Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 460: Máu, thật sự là máu

Edit: Trant/ Beta: Padu, Bánh Bao, Bạch Lạc

"Hàn Hàn, Hàn Hàn đến giờ uống thuốc rồi." Nam Tầm ôm Ánh Hàn đang ngủ nướng từ trên giường lên, thấy dáng vẻ mơ mơ màng màng kia thật sự rất đáng yêu, nhịn không được thò lại gần hôn nhẹ một cái lên khóe miệng hắn.

Ánh Hàn lười nhác ngáp: "Giờ này nàng nên tới Lễ Bộ rồi chứ, sao còn trong phủ? Dao Dao, nàng lại trốn việc?"

Nam Tầm vui vẻ nói: "Hôm nay là ngày nghỉ, ta đâu dám mới sớm ra đã trốn việc. Nhỡ bị lão nương phát hiện, nương đánh gãy chân chó ta thì phải làm sao?"

Ánh Hàn cười thành tiếng: "Không phải nói trốn sau lưng ta à?"

"Đùa chàng thế chứ sao ta nỡ làm vậy. Không cẩn thận làm con chúng ta bị thương thì sao đây?"

Ánh Hàn nghe nàng nhắc tới con, trong mắt đong đưa ý cười: "Dao Dao, xiêm y ta sai Nhạc Thạch đặt hôm nay đã may xong, nàng cùng ta đi lấy đi."

"Xiêm y? Hàn Hàn, xiêm y chàng không đủ mặc hả?" Nam Tầm nghi hoặc hỏi. Nàng nhớ lần trước đặt may cho Hàn Hàn rất nhiều y phục mà ta.

Ánh Hàn hơi cúi đầu, vuốt vuốt bụng của mình: "Là đặt may cho con chúng ta."

Nam Tầm đầu tiên là sửng sốt, ngay sau đó liền nở nụ cười: "Hàn Hàn, chàng thật đáng yêu. Là ta sơ sót, quần áo cục cưng nhà mình nên sớm chuẩn bị mới đúng."

Hai người sửa soạn rửa mặt chải đầu xong, Nam Tầm đỡ Ánh Hàn lên xe ngựa, cầm đệm mềm đặt sau lưng hắn, sau đó từ bên cạnh nhẹ nhàng vòng qua ôm: "Chậc chậc, Hàn Hàn, chàng nhìn eo chàng nè, hiện tại đã to đến nỗi ta không ôm nổi luôn."

"Sao? Bụng ta còn chưa to lắm đâu, nàng đã bắt đầu chán ta rồi?" Ánh Hàn khẽ lườm nàng.

"Ha ha ha, ta chọc chàng thôi mà, sao ta có thể chán Hàn Hàn bảo bối được? Dù có một ngày chàng trở nên xấu xí ẩn trong biển người, ta cũng có thể liếc mắt là nhận ra chàng ngay, chàng tin không?"

"Tin."

"Woa, Hàn Hàn, hóa ra chàng tin tưởng ta như vậy. Ta thật sự rất vui đó."

"Đó là vì chuyện nàng nói không có khả năng xảy ra. Ta tuyệt sắc vô song như này, không thể có ngày xấu xí được."

"...."

Nam Tầm cười ha hả: "Đúng thế, chàng luôn khiến người ta choáng ngợp, đẹp đến độ nhân thần cộng phẫn."

Nói xong, Nam Tầm ôm Ánh Hàn, nghiêng đầu dựa vai hắn.

Ánh Hàn quay sang nhìn nàng, thấy nàng nhắm mắt như đã ngủ.

Nhưng Nam Tầm không ngủ, nàng chỉ bỗng nhiên nghĩ đến một việc.

Đờ mờ nàng ngố thật! Trước kia cứ nghĩ nếu nàng hoặc Ánh Hàn mất sớm, đứa bé phải tính sao bây giờ. Nhưng nếu nàng không chết sớm nữa không phải mọi việc đều tốt đẹp ư?

"Tiểu Bát, Tiểu Bát, ra đây, ta nói với ngươi này."

Tiểu Bát qua hồi lâu mới đáp lại: "Thân ái, sao đó?"

"Vừa rồi đang nhập định?"

Tiểu Bát: "Đúng thế, gia thử lại xem có thể đột phá không, kết quả cmn vẫn chưa."

"Tiểu Bát, thế giới này để mặc ta chết già có được không? Tiểu Bát bảo bối à?"

Tiểu Bát:...

"Không phải ngươi bảo, giá trị công đức thế giới trước cao hơn bình thường vài lần nên thế giới này cho ta tiêu xài thoải mái hả? Ngươi là Tiểu Bát hào phóng, trời cao vậy kia mà. Ngươi để ta ở đây thêm bốn, năm chục năm nữa cũng được đúng không?"

Tiểu Bát hừ hừ: "Đây là vì con của ngươi và đại Boss? Ngươi muốn làm bạn nó lớn lên, nhìn nó già đi chứ gì?"

"Đúng vậy, ta muốn già đi cùng nó." Nam Tầm nghiêm túc nói.

Đời này chỉ ngắn ngủi mấy chục năm, nàng muốn làm bạn Hàn Hàn và con cùng nhau già đi.

Tiểu Bát dừng một chút, bất ngờ nói: "Nếu ngươi có thể hoàn thành nhiệm vụ mà không phá chủ tuyến, ta có thể để ngươi chết già ở đây, tiền đề là ngươi không tìm đường chết. Còn nếu như... Thôi, không có gì."

