Edit: Trant/ Beta: Padu, Bánh Bao.
Dì Năm hốt hoảng hét toáng lên, khiến tất cả khách trong tiệm quay đầu ngó lại.
Ban đầu Tạ Lương Thành cao lớn khôi ngô mặc quân phục cấp cao bước vào vốn đã làm khách giật mình không nhẹ, hầu hết đều len lén dòm tình hình bên này.
Nam Tầm nhíu mày kìm chặt dì Năm, đè giọng trách: "Đừng có kêu, bà muốn làm to chuyện à? Lát nữa bà chỉ cần trấn an khách chớ để người ta nói linh tinh."
Dì Năm líu lưỡi: "Cô, đừng bảo hai người đã biết..."
Nam Tầm lườm bà ta rồi chạy vội theo Tạ Lương Thành.
Dì Năm thấy ánh mắt ấy, hai chân mềm oặt, song vẫn gượng cười đón khách: "Vị quan gia vừa rồi là cậu cả nhà chúng tôi, đến tìm chưởng quầy bàn chút việc. Ha ha, mọi người cứ xem thoải mái, thoải mái..."
Tạ Lương Thành lên càng gần, âm thanh loáng thoáng ban nãy càng rõ.
Tiếng đàn ông thở dốc, đàn bà rêи ɾỉ...
Cánh tay buông thõng của anh bỗng nắm chặt thành quyền, chân đá thẳng một cú văng cửa.
Hình ảnh hiện ra hết sức khó coi. Trên giường, một đôi uyên ương trộm tình nhấp nhô hăng say. Ả đàn bà lại chính là vợ lẽ nhỏ nhất của cha anh, dì Mười hai.
Giật mình bởi tiếng phá cửa, hai kẻ trên giường đồng thời nhìn qua.
"A ——" Dì Mười hai hét chói tai, gấp gáp quấn chăn lên người. Gã đàn ông cũng lo vớ đại đồ mặc vào.
Hai cơ thể trần như nhộng làm dạ dày Tạ Lương Thành cuồn cuộn ập lên cảm giác buồn nôn. Anh rút súng lục bên hông bóp chặt cán, nòng súng đen ngòm nhắm thẳng vào họ.
Ánh mắt Tạ Lương Thành buốt tận xương, sự ghê tởm bên trong đặc quánh quét qua hai người.
Gã thông da^ʍ với dì Mười Hai đúng là đứa con trai vừa tiếp quản cửa hàng từ chưởng quầy cũ, mặt mày sáng sủa, da trắng như con gái.
Gã chỉ kịp tròng quần đã sợ hãi quỳ rạp xuống đất: "Quan gia có chuyện gì từ từ nói, từ từ nói!"
Nam Tầm tiến vào thấy Tạ Lương Thành giơ súng thì biến sắc: "Anh, anh khoan hãy nổ ——"
"Pằng ——" Tạ Lương Thành bóp cò.
Tiếng súng dọa khách khứa dưới tầng hoảng loạn xông ra ngoài.
Dì Năm mặt xám như tro tàn, hãi tới mức ngã oặt xuống đất.
Xong, xong thật rồi.
Nếu hôm nay chỉ mình Hứa Đa Ngư ở đây, bà còn có cách bịt miệng, nhưng ai ngờ cậu cả cũng tới. Thế này thì biết làm sao...
Tầng hai, gã họ Hồ đau vặn vẹo mặt ôm lấy đùi mình, không ngừng rêи ɾỉ. Máu tươi trào ra từ lỗ đạn nhuộm đỏ một mảng quần nhạt màu.
Giây tiếp theo, Tạ Lương Thành chuyển hướng súng nhắm vào ả đàn bà mặt mày tái mét ngồi trên giường.
"Da^ʍ, phụ... không biết xấu hổ." Anh gằn giọng, ánh mắt đầy hung ác.
Dì Mười hai run lẩy bẩy, suýt làm rơi chăn quấn trên người.
"Cậu, cậu cả, tôi biết tôi có lỗi với cha cậu. Nhưng tôi và chưởng quầy thiệt tình yêu nhau... Cầu cậu thành toàn cho chúng tôi..." Dì Mười hai vừa nói, nước mắt vừa rơi lã chã.
Nam Tầm lén túm tay áo Tạ Lương Thành, nhắc nhỏ: "Anh, để về nhà hẵng nói, việc xấu gia đình không thể phô ra ngoài."
Tạ Lương Thành hất văng tay cô, quay đầu mắng: "Câm miệng!"
Nam Tầm bĩu môi ngoan ngoãn dạt sang bên.
Tiểu Bát thở dài: "Đại Boss thế giới này dữ vãi, biết ngày tháng năm nào mới trừ hết ác niệm của hắn đây?"
