Nữ Nhân Tô Gia

Chương 14: Hương vị của nàng, thật tốt

Đây không phải là lần đầu tiên Tô Huyên bị người ta liếʍ, đừng nhìn Cố Quân Diệc ngày thường ổn trọng cơ trí, là hội trưởng học sinh nói một không hai. Nhưng ở trên giường, từ trước đến nay du͙© vọиɠ đều là mãnh liệt, thú tính mười phần, đến khi cả người Tô Huyên đều đã tê dại, chuyện cầu xin hắn dừng lại cũng thường xuyên xảy ra.

Nhưng lúc này, người đang ăn huyệt nàng không phải bạn trai của nàng, mà là anh em tốt, là bạn thân của bạn trai.

Răng môi xa lạ, ánh mắt nóng bỏng, hơi thở nóng rực... Tất cả đều tập trung ở chỗ riêng tư. Còn chưa nói đến việc, thông qua khe hở trên rèm cửa sổ, Tô Huyên có thể rõ ràng nhìn thấy Thẩm Như Mộng đang lục lọi tơ lụa, tràng diện vụиɠ ŧяộʍ như vậy, vô cùng cấm kỵ, cũng vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.

Nhìn cảnh đẹp ngay trước mắt, trong mắt Bạch Cửu Chấp toát ra vẻ thán phục.

Lần tụ tập trước, tuy rằng đã như nguyện có được cực phẩm này, nhưng trong bóng đêm đen kịt, cái gì cũng không nhìn thấy, hết thảy đều phải dựa vào vuốt ve mò mầm, dựa vào hồi ức.

Quay trở lại thời điểm kia, chính là lần trong ký túc xá ngoài ý muốn nhìn thấy, khi đó ba người bọn họ cũng bị vây trong kinh hoảng xấu hổ, mặc dù trong lúc kinh hồng thoáng nhìn cũng biết nơi này đẹp đến cực điểm, nhưng cũng không giống như bây giờ, gần như vậy, ngay cả mỗi một chi tiết phía trên đều thấy rõ ràng.

Hạ thể trắng nõn không lông vô cùng mềm mại, theo lý thuyết, khi thân thể trưởng thành, theo tuổi tác cùng thói quen sinh hoạt, chỗ riêng tư ít nhiều sẽ có chút hắc tố lắng đọng, nhưng nơi này của Tô Huyên, lại không có nửa điểm hắc tố, ngược lại còn cực kỳ phấn nộn. Hai cánh môi hoa từ màu hồng nhạt sang màu hồng quá độ, khép lại cũng cực kỳ chặt chẽ, phải nhìn kỹ, mới có thể phát hiện trong đó có một khe dài tinh tế, lúc này, trong khe hở kia đang lóe lên thủy quang.

Gió nhẹ thổi, làm cho hương thơm càng thêm nồng đậm.

Khi ngón tay anh ta tách cánh môi hoa huyệt ra, nhụy hoa ở giữa run rẩy lộ ra, lộ ra màu hồng nhạt, nũng nịu ngượng ngùng, khiến ai thấy cũng phải thương xót. Đặc biệt là sau khi bị hơi thở nóng rực của anh ta thổi lên, cái lỗ nhỏ phía dưới cánh hoa hơi nhúc nhích, có loại ảo giác tùy thời muốn nở ra.

Nơi này quá đẹp, đây là một cảnh đẹp mà không một người đàn ông nào có thể chối từ.

Bạch Cửu Chấp chưa từng hầu hạ qua hạ thân của bất kỳ người phụ nữ nào cũng không khống chế được mà chôn mặt mình vào trong đó, giống như một con nghiện, hít sâu một hơi, môi mở ra, đầu lưỡi thò ra, như đói khát mà dán lên.

Chỉ một lần này, đầu lưỡi nóng ẩm linh hoạt vừa chạm vào cánh hoa mềm mại, liền làm cho cô gái không khống chế được mà run rẩy, mật dịch cũng theo đó trượt vào trong miệng người đàn ông.

Bạch Cửu Chấp càng thêm xác định, hương vị của nàng, thật tốt!

Trong mùi hương mang theo một chút ngọt ngào, còn có một mùi hương không cách nào miêu tả, làm cho người ta càng hấp thụ, cổ họng lại càng khát vọng, chỉ hận không thể đem toàn bộ nước trong khe nhỏ kia hút sạch, một giọt cũng không chừa.

Làm sao nàng có thể đáng yêu đến như vậy cơ chứ!

Trái tim Bạch Cửu Chấp không ngừng nhũn ra, nghĩ đến Tô Huyên đang bị anh ta trói, lại nhét vải trong miệng, bên ngoài còn có bạn gái của mình, nàng không dám phát ra một chút thanh âm, cũng không tránh anh ta, chỉ có thể run rẩy di chuyển cánh mông về phía sau, tất cả cảm xúc của nàng, đều do mình quyết định, không còn là giấc mơ xa xôi ở chân trời nữa.

Một màn này, làm cho anh ta càng thêm điên cuồng.

Lưỡi lớn dùng sức xông lên, đem một mảng lớn mật dịch nuốt vào trong miệng, nhưng vẫn chưa thỏa mãn, khi thì trượt lên khi lại trượt xuống, khi thì khuấy loạn trái phải, khi thì dùng răng khẽ cắn, chỉ là cánh hoa này, lại bị chơi ra trăm loại thủ đoạn.