Vĩnh Ninh?"

Tìm thấy rồi, hình như người này là một đạo diễn rất nổi tiếng là kiểu ở trong nước, nước ngoài quay điện ảnh sẽ lấy được giải thưởng kia.

Vậy thì thật sự không dễ đắc tội.

"Hơ, rất lâu rồi không ai gọi đầy đủ họ tên tiếng Trung của tôi rồi, chỉ có mẹ tôi lúc tức giận mới gọi như thế." Mai Vĩnh Ninh đeo kính râm lên, " Biểu cảm lúc nãy cậu nhớ lại rất thú vị, ngăn kéo ký ức khó mở đến thế sao? Người bình thường quen hay không quen đều liếc mắt đều có thể nhớ ra được?"

Sở Ưng Trừng:...Vấn đề là "ngăn kéo ký ức" này của tôi lại không phải là ngăn kéo của bản thân tôi.

Mà Sở Ưng Trừng thật ra cũng tìm ra được "Tên tiếng Phiên" của đạo diễn này rồi nhưng cậu thực sự không nắm chắc lần đầu đọc lên liền phát âm chuẩn nên dứt khoát nhảy tới tên tiếng Trung.

Chẳng qua đây đều là chuyện không thể nói cho nên Sở Ưng Trừng giả bộ không nghe thấy mấy câu hỏi đó mà trực tiếp hỏi: "Đạo diễn có chuyện gì không?"

"Không có gì chỉ thấy cậu luyện rất thú vị." Mai Vĩnh Ninh nhìn thoáng qua cây côn trên tay cậu, "Từng luyện? Mà sao cây côn của cậu lại giống cây lau nhà thế?"

"Bởi vì nó chính là cây lau nhà." Sở Ưng Trừng cuối cùng cũng không còn khái niệm "Đối phương là đạo diễn nổi tiếng quốc tế" trả lời rất bình tĩnh, "Từng luyện."

"Đã luyện qua mà ngay cả vũ khí ra dáng cũng không có?" Mai Vĩnh Ninh hỏi, "Đồ để ở trong đoàn phim rồi sao?"

"Gì chứ?" Sở Ưng Trừng trong chốc lát không phản ứng kịp "Để ở đâu?"

Mai Vĩnh Ninh lại hiểu rõ trước: "Cậu còn chưa vào đoàn, vậy cậu luyện cái này làm gì?"

"Rèn luyện mà thôi." Sở Ưng Trừng nói, "Thân thể khỏe mạnh."

"...Đáp án này không khác gì giọng điệu của lão già sáng sớm tới công viên đâm vào cây." Mai Vĩnh Ninh hì hì vui vẻ, "Vừa nãy thấy cậu đều là động tác cố định, cơ bản à? Có biết cả bộ không?"

"Biết chút."

"Nhìn cơ bản của cậu lúc nãy thì không giống chỉ biết chút." Mai Vĩnh Ninh nói, "Đánh một bộ cho tôi xem thử?"

Sở Ưng Trừng cảm giác giọng điệu của anh ta không khác gì "Bảo khỉ múa xiếc cho tôi xem thử".

Nhưng Sở Ưng Trừng cũng đoán được có thể lộ diện trước mặt người này e rằng cơ hội chỉ có thể cầu mà không thể gặp. Thế là cậu ta nhấc côn lên lùi về sau mấy bước rồi nói: "Đao kiếm không có mắt đừng dựa gần tôi."

Mai Vĩnh Ninh nghe cậu ta nói "Đao kiếm" rồi nhìn thoáng qua cây cán lau nhà trong tay cậu vui vẻ nói: "Yên tâm."

Vừa nói đạo diễn còn lấy điện thoại ra ống kính ngắm chuẩn Sở Ưng Trừng: "Bắt đầu đi."

Sở Ưng Trừng nhìn điện thoại của anh ta nhớ lại hình như anh Lý từng nói, "Đừng tùy tiện để người ta quay cậu", thì trong lòng chần chừ Mai Vĩnh Ninh này... có lẽ không tính là tùy tiện đâu ha?

Được rồi, đánh xong rồi nghĩ.

***

Buổi chiều, Sở Ưng Trừng được đón tới đài truyền hình diễn tập cho chương trình buổi tối.

Vừa vào phòng nghỉ anh Lý lập tức qua tới ôm cậu thật chặt một cái: "Tranh Tử, được nha! Vận may không tệ!"

Vẻ mặt Sở Ưng Trừng mờ mịt: "Gì cơ?"

Tả Tả đi theo ở phía sau đi vào nói: "Là chuyện của đạo diễn Moreno ha?"

Sở Ưng Trừng phản ứng mất hai giây mới ý thức được "Moreno" chính là Mai Vĩnh Ninh. Mai Vĩnh Ninh nổi danh ở nước ngoài lại còn thường xuyên quay phim ở nước ngoài dẫn đến người trong nước cũng theo đó mà dùng tên tiếng Anh để gọi anh ta.

