Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 537: Khác thường, mùi hư thối

Thầy Miêu nghĩ có pháp khí Thiên giai, may ra cũng thêm phần thắng.

Những thầy phong thủy may mắn sống sót đều bản lĩnh cả. Có lẽ không đoán được tất như thầy Miêu, nhưng vẫn nhìn ra thanh đoản kiếm của Tần Dung không phải vật phàm. Thứ chém gãy pháp khí của thi bá chính là đoản kiếm này.

Thế nên dù e ngại thi ma mắt đỏ lại chưa vội bỏ đi.

Nam Tầm nhìn Tần Dung: "Nếu không có cụ tổ tôi, các người khả năng đã bỏ mạng ở đây. Cái chết của mẹ cô liên quan gì chúng tôi? Dựa vào đâu mà quơ đũa cả nắm?"

Tần Dung cười lạnh: "Ai cần hai người ra tay? Tôi thà đồng quy vu tận với yêu tà còn hơn nhờ một con yêu tà khác giúp đỡ. Chẳng phải thứ tốt lành gì!"

Nam Tầm cũng cười lạnh: "Lấy oán trả ơn! Biết thế đã giúp cô đồng quy vu tận."

Tần Dung giơ kiếm: "Đây là Kiếm Trừ Ma. Nếu nó thật sự chưa hại người bao giờ như cô nói, thanh kiếm này sẽ không tổn thương nó. Nhưng nếu cô nói dối, Kiếm Trừ Ma sẽ khiến nó tan thành mây khói! Dám thử không?"

Nam Tầm "xì" một tiếng: "Sao phải nghe cô?"

Cô thấy được khí chân long màu tím vờn quanh đoản kiếm, có ngu mới để cô ta đâm.

"Không dám là chột dạ, chứng tỏ nó là yêu tà tay dính mạng người!" Tần Dung hùng hổ hăm dọa.

Mấy thầy khác nghe mà tiến không được, lùi không xong. Nếu người này là hạng tà tu từng đoạt mạng người, thì những trụ cột giới phong thủy như họ đương nhiên không thể thả tai họa chạy thoát.

Nhất thời, hai bên giương cung bạt kiếm, không khí giằng co.

Lúc này, Tɧẩʍ ɖυệ Uyên bỗng xách bé con chắn trước mình qua một bên, ánh mắt điềm nhiên quét họ: "Bé con nói không được là không được, chuyện hôm nay dừng tại đây. Ngươi có gì bất mãn, về sau lại bàn."

Tần Dung thấy hai người trốn tránh càng chắc rằng họ có tật giật mình. Vì thế không nhiều lời, dứt khoát phóng kiếm: "Đi tìm hướng máu, nhận ma, đi!"

Đoản kiếm như có linh tính, phi vèo về phía Tɧẩʍ ɖυệ Uyên.

Đồng tử Nam Tầm co lại, cả người theo bản năng nhào ra chắn trước cụ tổ, sau đó khép lòng bàn tay. Một lá chắn vô hình bỗng xuất hiện.

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên phản ứng nhanh không kém, lập tức ôm Nam Tầm né sang bên. Động tác cô bị gián đoạn, lá chắn liền tan mất.

Nhờ cụ tổ kéo ra nên né được chính diện, nhưng cánh tay cô vẫn bị đoản kiếm sượt qua vệt nhỏ.

Đoản kiếm bẻ ngoặt, lại bất ngờ rượt hướng Tɧẩʍ ɖυệ Uyên.

Anh sầm mặt, duỗi tay nắm mũi kiếm vung nửa vòng, dùng sức ném ngược về chỗ Tần Dung.

Đoản kiếm đâm trúng phóc, xuyên thủng cánh tay cô ta.

Trong mắt Tɧẩʍ ɖυệ Uyên ngùn ngụt lửa giận, trước nay chưa từng tức giận đến thế: "Còn lần nữa, thứ bị đâm thủng chính là tim ngươi!"

Nam Tầm sợ tới mức vọt qua kiểm tra tay anh. Bàn tay nắm mũi kiếm chảy đầm đìa máu.

Tiểu Bát thầm cảm thán: Nam Tầm chỉ bị thương tí tẹo, Boss đã tăng 20 điểm hắc hóa? Chậc. Giá trị hắc hóa vốn đã cao, nay đầy luôn.

Nhưng đại Boss đỉnh thiệt đó, đối đầu khí vận tử mà chẳng thua kém chút nào. Cũng may cô ta chưa thành thạo Kiếm Trừ Ma, chứ để vài năm nữa thì khó nói. Dẫu sao khí vận tử cũng là khắc tinh trời sinh của đại Boss.

Nam Tầm đau lòng nhìn bàn tay nhầy nhụa máu của cụ tổ, xé một mảnh vải băng bó cho anh.

Tần Dung che miệng vết thương, ngơ ngác nhìn hai người.

Kiếm Trừ Ma không phản ứng. Người này thế nhưng chưa đoạt mạng ai.

