Mau Xuyên: Vai Ác Lại Hắc Hóa

Chương 61: Nghi thức, tôi rất tức giận

Edit: PaduC/ Beta: Norah

Đại sư Vô Trần tiếp tục đi lên phía trên, chỗ cầu thang ông đi qua bị dán đầy bùa chú. Tô Hàm thì nắm chặt bùa hộ mệnh trong tay, càng đi cẩn thận hơn.

Mắt thấy sắp đến tầng hai, âm khí vừa mới bị trấn áp lại bùng lên mãnh liệt gấp bội, xung quanh tiếng quỷ khóc không ngừng.

Tô Hàm nghe cẩn thận có thể nghe rõ vài câu.

"Tôi không muốn chết, không muốn chết, cho tôi mạng của cô, tôi muốn mạng cô..."

"Hu hu hu, tại sao không cứu tôi, tại sao không cứu tôi. Tôi chết rồi, các người cũng phải chết..."

"Tao muốn gϊếŧ mày, tại sao cảnh sát không bắt mày, tại sao! Rõ ràng mày đυ.ng chết tao..."

Đột nhiên trên đỉnh đầu hai người có vô số mặt quỷ xuất hiện, tản ra mùi mục rữa hôi thối, đang hung tợn trừng bọn họ.

Tô Hàm nhìn mà sởn cả tóc gáy, vậy mà thấy được Triệu Kỳ Lân và Bạch Khê Diệp giữa vài mặt quỷ lớn nhất.

Vô số mặt quỷ tụ lại cùng nhau ngay trên trần nhà, giống như hợp thành một trận pháp to lớn.

Đại sư Vô Trần bình tĩnh nói: "Không cần sợ, những lá bùa vừa nãy tạo thành một trận bát quái chống lại quỷ, những ác quỷ và quỷ chết oan còn chưa phá được trận của lão tăng."

Nhưng ngay lúc đại sư Vô Trần vừa dứt lời, những ác quỷ trong trận tụ quỷ như bị cái gì kí©ɧ ŧɧí©ɧ, càng không sợ chết thi nhau đáp xuống, toàn bộ há to miệng muốn cắn xé hai người.

Đại sư Vô Trần biến sắc, trong miệng đọc thầm kinh Phật.

Ngay tức khắc, những lá bùa xung quanh không gió tự cháy, tự động bay lên bổ nhào vào những ác quỷ kia.

Bùa chú nện trên mặt ác quỷ, lập tức bùng lên ngọn lửa ngút trời. Ánh lửa kia càng dữ dội hơn ngọn lửa bình thường, ngọn lửa hừng hực vây lại đốt cháy hết ác quỷ trên trần nhà.

Ác quỷ kêu lên tiếng thét chói tai thảm thiết, tiếng sau còn thê thảm hơn tiếng trước.

Tô Hàm tận mắt thấy những ác quỷ này bị thiêu thành tro trong lửa lớn.

Đợi đến khi tất cả ác quỷ đều tan thành mây khói, những lá bùa đang cháy cũng biến thành bụi đen rơi xuống.

Tô Hàm thở phào một hơi: "Đại sư, những ác quỷ này đã tan thành tro bụi rồi sao?"

Đại sư Vô Trần gật đầu, khóe miệng bỗng tràn ra hàng máu tươi.

Tô Hàm sợ đến hét to: "Đại sư!"

Đại sư Vô Trần phất tay: "Không ngại, lão tăng chỉ không ngờ trận tụ quỷ này lợi hại như vậy, vì vậy hao phí không ít tâm sức của lão tăng."

Tô Hàm cảm thấy hổ thẹn, trầm ngâm nửa ngày, nói có chút khó khăn: "Đại sư, nếu không thể thì... Chúng ta từ, từ bỏ đi."

Nhưng đại sư Vô Trần lại lắc đầu: "Chưa tới thì thôi, bây giờ lão tăng đã đến nơi này rồi, nhất định phải cứu người từ trong tay con lệ quỷ kia."

Cuối cùng hai người đã lên tới tầng hai, đi tới trước cánh cửa cuối cùng.

Đại sư Vô Trần cắn ngón tay, viết một chữ Phật lên cửa, sau đó dùng chưởng vỗ bỏ cánh cửa kia.

Tô Hàm theo sát phía sau đại sư Vô Trần vọt vào.

Trong phòng không tối tăm như cô tưởng tượng, đêm nay ánh trăng rất đẹp. Ánh sáng màu bạc chiếu vào từ ngoài cửa sổ, làm tất cả mọi thứ trong phòng đều như được phủ một tấm lụa mỏng mờ ảo.

Bên giường có một người đàn ông đang ngồi, anh đưa lưng về phía hai người, vẫn luôn cúi đầu nhìn cô gái trên giường.

Mà trên giường lớn kia, một cô gái đang nằm ở giữa, xung quanh cô là những lá bùa vẽ đầy các ký tự bằng máu quỷ quái. Một hàng nến bập bùng ngọn lửa xanh biếc xếp thành vòng tròn quanh người cô, chiếu sáng lập lòe lên mặt cô, khiến gương mặt xinh đẹp càng nổi lên vẻ trắng xanh.

Cô gái nhìn thật bình thản mà cũng... tĩnh mịch như chết.

Ánh mắt Tô Hàm đột nhiên trầm xuống.

Là Bạch Mạt!