"Anh ta? Là nói chuyện tôi gặp được anh ta sao?" Sở Ưng Trừng nghi ngờ nói, "Buổi sáng tôi đã báo cáo với anh Lý rồi bây giờ còn kích động đến thế làm gì?"

"Cậu lên mạng suốt ngày, lãng phí thời gian coi mấy thứ linh tinh gì vậy hả?" Nhạc Quân ngồi trước bàn trang điểm nghiêng đầu liếc cậu lạnh nhạt nói, "Moreno đăng video cậu chơi côn trong vòng bạn bè rồi."

"...Hả?" Sở Ưng Trừng ngẩn ngơ một lúc, "Tôi không thêm anh ta nhìn không thấy nha."

"Ôi dào, Tranh Tử, vòng bạn bè của đạo diễn Moreno mỗi ngày đều có vô số cặp mắt nhìn chằm chằm đó!" Tả Tả giải thích cho cậu, "Đương nhiên là có người trong vòng bạn bè nhìn thấy rồi đăng lên trên W Bác thì chúng tôi biết được nha. Bằng không bọn tôi ai có W chat của đạo diễn lớn chứ."

"Đúng vậy." Anh Lý vỗ vỗ vai của cậu vui tươi hớn hở nói, "Mặc dù đạo diễn chỉ nói một câu "Bạn nhỏ dùng cán cây lau nhà đánh côn pháp rất thú vị" không nói gì khác nhưng ai biết được sau này có ý gì với cậu không chứ? Để lại ấn tượng là được rồi mà. Cậu không thêm bạn tốt với anh ta vẫn có chút đáng tiếc chẳng qua không phải là cậu nên báo tên mình hả? Vậy cũng được rồi có hi vọng có hi vọng."

Chỉ với thời gian mấy câu thế thôi anh Lý đã bắt đầu lên kế hoạch đăng ký một lớp biểu diễn ở công ty cho Sở Ưng Trừng hay không rồi. Lúc trước còn chưa lên kế hoạch mà nhanh như thế đã cho cậu chuyên bên truyền hình điện ảnh rồi, mà đây chẳng phải chỉ là va vào đạo diễn nổi tiếng quốc tế thôi sao? Lỡ như sau này có cơ hội thì sao? Nhanh chóng luyện tập thêm ít nhất tới lúc đó chỉ là một tờ giấy trắng trực tiếp bị đạo diễn đá ra khỏi vòng là được.

Sở Ưng Trừng hết sức mờ mịt ngồi bên cạnh Nhạc Quân, nhìn anh ta một lúc rồi nhỏ giọng nói: "Anh không vui?"

Nhạc Quân lườm cậu một cái: "...Không có."

"Ồ." Sở Ưng Trừng nghĩ đây rõ ràng là không vui rồi chẳng qua có lẽ là không muốn nói thôi thế là cũng mặc kệ luôn. Cậu lại đổi câu hỏi khác: "Anh ký xong số sách còn dư chưa?"

"Cậu hỏi chuyện này làm gì?"

"Tôi chỉ là nhớ ra hôm qua quên mất mua một quyển ở hiện trường rồi." Sở Ưng Trừng nói, "Lát nữa trên đường về nhà mua một cuốn là được. Rồi hôm nào đó đem tới cho anh ký tên ha?"

Nhạc Quân thực sự cạn lời: "Cậu tham gia náo nhiệt gì đây?"

"Cất vật báu mà." Hôm qua Sở Ưng Trừng nhìn thấy chữ của Nhạc Quân liền cảm thấy rất đẹp, trong lòng ngứa ngáy muốn có một tờ. Nhưng bản ký tên thì quá phận rồi ký sách hợp lý hơn.

Nhạc Quân nhìn cậu hết mấy giây cuối cùng mở miệng: "Lần sau lấy một cuốn cho cậu."

"Được! Cám ơn Oppa!"

"Thói quen này của cậu phải nhân lúc còn sớm sửa đi!"

"Được thôi, Onii-chan."

Nhạc Quân:...Mấy cái này đều là thứ rách nát gì vậy!

Lúc hai người câu được câu không tán phét Tô Vu Mân cũng tới rồi.

Anh ta còn mang đến hai hộp được đóng gói vô cùng tinh xảo đưa cho Nhạc Quân và Sở Ưng Trừng mỗi người một hộp.

"Sau khi tôi quay xong tiết mục tin tức vừa hay có một cửa hàng đã trăm năm tới đài truyền hình tham gia chương trình mang tới một ít sản phẩm. "Bình thường còn phải đặt trước đó rất khó có được, tôi liền tiện tay mua một ít. Các cậu thử xem?"

Sở Ưng Trừng cầm phần của mình lên nhìn nhìn chữ trên giấy gói: "A, bánh quế? Bây giờ hình như không phải mùa mà?"

"Ừm tôi cũng hỏi rồi nói là dùng nguyên liệu cất giữ, hoa quế mới năm này vẫn chưa lên." Tô Vu Mân trả lời, "Nếu cậu thích thì bây giờ tôi lại đặt giúp cậu sản phẩm mới năm nay chờ ra liền có thể ăn được."

