Edit: Bánh Bao Không Nhân/ Beta: PaduC, RED, tranthayday
Nam Tầm vô cùng muốn nhận lấy chén trà kia nốc một hơi cạn sạch, nhưng cuối cùng nàng cũng chỉ cung kính hành lễ, nghiêm mặt uyển chuyển từ chối ý tốt của Quốc sư: "Tạ đại nhân, nhưng các vị sư huynh và thị vệ đều chưa được uống nước. Đồ đệ tuy là nữ tử nhưng cũng không muốn nhận đãi ngộ đặc biệt."
Bàn tay bưng trà hơi khựng lại, sau đó thu về.
Người trong kiệu liễn nhàn nhạt nói: "Cung Đại, kêu mọi người tăng tốc đi."
Cung Đại nhíu mày gật đầu: "Vâng."
Trước kia du hành đều phải mất hơn nửa ngày, hôm nay lại bởi vì một câu của Quốc sư đại nhân mà tốc độ nhanh gấp đôi.
Trong lòng mọi người đều nói: Quốc sư đại nhân quả thật là sủng ái tân đồ đệ.
Đội ngũ du hành đã sắp đi đến con hẻm cuối cùng.
Bá tánh hai bên đường phố vẫn đông đúc; khách điếm, quán trà cũng chen đầy người, có vẻ không khác gì với mấy con hẻm trước.
Nhưng lúc này, Cung Mặc Nhiễm trong kiệu lại bỗng dưng mở mắt, ánh mắt trở nên vô cùng tối tăm lạnh lẽo.
"Cung Đại." Cung Mặc Nhiễm gọi một tiếng, môi mỏng khẽ mở nhàn nhạt bật ra hai chữ: "Cảnh giới."
Mặt Cung Đại biến sắc, trong nháy mắt liền hiểu ý hắn, tức khắc quay về phía mọi người quát khẽ: "Tất cả cẩn thận, có mai phục!"
Nói thì chậm nhưng xảy ra thì nhanh. Ngay lúc Cung Đại vừa dứt lời, từ trên hai hàng hiên tòa nhà trước mặt đột nhiên phóng ra vô số ám tiễn.
Đại nội thị vệ đồng loạt rút đao vừa ngăn tên vừa nhanh chóng tụ lại vây quanh kiệu liễn của Quốc sư đại nhân và chúng đệ tử Mặc Nhiễm Đường.
Dù vậy nhưng cơn mưa tên dày đặc vẫn có không ít mũi lọt vào trong nhuyễn kiệu.
"Đại nhân!" Nam Tầm tận mắt nhìn thấy một ám tiễn xẹt qua mặt mình bắn vào trong kiệu, lập tức cả kinh hô lên.
Tiếng bình thản không gợn sóng của Cung Mặc Nhiễm truyền ra từ trong kiệu: "Bổn tọa không có việc gì." Dừng một chút, quay đầu qua nói với một người: "Cung Đại, bảo vệ tốt Đóa Đóa."
Đã trải qua không ít thế giới, Nam Tầm tự tin mình có thể né được hết mấy mũi tên này, huống chi bên ngoài còn có đại nội thị vệ bảo hộ. Nhưng Lý Vân Đóa thì không làm được nha, một chút kỹ thuật khoa tay múa chân cũng không biết. Cho nên Nam Tầm thực không có tiền đồ trốn sau lưng Cung Đại.
Cung Đại dùng vẻ mặt ghét bỏ nhìn nàng, đưa nàng vào vòng bảo hộ của mình.
Chúng đệ tử Mặc Nhiễm Đường vẽ vòng trong không trung, hai tay kết vài thủ thế cực kỳ phức tạp.
Sau đó, chuyện kỳ lạ đã xảy ra.
Những mũi tên kia thế nhưng ngay lúc sắp bắn trúng những người này lại rơi xuống đất. Giống như bị một bức tường vô hình chặn đứng!