Nam Tầm cúi đầu trông tay mình, lại liếc qua Tạ Lương Thành vừa đập bay tay cô. Anh có vẻ không kỳ thị, hay do tức quá quên mất?
Gã họ Hồ biết quan gia này là cậu cả, mặt thoắt cái trắng bệch.
Cách Tạ Lương Thành giễu cợt mỉa mai nhìn dì Mười hai hệt như nhìn mấy thứ rác rưởi dơ bẩn: "Trước kia dì gả cho cha tôi chẳng lẽ không phải cam tâm tình nguyện? Sống dựa nhà họ Tạ, ăn nhà họ Tạ, mà ông già kia mới chết đã bắt đầu ngứa ngáy? Phụ nữ các người đều đê tiện vậy à?"
Nam Tầm vô tội nằm không cũng trúng đạn:...
Dì Mười hai quỳ trên giường khóc lóc cầu xin: "Cậu cả, xin cậu hãy tha cho chúng tôi. Tôi hứa sẽ rời nhà họ Tạ, cố gắng trả hết những gì tôi nợ mấy năm nay!"
Tạ Lương Thành trực tiếp bắn một phát vào tấm chăn bên cạnh, khiến dì Mười hai ôm đầu hét đầy hãi hùng.
"Thật chói tai." Anh lạnh lùng thốt, chậm rãi dời họng súng xuống ngực ả: "Các người đã yêu nhau thế, tôi sẽ tiễn cả xuống âm phủ cho xum vầy. Gặp được ông già thì tự đi giải thích, xem ông ấy có thành toàn cho cặp uyên ương khổ tình này không."
Gã gian phu sợ tè ra quần, cuống cuồng bò tới chỗ anh: "Cậu cả tha mạng! Đều do ả quyến rũ tôi, bằng không gan có lớn bằng trời tôi cũng chẳng dám ăn nằm với phụ nữ của Tạ Đại soái!"
"Anh Hồ, anh nói gì cơ?" Dì Mười hai ngơ ngác, không thể tin nổi trừng gã: "Anh bảo... em dụ dỗ anh?"
Họ Hồ tránh né ánh mắt ả: "Chính cô dụ dỗ tôi! Ngày ấy dì Năm dẫn cô đến, cha cũng ở đây. Hai người họ kết toán, tôi ở bên học hỏi, cô lại cứ liên tục ngắm tôi. Không phải dụ dỗ thì là gì? Cô xinh như hoa như ngọc, nếu chủ động quyến rũ, đàn ông bình thường nào chống cự được."
"Anh..." Dì Mười hai òa khóc: "Phải, là tôi tiện, là tôi dụ dỗ anh."
Sắc mặt Tạ Lương Thành vừa rồi chỉ hơi tối lại, giờ nghe mấy lời thoái thác của họ Hồ thì đen như đáy nồi. Anh đạp bay gã, không lưu tình chút nhả đạn ngay chân giữa.
"Á ——" Gã ré lên thảm thiết bít chỗ nọ, cuối cùng đau quá lăn ra bất tỉnh.
Dì Mười hai khóc đủ rồi, hai mắt vô hồn như rối gỗ.
Tạ Lương Thành lạnh nhạt quét mắt qua: "Gϊếŧ bà làm bẩn súng tôi. Hôm nay cho bà một đường sống, mau chóng gói ghém đồ đạc cút ngay đi. Nhà họ Tạ không chứa chấp loại đàn bà lăng loàn như thế."
Anh tra súng lại vào bao, quay đầu bỏ đi.
Nam Tầm không theo cùng, mà nhìn dì Mười hai hồn bay phách lạc, nói: "Bà cắt đứt với kẻ này rồi về đi. Nhưng nhà họ Tạ... e rằng không thể không rời."
Dì Mười dừng ánh mắt trống rỗng trên người Nam Tầm, nỗi hận dâng lên cuồn cuộn: "Cậu cả sẽ không vô duyên vô cớ tới đây, mày dẫn cậu ấy tới đúng không? Ha ha, là tao coi thường mày. Đã sớm nhìn ra mày không phải hạng xoàng, chỉ không ngờ tâm kế tới vậy. Nhìn tao rơi xuống kết cục hiện giờ, mày có chỗ tốt gì hả?"
Nam Tầm nao nao, đột nhiên hỏi: "Nếu chỉ mình tôi phát hiện, bà tính làm gì?"
Dì Mười hai bất chấp tất cả cười lạnh, nào còn chút vẻ trầm lặng hiền thục thường ngày: "Tao ấy à... có thể sẽ gϊếŧ mày luôn đấy."
Nam Tầm nói hờ hững: "Vậy tôi cũng nói thật cho bà biết, là tôi cố tình dẫn cậu cả tới. Giờ đây bà rơi vào kết cục này, đều do tự mình gieo gió gặt bão."