Đại sư Vô Trần kéo lại Tô Hàm đang muốn tiến lên, vẻ mặt nghiêm túc nhìn người đàn ông trước mắt, hoặc phải nói là... Nam quỷ.

Vào lúc này, người nọ chậm rãi quay đầu.

Anh mặc áo sơ mi trắng như tuyết, sắc mặt tuy có hơi trắng xanh nhưng vẫn cứ đẹp trai tinh tế như trước. Khóe miệng anh xuất hiện ý cười, ánh mắt tĩnh mịch không gợn sóng, lạnh trầm sâu thẳm: "Thực là một đám rác rưởi, nhanh như vậy đã để các người lên đây."

"Phó Vũ! Rốt cuộc anh đã làm gì với Mạt Mạt?" Tô Hàm cả giận nói.

Khóe môi Phó Vũ khẽ cong, cười đến rất vui vẻ: "Bây giờ Mạt Mạt rất tốt. Rất nhanh cô ấy có thể vĩnh viễn ở bên tôi rồi."

"Làm sao bên nhau? Lẽ nào anh muốn biến cô ấy thành lệ quỷ giống anh!" Tô Hám siết chặt nắm đấm.

Phó Vũ hơi nghiêng đầu, có chút mất hứng nói: "Lệ quỷ? Không, làm sao tôi đành lòng, tôi chỉ muốn biến Mạt Mạt thành con rối sinh động sẽ không chết cũng không mục nát. Không phải con rối chết, cô ấy sẽ là con rối sinh động có ý thức của chính mình. Có điều ---

Đầu tiên tôi cần gϊếŧ chết cô ấy, sau đó phong ấn linh hồn cô ấy lại trong thi thể. Như vậy, cô ấy có thể ở bên tôi vĩnh viễn, thật tốt."

Tô Hàm cả kinh: "Vĩnh viễn? Thực là nực cười! Anh có nghĩ tới hay không, Bạch Mạt đã biến thành con rối còn là Bạch Mạt trước đây sao? Dù cô ấy có ý thức của mình, nhưng cô ấy sẽ cười sao? Sẽ nhảy sao? Cô ấy sẽ không cảm giác được tim đập nữa, không chạm được nhiệt độ, cô ấy sẽ không vui vẻ, mà chỉ có thể hận anh!"

Tô Hàm đã ngửi thấy mùi máu tanh gay mũi. Cô nhìn thấy hai cổ tay của Bạch Mạt đều đang chảy máu!

Con ma quỷ này muốn gϊếŧ Bạch Mạt!

Ánh mắt Phó Vũ trở nên hung ác, nhưng khóe miệng anh lại cong lên lần nữa.

Anh tham lam nhìn cô gái trong huyết trận, nói dịu dàng: "Thì có sao, chỉ cần cô ấy có thể vĩnh viễn làm bạn với tôi. Dù cho có hận tôi thì cũng chẳng sao cả." Trong lời nói còn chứa chan vẻ thỏa mãn ngọt ngào.

Nói xong, anh lại cao hứng nói: "Trước đây cảm thấy cứ chết như vậy rất không cam lòng, nhưng bây giờ tôi lại rất sung sướиɠ. Bây giờ mỗi ngày tôi có thể ở bên cạnh Mạt Mạt, nhìn cô ấy cười, không kiêng kị mà thưởng thức không gian riêng của cô ấy. Cô có biết cô ấy đáng yêu cỡ nào không, trước đây tôi vẫn luôn không biết."

"Cảm giác này thật quá kỳ diệu, tôi chưa từng thỏa mãn như thế. Thế nhưng --- "

Ngữ điệu của anh bỗng xoay ngoắt, lạnh lẽo thấu xương: "Sao trên đời này lại có nhiều kẻ đáng ghét như vậy? Điều không nên nói thì đừng nói, thứ không nên vọng tưởng càng không nên mơ tưởng, bằng không, tôi sẽ rất tức giận."

Trong lòng Tô Hàm phát lạnh: "Vì lẽ đó, cũng bởi lý do buồn cười này mà anh gϊếŧ hai người vô tội, còn biến một thầy thuốc tâm lý thành bệnh thần kinh?"

Mà bây giờ, ngay cả người phụ nữ anh yêu nhất, anh cũng muốn gϊếŧ chết!

"Tô Hàm, ngày hôm nay cô mang lão lừa trọc này đến cắt đứt nghi thức của Mạt Mạt, tôi cũng rất không hài lòng đấy." Ngữ khí của Phó Vũ rất nhẹ nhàng, nhưng ánh mắt anh lại càng lúc càng lạnh lẽo âm trầm.

Lúc Tô Hàm tranh cãi cùng Phó Vũ, đại sư Vô Trần đã khôi phục gần đủ. Ông chắn trước Tô Hàm, nhìn lệ quỷ trước mặt, rồi chắp tay trước ngực: "A di đà Phật, thí chủ quỷ, lão tăng vẫn khuyên cậu buông xuống chấp niệm, trở về với trời đất đi."

Phó Vũ cười lạnh, anh cúi người hôn lên trán Bạch Mạt, sau đó đứng dậy đi tới hướng đại sư Vô Trần.

"Lão lừa trọc, không phải ông chuẩn bị sẵn sàng đến thu phục tôi sao. Đã như vậy, bớt giả vờ giả vịt đi."