"Cảm ơn Tiểu Bát! Ngươi thật là thần thú số một vô địch vũ trụ!"

Tiểu Bát nghe lời này lại cười không nổi.

Cơ thể nó tìm cho Nam Tầm là người sớm phải chết. Người sớm phải chết còn sống thì khoan nói, việc nhỏ ấy Thiên Đạo không để vào mắt. Nhưng bỗng nhiên ngươi lại lòi ra một đứa nhỏ, nó thực lo Thiên Đạo sẽ mạt sát sinh mệnh nhỏ bé này.

Đản Đản thế giới đầu là ngoại lệ. Thế nhưng ngoại lệ như thế, liệu Thiên Đạo có cho phép xuất hiện lần thứ hai?

Lúc đầu nó cũng chẳng nghĩ nhiều, song đồng ý Nam Tầm giữ lại đứa nhỏ rồi, nó càng nghĩ càng lo lắng. Nó bảo hình như quên gì đó, hóa ra là quên mất Thiên Đạo!

Nó có đồng ý cho Nam Tầm giữ đứa bé thì sao? Cmn, nó đâu phải chúa tể ba nghìn thế giới. Nó nói được thì cũng có tác dụng cái rắm á!

Chỉ hy vọng là nó nghĩ nhiều. Cầu cho đừng cực nhọc sinh đứa trẻ xong, lại bị Thiên Đạo tùy tiện cho một cái chết ngoài ý muốn.

Nam Tầm tâm trạng cực tốt bỗng nhiên hóa thân đại lực sĩ, một phen bế tiểu yêu tinh Hàn Hàn xuống xe.

Ánh Hàn đang chuẩn bị tự mình bước xuống thì bất ngờ bị nàng tập kích, hai chân bay bổng trên không.

Bá tánh ven đường nhìn hai vợ chồng, không khỏi xì xào bàn tán.

"Đó không phải Trạng Nguyên lang đấy à? Hôm Trạng Nguyên diễu hành ta cũng được chiêm ngưỡng, thật là uy phong. Trạng Nguyên lang và phu quân trông rất ân ái nha."

"Vị phu quân này nom thật đẹp mắt, hai người đúng là một đôi trời đất tạo thành."

"Ngươi không biết sao, vị Tiếu phu quân đó nghe nói trước kia là ca nhi hoa lâu, còn đầu bảng cơ. Chẳng qua về sau hoàn lương đi theo Trạng Nguyên lang. Trạng Nguyên lang cực kỳ yêu hắn, không phải hắn thì không cưới. Ta còn nghe nói, trước kia Trạng Nguyên lang không học vấn không nghề nghiệp, là vì vị phu quân này mới dốc lòng thi đậu công danh."

"Vậy Trạng Nguyên lang quả thực si tình, nhưng mà ta thấy vị phu quân này cũng không giống những kẻ phóng đãng hoa lâu, cử chỉ đều rất đàng hoàng."

"Trạng Nguyên lang tuấn tú nhất Đại Triệu quốc ta nên cưới một ca nhi hiền huệ lại xinh đẹp như vậy. Không bàn tới xuất thân của phu quân, luận mỗi tướng mạo y cũng đủ xứng với Trạng Nguyên lang rồi."

Nam Tầm đỡ Ánh Hàn, đắc ý nhướng mày: "Có nghe thấy không, thê chủ chàng chỉ đi dạo phố một buổi mà đã làm tất cả mọi người kinh diễm. Ta nghe nói bá tánh còn tặng ta một danh hiệu, là Trạng Nguyên lang tuấn tú nhất."

Ánh Hàn tà tà liếc nàng, khóe miệng hơi cong lên: "Tuấn tú đến mấy thì cũng là của ta."

"Đúng đúng, chính thế, ta là của một mình chàng. Không nghe thấy các nàng khen Hàn Hàn trông rất đẹp sao, thừa sức xứng với ta."

Hai người vào tiệm y phục, thợ may già liền mang vài món đồ trẻ em thành phẩm đi ra.

Ánh Hàn cầm từng chiếc tã xem xét cẩn thận. Nhìn hồi lâu, càng nhìn càng thích, mặt mày càng thêm ôn hòa.

"Tiếu Dao, nàng xem có đẹp không? Ta không biết may y phục, bằng không ta nhất định phải tự tay may cho con. Còn có giày, mũ sư tử nữa. Đây đều là gấm vóc thượng hạng, mặc trên người khẳng định thoải mái. Chờ con lớn hơn chút, chúng ta lại qua đây đặt may y phục lớn hơn, một tuổi hai tuổi..."

Ánh Hàn lải nhải hồi lâu, lại không nghe thấy tiếng đáp lời. Hắn không khỏi nhìn về phía Tiếu Dao, thấy nàng giống như hốt hoảng đờ ra, hai mắt gắt gao nhìn chằm chằm bụng mình.

Ánh Hàn mê mang cúi đầu, cũng nhìn xuống bụng.

Máu?

Vì sao hắn thấy bụng mình có máu?

Ánh Hàn duỗi tay nhẹ nhàng sờ thử.

Máu, thật sự là máu...

Tay hắn run rẩy, càng lúc càng run.

Bỗng dưng, hai mắt Ánh Hàn tối sầm, ngã quỵ xuống.

"Hàn Hàn!" Nam Tầm hoảng sợ hét lên.