Qua hồi lâu, cô nàng chợt đỏ mắt nói rất xin lỗi, rồi chạy qua mộ nhỏ bên cạnh.

Mọi người nhìn cô nàng bi ai tột cùng, đờ đẫn ôm thi thể khô quắt của thầy Tần.

Thầy Khương thở dài: "Tìm những người khác tới xử lý thi thể đi, quá nhiều."

***

Màn đêm buông xuống. Những sư huynh đệ cùng tông nhận xác mà đỏ mắt, mấy thầy phong thủy nữ khóc nấc thành tiếng.

"Cụ tổ, ngài không sao chứ ạ?" Thẩm Tông Diệu và Thẩm Quang Bích thấy cụ tổ với Nam Tầm ra thì vội qua đón.

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên bình tĩnh nói: "Vết thương nhỏ thôi. Con thi ma trong đó đã bị ta diệt."

Thẩm Tông Diệu mừng rỡ: "Cụ tổ thật lợi hại!"

Sau lần đó, thầy Thẩm một trận thành danh.

Tiêu diệt mối họa này, Tɧẩʍ ɖυệ Uyên đạt được công đức lớn. Nhưng anh đã sớm là "người chết", vì vậy công đức đều chia hết cho đám con cháu.

Trong vòng trăm năm tới, nhà họ Thẩm sẽ liên tục xuất hiện những thế hệ tư chất siêu quần, cho dù thường thường cũng gặp kỳ ngộ không ngừng.

Địa vị nhà họ Thẩm trong giới phong thủy ngày càng cao, cuối cùng thậm chí được xưng tụng một trong hai rường cột lớn, nở mày nở mặt sánh ngang họ Tần.

Đương nhiên, đây đều là chuyện tương lai.

Còn lúc này, Nam Tầm thấy cụ tổ vẫn ổn, trong lòng không khỏi thở phào: "Tốt quá rồi Tiểu Bát, ân oán giữa khí vận tử và cụ tổ có vẻ đã được làm rõ. Về sau có chạm mặt cũng không sao hết."

Tiểu Bát im lặng chập lâu mới đáp: "... Ừ."

Nam Tầm thấy phản ứng của Tiểu Bát, tự dưng hoảng hốt vô cùng: "Sao thế? Chẳng lẽ khí vận tử vẫn tiếp tục phiền cụ tổ? Nhưng trông cô ta vừa rồi, hẳn phải tin cụ tổ không hại người chứ."

Tiểu Bát: "Không làm phiền nữa đâu. Ngươi với đại Boss hãy tận hưởng nốt những ngày còn lại đi."

Nam Tầm cứ thấy lời Tiểu Bát có ẩn ý. Con thú thú này lần nào cũng vậy, chỉ nói nửa vời.

Vào lúc không ai chú ý, Tɧẩʍ ɖυệ Uyên cúi đầu nhìn bàn tay bị thương, mắt lập lòe vẻ nghiêm trọng.

Về biệt thự, Tɧẩʍ ɖυệ Uyên đột nhiên ôm Nam Tầm vào lòng, hôn mặt cô: "Chẳng phải bé muốn đi du lịch sao? Đi thôi."

Nam Tầm sửng sốt, kế đó mừng khôn xiết: "Thật ạ? Chỉ hai chúng ta?"

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên mỉm cười: "Đúng vậy, chỉ hai chúng ta."

"Woa ~ ~" Nam Tầm vui vẻ nhảy dựng lên.

***

Lúc chuẩn bị đi, anh đưa Thẩm Quang Bích một cuốn sổ. Bên trong ghi những điều tâm đắc và kinh nghiệm trong phong thủy, còn có hình vẽ các loại bùa chú và trận pháp. Coi như kết lại tình thầy trò suốt thời gian qua.

Thẩm Quang Bích run run tay nâng sổ, song trong lòng dâng lên cảm giác mất mát khôn tả.

"Cụ tổ, tiểu sư muội, hai người muốn bỏ con lại đi du sơn ngoạn thủy ạ?" Thẩm Quang Bích hờn dỗi.

Nam Tầm vui vẻ vỗ vai cậu chàng: "Ai bảo anh sáng thế."

Thẩm Quang Bích ngơ ra, đến khi hiểu ý cô, khóe miệng không khỏi run rẩy.

Con nhóc không biết xấu hổ.

...

Giao thông thời nay phát triển, trong thẻ Nam Tầm và cụ tổ lại bội tiền nên họ đi được rất nhiều, rất nhiều nơi.

Hai người như vợ chồng son hưởng tuần trăng mật, ngày ngày đường mật ngọt ngào.

Chẳng qua thời gian trôi đi, Nam Tầm phát hiện manh mối.

Cô dường như đã hiểu "những ngày còn lại" của Tiểu Bát có ý gì. Bởi người cụ tổ bắt đầu tản ra mùi thối rữa, hơn nữa càng ngày càng nồng...

Đoán được nguyên nhân, Nam Tầm bỗng dưng muốn khóc.