Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 482: Nửa đêm, đôi chân trên giường trống

Edit: Bánh Bao/ Beta: Padu

"Cụ tổ, ha ha, cụ không nói giỡn ạ?" Nam Tầm cười gượng.

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên cười hiền từ: "Ta không nói giỡn. Mấy quyển này bé tự đọc đi, có gì không hiểu cứ hỏi ta. Hôm nay ta dạy bé dẫn nguyên khí vào người trước. Nếu bé không làm được, vậy nghĩa là bé không có duyên với môn này, cả đời chỉ học được da lông."

Nam Tầm: Dẫn khí vào người? Wow wow, huyền huyễn ghê. Đây thật không phải thế giới Huyền Huyễn á hả?

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên giải thích vài câu đơn giản, Nam Tầm đã hiểu được đại khái. Nguyên khí trời đất không khác linh khí mấy, chỉ loãng hơn nhiều.

Thế giới đầu tiên cô đi qua là Huyền Vũ. Chẳng qua thế giới đó cần huyền khí trời sinh trong người mới khai thông được linh khí rồi dẫn khí vào người. Trong cơ thể mà không có huyền khí sẽ không cách nào tu luyện, chẳng khác gì phế vật. Cho nên Nam Tầm vừa nghe cụ tổ nói có cách dẫn khí thì khá là hưng phấn.

Nếu thế giới linh khí loãng thế này vẫn có thể dẫn khí vào người, vậy chẳng phải sau này thế giới nào cũng làm được?

Muah ha ha, thế thì cô trâu bò quá rồi. Mỗi thế giới đều tu luyện được!

Nhưng cụ tổ vừa giảng câu đầu, ý cười trên mặt Nam Tầm lập tức tắt rụi.

Cụ tổ nói: "Dẫn khí vào người quan trọng nhất là dồn khí đan điền. Ngưng khí tụ khí, tụ về một chỗ, hóa ảo thành thật. Khí tụ đan điền, trên khí dưới đọng. Trung khí tồn tại ở giữa, linh ảo về trong."

Nam Tầm:...

Dồn khí đan điền thì cô biết, tốt xấu gì cũng từng lăn lộn thế giới Huyền Vũ. Cơ mà mấy cái ảo ảo thật thật đằng sau ý là gì?

Nam Tầm ho khan: "Cụ tổ, nửa phần sau cụ có thể nói kỹ hơn không ạ?"

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên liếc cô một cái, giải thích: "Khí đan điền phân ra năm nơi, thật ra đều thông nhau cả. Tim thắt lại, khí đan điền chạy ngược lên. Sáu phần đến tim lại chia thành hai ngả: ba phần vào vai trái, ba phần vào vai phải. Từ kẽ xương vai chạy xuống các đầu ngón tay..."

Mặt Nam Tầm đần thối nhìn anh.

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên hơi nhíu mày, thất vọng than: "Ta xem tướng mạo cho rằng bé thông minh, không ngờ lại dốt thế."

Nam Tầm:...

"Cụ tổ, hay cụ dạy con vẽ bùa trước đi, con rất có thiên phú vẽ bùa."

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên liếc nhìn cô. Nam Tầm nghĩ, đó đại khái là ánh mắt thấy đồ ngu.

"Nếu không thể dẫn nguyên khí trời đất vào đầu bút, bùa bé vẽ ra tương đương giấy nát, chỉ có thể cầm đi lừa người."

Nam Tầm câm nín.

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên thấy cô ủ rũ, nhịn không được vuốt đầu cô an ủi: "Việc này cần thiên phú, không thể cưỡng cầu. Tuy không dẫn khí vào người được, nhưng ta có thể dạy bé xem tướng đoán mệnh. Về phần xem phong thủy, thôi bỏ đi. Nếu gặp phải thứ mang sát khí, bé cũng giải không được."

Nam Tầm nước mắt ròng ròng trong lòng. Cô đường đường là học bá mà trong mắt cụ lại thành học tra. Thật không thể chấp nhận nổi.

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên rút hai quyển sách từ trên kệ đưa cô: "Hai quyển này dạy xem tướng. Trên mặt ngoài ngũ quan, còn chia nhỏ thành mười hai cung. Mười hai cung này bao quát toàn bộ đặc tính và cát hung của khuôn mặt. Hiểu hết mười hai cung là có thể phân biệt tính tình, xem người tốt xấu, xu cát tị hung. Bé Nhu, bé tư chất tầm thường, chỉ cần hai quyển là đủ."

Khóe miệng Nam Tầm run rẩy.

Mợ nó, có thể đừng nhắc mãi cô tư chất ngu dốt được không!? Tổn thương lắm đó.

Nam Tầm vội lật xem hai quyển sách cụ tổ chọn cho mình, nhìn mà vui phơi phới.

Sách cổ ấy à, chữ viết siêu to, vả lại vẽ mặt người hết nửa quyển. Sách thế này cô chỉ đọc một lát là xong, thậm chí thuộc lòng.

Xem xong hết hai quyển, Nam Tầm mắt sáng lấp lánh, hí hửng chạy đến trước Tɧẩʍ ɖυệ Uyên: "Cụ tổ, đọc xong rồi."