Bá tánh hai bên phố hẻm đã sớm chạy mất tăm, còn những người vì không chạy kịp mà phải trốn dưới bàn ghế thấy được cảnh này, trong lòng lại được một phen chấn động mạnh.
Tiên nhân kìa, thật đúng là tiên nhân mà! Những mũi tên đó thế nhưng không thể làm bọn họ bị thương mảy may!
Mưa tên dừng lại, từ trên hai hàng hiên đột nhiên có hàng trăm hắc y nhân cầm đao phi xuống. Bọn họ hiển nhiên là sát thủ đã qua huấn luyện, từng chiêu trí mạng.
Một bộ phận đại nội thị vệ bảo vệ kiệu liễn chặt chẽ, một bộ phận khác thì vọt lên chiến đấu kịch liệt.
"Thị vệ trưởng, bắt sống." Nam nhân trong kiệu hờ hững nói.
"Vâng! Đại nhân."
Thích khách có chừng trăm, nhưng đại nội thị vệ có tới hơn hai trăm người, mỗi người đều thân thủ bất phàm. Sau một phen quyết đấu, thích khách đã mất thế thượng phong.
Lúc bọn thị vệ bắt được thích khách liền lập tức vặn gãy cằm, tránh cho bọn chúng nuốt độc tự vẫn. Tuy nhiên vẫn có vài tên phản ứng cực nhanh, sau khi biết ý đồ của đối phương thì tức khắc cắn nát túi độc trong kẽ răng, cuối cùng chỉ bắt sống được chín người.
Thị vệ trưởng kiểm kê nhân số xong đang muốn hội báo, không ngờ lại nhìn thấy hai ám khí bắn tới kiệu trắng.
"Đại nhân cẩn thận ——"
Tiếng chém gϊếŧ kịch liệt hay tiếng kêu vang thảm thiết cũng không thể làm cho người trong kiệu mảy may dao động. Nhưng ngay tại giây phút này, bọn họ nhìn thấy kiệu trắng bị người bên trong một chưởng đánh nát, nam nhân một thân bạch y trực tiếp bay ra.
Cung Mặc Nhiễm tay trái ôm eo Nam Tầm, tay phải nhẹ nhàng vung lên giữa không trung.
Khi đứng vững, giữa hai ngón tay thon dài đã kẹp được hai phi tiêu tẩm kịch độc.
Con ngươi của hắn chợt co lại, ngón tay nhẹ nhàng bắn ra. Hai chiếc phi tiêu lập tức bay ngược theo đường cũ, đâm vào ngực một đại nội thị vệ. Người nọ ngã xuống đất, sùi bọt mép chết tại chỗ.
Mấy đại nội thị vệ còn lại lấy làm kinh hãi.
Cung Mặc Nhiễm chỉ nhàn nhạt buông một câu: "Người này là nội gián, mới vừa rồi suýt chút nữa đã làm đồ nhi của bổn tọa bị thương."
Nội gián kia tất nhiên không phải muốn tấn công Nam Tầm, mà là Cung Mặc Nhiễm trong kiệu liễn cạnh nàng. Chỉ là Nam Tầm luôn lắc lư bên cạnh, làm nội gián kia không cách nào xuống tay, vì thế liền bắn hai phi tiêu cùng lúc. Một để lấy mạng Nam Tầm, một để lấy mạng Cung Mặc Nhiễm.
Thị vệ trưởng kinh hãi, quỳ rầm xuống mặt đất, thưa: "Việc này là do thần giám thị bất lực, để cho nội gián làm người hộ tống. Thỉnh Quốc sư đại nhân trách phạt!"
Cung Mặc Nhiễm vô cảm nói: "Ngươi về bẩm báo việc này đúng sự thật cho Hoàng Thượng. Xử trí thế nào thì phải xem quyết định của Hoàng Thượng!"