Nhạc Quân liếc xéo anh ta: "Đột nhiên bày vẽ?"

"Ôi, đây chẳng phải là an ủi hai cậu sao?" Tô Vu Mân từ trong túi của mình lấy ra mắt kính đeo lên tiện tay cầm kịch bản. Nhưng anh ta cũng không vội mở ra chỉ cầm trên tay vỗ nhẹ, "Hôm qua các cậu sau khi đi đồn công an với bệnh viện liền về nhà rồi đi? Tôi lại ở trong đài truyền hình làm việc gần cả ngày đó. Người chủ trì, phóng viên vòng trong vòng ngoài đủ loại người trong chương trình và cả âm thầm đột kích tôi, tôi còn mệt tim hơn cả hai người nữa quả thực biến thành người phát ngôn của hai người luôn rồi."

Sở Ưng Trừng đang định gỡ hộp bánh nghe thế dừng tay lại: "Đều đến hỏi anh rồi?"

"Bằng không thì sao? Hai cậu đều không nghe điện thoại, công ty cũng không trả lời, bọn họ chỉ còn cách túm lấy con dê có thể bắt là tôi thôi?" Tô Vu Mân đẩy mắt kính lên chút rồi tiện tay đặt kịch bản lên trên bàn, "Nói thật các cậu đều không sao chứ? Tôi thấy trong video trên mạng hình như tay của Sở Ưng Trừng nhìn như bị văng trúng rồi, nói là axit? Sao rồi?"

Sở Ưng Trừng vươn mu bàn tay phải ra cho anh ta xem.

Tô Vu Mân nhìn tay vươn tới trước mắt, ngón tay thon dài còn rất đẹp: "Sao, muốn tôi hôn tay cậu sao?"

"...Hả?" Sở Ưng Trừng chớp chớp mắt, "Chẳng phải anh hỏi tay tôi thế nào rồi sao? Chính là mu bàn tay của tay này đó, anh tự xem đi, vết tích gì cũng không còn."

"...Thì ra là thế." Tô Vu Mân lúc này mới nắm ngón tay của cậu cẩn thận nhìn kỹ, "Được thôi, không sao là tốt. Bởi vì thứ đồ kia mà bị thương quả thật không đáng."

Anh ta buông tay Sở Ưng Trừng ra lại nhìn về phía Nhạc Quân: "Chuyện khởi tố cậu giao hết cho công ty giải quyết? Nếu không thì có cần giới thiệu cho anh luật sư hoặc sở luật khá nổi tiếng về phương diện này không? Cậu biết đó tôi đang làm một chương trình liên quan tới tư vấn luật pháp còn quen một số người về phương diện này..."

"Không cần." Nhạc Quân nói, "Tự tôi có thể giải quyết."

"Vậy thôi. Nếu có cần thì bất cứ lúc nào cũng có thể tìm tôi." Tô Vu Mân thấy vẻ mặt lạnh nhạt của Nhạc Quân lại nói, "Tôi không có ý gì khác. Chỉ còn lại ba người chúng ta thôi tôi cũng muốn cố gắng góp chút sức cho đồng đội và đoàn đội."

Nhạc Quân không biết đang nghĩ gì ngẫm nghĩ mấy giây cuối cùng nói: "...Được, biết rồi."

Tô Vu Mân rũ mắt cười cũng mặc kệ thái độ lạnh nhạt của Nhạc Quân mà cầm kịch bản lên bắt đầu đọc sơ.

***

Trước lúc ra sân diễn tập Sở Ưng Trừng đi một tới nhà vệ sinh một lần.

Trong nhà vệ sinh không có ai cậu nhanh chóng giải quyết xong chuyện đang muốn đi qua rửa tay liền đối mặt với Nhạc Quân cũng đang đi vào.

Sở Ưng Trừng gật đầu với anh sau đó tiếp tục đi rửa tay. Bởi vì cảm thấy nước rửa tay bây giờ "Chơi khá vui" nên Sở Ưng Trừng hết sức nghiêm túc giống như học sinh tiểu học vậy nghiêm túc xoa từng chút một. Dẫn đến lúc Nhạc Quân tới rửa tay Sở Ưng Trừng vẫn đang xoa.

Mắt thấy Nhạc Quân cũng rửa xong rồi Sở Ưng Trừng mới nghĩ tới hình như phải nhanh chút mà nhanh chóng mở nước rửa sạch bọt.

Nhạc Quân thấy cậu bỗng làm nhanh hơn: "Cậu..."

Vù--

Tiếng máy sấy đột nhiên ngắt lời nói của Nhạc Quân, Sở Ưng ngay sau khi tiếng máy vang lên mới ý thức được Nhạc Quân vừa mới mở miệng nói gì đó. Cậu nhanh chóng bỏ tay xuống quay đầu hỏi: "Anh, anh vừa mới nói gì?"

Nhạc Quân nhìn cậu im lặng một giây vứt bỏ câu nói lúc trước đó đột nhiên nhảy ra một câu cứng rắn khác.

"Sau này Moreno tìm cậu đừng có gặp anh ta một mình."