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên có vẻ ngạc nhiên: "Xong rồi? Thuộc kỹ chưa?"

Nam Tầm vội gật đầu, hơi giương cằm lên: "Không tin cụ tổ cứ kiểm tra."

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên thuận miệng hỏi: "Trong mười hai cung, cung nào xem phúc họa bệnh nạn của cha mẹ?"

Nam Tầm đáp: "Cung cha mẹ là xương mặt trời mặt trăng* trên trán. Mặt trời xem ba, mặt trăng xem mẹ." Hơi ngừng, lại bổ sung thêm: "Cung anh em cũng có thể xem cát hung cho cha mẹ."

[*Đây là 2 điểm gồ trên trán. Bên trái là góc mặt trời, bên phải là góc mặt trăng.]

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên vừa lòng gật gật đầu: "Rất tốt, hiểu một suy ba."

Nam Tầm có chút đắc ý. Thế giới trước học thuộc lòng sắp ói, nhưng đồng thời cô cũng nắm được rất nhiều kỹ năng ghi nhớ. Vả lại chữ cổ màu mè trong sách không hề khó hiểu.

"Cụ tổ, cụ đọc lại khẩu quyết dẫn khí vào người lần nữa đi. Lần này nhất định con có thể nghe hiểu."

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên gật đầu, đọc khẩu quyết tối nghĩa khó hiểu kia lại một lần.

Nam Tầm chia nhỏ khẩu quyết bốn chữ ra phân tích. Hỏi cụ tổ vài chỗ không hiểu, sau tự phiên dịch rồi ghép lại. Lần này hiểu được rất nhanh.

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên thấy tư thế dẫn khí và cách thở ra hít vào của cô đều chính xác, vừa bực vừa buồn cười: "Bé này, mới rồi sao phải giả vờ ngu dốt. Trêu ta, đáng đánh."

Nói rồi hai ngón tay anh cong cong, gõ lên trán cô hai cái.

Nam Tầm ôm đầu la oai oái: "Vừa rồi không lừa cụ tổ! Con không hiểu thật mà, lời cụ quá tối nghĩa khó hiểu. Cụ tổ ơi, cụ lạc hậu rồi, cũng chỉ con hiểu ngạn ngữ của cụ thôi."

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên hơi mím môi mỏng, ý cười trong mắt phai đi. Anh nhỏ giọng nói: "Ta vốn không thuộc về thời đại này."

Nam Tầm giật mình, kế đó cười khanh khách đến trước mặt anh: "Cụ tổ, có con ở đây, con có thể dạy cụ tổ rất nhiều về thời đại này."

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên lẳng lặng nhìn cô nửa ngày, bỗng xoa xoa đầu cô, không nói gì.

Nam Tầm ngoan ngoãn vươn đầu cho anh xoa. Dù sao chỉ là mộng, xoa thành ổ gà cũng chẳng sao.

"Bé con, chờ bé đả thông nguyên khí rồi, ta sẽ dạy bé cách tu luyện."

"Dạ." Nam Tầm cười đáp.

"Hôm nay dạy tới đây, tự bé phải luyện tập thêm. Tàng Thư Các này cho bé, muốn tới lúc nào cũng được. Ta đi trước."

"Cụ tổ đi đâu thế ạ?" Nam Tầm ngạc nhiên hỏi.

Tɧẩʍ ɖυệ Uyên nhàn nhạt nói: "Về nơi nên về. Khi nào bé dẫn khí được rồi, cứ gọi ta ba tiếng trong mộng, ta sẽ đến tìm bé."

Nói xong, chẳng để Nam Tầm kịp nói câu nào đã hóa thành làn khói biến mất.

Nam Tầm nhìn nhìn Tàng Thư Các đầy giá sách, hít một hơi thật sâu, sau đó ngồi dưới đất dẫn khí theo khẩu quyết.

Phải ngưng ảo thành thật, tụ về một chỗ. Phải kết nguyên khí trong suốt bám quanh thân thành luồng, rồi chậm rãi hấp thu vào cơ thể.

Quá trình lặp đi lặp lại này quý ở kiên trì. Vào lần thứ hai mươi thử nghiệm, Nam Tầm rốt cuộc cảm giác được một ít nguyên khí bị cô hít vào đan điền.

Kết quả Nam Tầm kích động quá, tỉnh cả giấc.

Buồn bực đấm vài cái xuống giường. Sau một hồi đờ đẫn, cô quyết định ngồi dậy, chuẩn bị xuống giường uống miếng nước.

Nhưng đúng lúc này, cô hơi ngẩng đầu, lại thấy giường đối diện có... một đôi chân rũ xuống.

Cặp đùi thon thon dài dài, nương ánh sáng ảm đạm ngoài cửa sổ chiếu vào có vẻ trắng bệch bệnh tật.

Nam Tầm ngủ giường dưới, ngồi thẳng dậy cũng chỉ nhìn được giường dưới đối diện. Mà hai cái đùi kia lại rũ xuống từ mép giường trên.

Nam Tầm nhớ rất rõ, giường trên bên kia không có người ở. Đó là một cái... giường không.