Thị vệ trưởng nghe được lời này, hai chân lập tức mềm nhũn, biết lần này mình xong thật rồi. Quốc sư đại nhân sẽ không cầu tình cho hắn, đến lúc đó Hoàng Thượng cách chức hay phạt trượng đều là nhẹ. Xem ra lần này Quốc sư thật sự nổi giận.
Nam Tầm vẫn đang được Cung Mặc Nhiễm ôm eo, nàng vươn ra một ngón tay chọc chọc cánh tay Cung Mặc Nhiễm, làm bộ "lòng còn sợ hãi": "Đại nhân, ta không sao."
Lúc này Cung Mặc Nhiễm mới buông lỏng eo nàng, sau đó duỗi tay xoa xoa đầu nàng: "Có bổn tọa ở đây, đừng sợ."
Ánh mắt Nam Tầm nhìn hắn tràn đầy sùng kính, khóe miệng hơi cong cong: "Ta biết. Có đại nhân ở đây, đệ tử không sợ gì cả."
Cung Đại thấy một màn như vậy, ánh mắt hơi lóe. Đúng lúc này, Cung Mặc Nhiễm lại lạnh lùng quét mắt liếc qua hắn, khiến trái tim hắn như rơi vào hồ băng.
Đại nhân... quả nhiên đã phát hiện.
Thời điểm ám khí vừa bắn tới, Cung Đại thật ra đã có thể đến ngăn kịp, nhưng hắn lại do dự. Một khắc đó, hắn thế nhưng cảm thấy nữ nhân này không bằng cứ như vậy chết đi cũng tốt.
***
Chuyện Quốc sư bị ám sát rất nhanh được truyền đến tai Quốc quân và sứ thần tam quốc.
Lúc đó, sứ thần Đông Lâm Quốc là Kỳ Hành Khanh đang đánh cờ một mình trong điện. Nghe được tin này, hắn không khỏi bật tiếng cười nhẹ, xáo quân cờ trên bàn, nói: "Xem ra Nam Vân Quốc cũng không đoàn kết như những gì nhìn từ bên ngoài. Bổn điện còn chưa ra đại chiêu, tự bọn chúng đã đánh nhau trước rồi."
Tâm phúc bên cạnh thấp giọng dò hỏi: "Chủ tử, hiện giờ Quốc sư bị ám sát, nước cờ tiếp theo nên đi như nào ạ?"
Kỳ Hành Khanh cười khẩy: "Bổn điện nghe nói hoàng tử Nam Vân Quốc được sủng ái nhất là Nhị hoàng tử, có thiên phú nhất lại là Ngũ hoàng tử. Chỉ bởi vì mẹ đẻ của Ngũ hoàng tử là một tỳ nữ ti tiện nên không quá được sủng ái. Bổn điện từ trước đến này luôn thích người tài, không ngại "đẩy"* Ngũ hoàng tử này một phen."
[*Đẩy: nâng đỡ]
...
Sợ bóng sợ gió một hồi, Nam Tầm về tới Mặc Nhiễm Đường liền tu ngay một ấm nước.
Vốn tưởng có thể về sớm chút uống nước cho đỡ khô cổ, nào ngờ nửa đường bỗng nhiên xông ra nhiều thích khách như vậy, không những không về sớm được mà còn trễ không ít thời gian.
Cung Mặc Nhiễm ngồi một bên thấy nàng uống quá gấp, khẽ lắc đầu: "Uống chậm chút, bổn tọa vẫn còn đây." Nói rồi đẩy một ấm khác trên bàn đến trước mặt tiểu nha đầu.
"Cảm ơn đại nhân!" Nam Tầm không khách khí cầm lấy ấm nước lên uống, sảng khoái chép chép miệng: "Trà của đại nhân đúng là uống ngon thật."
Tiểu Bát ây da một tiếng: "Sao ngươi không nói luôn đại Boss đánh rắm cũng thơm đi?"
Nam Tầm:...