Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 177: Núi không tới chỗ ta thì ta đi tới chỗ núi!

Khoan đã! Lạc Vân Thanh trợn to hai mắt, đây là......

Nói thì chậm mà xảy ra thì nhanh, Lạc Vân Thanh mới vừa ngã xuống lập tức tóc trên đầu Leonard đều dựng thẳng lên, phản xạ có điều kiện ném mô hình trong ngực xuống dùng tốc độ như bay chạy tới bên cạnh cậu.

Hai mắt quét từ trên xuống dưới, không nhìn ra vấn đề ở đâu, khẩn khẩn trương trương hỏi: "Vân Thanh em làm sao vậy? Có bị ngã ở đâu không?"

Chân tay luống cuống nhìn người yêu vẫn không nhúc nhích, Leonard căn bản không động vào cậu, chỉ sợ tăng thêm thương thế cho cậu.

"Vân Thanh, Vân Thanh......"

Nhìn người yêu vì kinh ngạc mà mất đi linh khí dĩ vãng trở nên sững sờ ngốc lăng, trái tim Leonard đều bị kéo căng, thanh âm khàn khàn liên tục gọi tên cậu.

Cuối cùng vẫn là Lý bá ở bên cạnh thật sự không nhìn nổi bộ dáng ngu ngốc như nam chính trong phim thần tượng của thiếu gia nhà mình nữa, tiến lên phía trước một bước, định nâng Lạc Vân Thanh không biết vì cái gì mà vẫn còn chưa đứng lên lên.

Tuy sự tình vừa mới xảy ra đúng là khiến người chấn kinh, ông cũng bị dọa tới mức tim suýt thì ngừng đập, nhưng sau khi bình tĩnh lại....nhìn độ cao mới chỉ có bảy tám bậc cầu thang, nhìn nhìn lại tấm thảm thật dày ở vị trí ngã xuống, Lý bá cảm thấy cậu hẳn là không có việc gì.

Lý bá thề, ông nhìn thấy Lạc thiếu gia khi ngã xuống thật sự không phải đầu đυ.ng đất hoặc là xương sống chạm đất, mà là bả vai chạm đất trước! Hơn nữa cánh tay chạm đất kia hiện tại còn đang cử động, cho nên hẳn là không nghiêm trọng.

"Khoan đã....."

"Khoan đã....."

Một tiếng nói khẩn trương, một tiếng nói kinh hoảng truyền tới, khiến Lý bá dừng lại hành động nâng Lạc Vân Thanh dậy.

Lý bá:???

"Lý bá." Trong giọng nói của Leonard mang theo tức giận khiến người sợ hãi.

Lý bá rõ ràng bị hoảng sợ, kinh hồn táng đảm nhìn sắc mặt không vui của Leonard, lắp bắp mở miệng nói: "Thiếu, thiếu gia."

Câu thiếu gia này khiến Lạc Vân Thanh từ trong khϊếp sợ hoàn hồn lại.

Xoay người một cái, không có thời gian để ý tới hai người bên cạnh, cậu thật cẩn thận đẩy ra mảnh vụn của chậu hoa, sau đó nhẹ nhàng nâng lên bộ rễ của cây cửu cung quỳnh màu xanh lục trong tay, lại lần nữa nhìn kỹ.

Vật chất màu xanh lục! Cây cửu cung quỳnh màu xanh lục này màu sắc không giống như những cây cửu cung quỳnh khác có màu xám lục rõ ràng, giống như đuôi tóc tết đan xen vào nhau. Rễ của nó hoàn toàn từ vật chất màu xanh lục cấu tạo thành.

Nhìn Lạc Vân Thanh nâng lên cái cây cửu cung quỳnh bị rơi vỡ kia giống như đạt được chí bảo, Leonard phi thường không hiểu: "Vân Thanh em..." có phải bị ngã choáng váng?

Câu nói kế tiếp không có nói ra, nhưng Lý bá bên cạnh lại rõ ràng hiểu ngầm ra được, ông cũng cảm thấy như vậy.

"Vân Thanh...... Vân Thanh em không sao chứ?"

"Lạc thiếu gia, cậu, cậu cần gọi bác sĩ không?""

"......"

"Cháu không có việc gì, không cần gọi bác sĩ." Tuy Lạc Vân Thanh nghe thấy hai người không ngừng kêu to, nhưng hiện tại cậu thật không rảnh mà để ý tới việc nhỏ này, sau khi xác định cây cửu cung quỳnh đặc thù này thật sự phi thường đặc thù, tâm tình Lạc Vân Thanh vốn đang tốt giờ phút này lại càng trở nên tốt hơn!

Hôm nay quả nhiên là một ngày may mắn!

Người nên ra ngoài đi dạo nhiều nhiều một chút!

Xem, này không phải lại có phương hướng nghiên cứu mới rồi sao?

Ánh đèn pha lê phản xạ vào đôi mắt cậu, tại giây phút này trong mắt cậu tựa hồ giống như có sao trời, đẹp đến nỗi khiến người kinh tâm động phách.

Nhưng có lẽ vì tình huống hiện trường quá khiến người kinh ngạc, ngay cả Leonard luôn luôn thưởng thức các loại mỹ của Lạc Vân Thanh cũng chưa thưởng thức ra, ngược lại hắn thật không rõ vì cái gì Vân Thanh vừa ngã một cái lại còn có thể đắc ý như vậy.

Nhìn Lạc Vân Thanh "tay chân nhanh nhẹn" về phòng, Leonard trầm mặc thu hồi tay.

Đứng dậy, đối diện với vẻ mặt một lời khó nói hết của Lý bá, Leonard lập tức mất hết du͙© vọиɠ nói chuyện.

Ngày thường thực thông minh, nhưng hôm nay rất hiếm khi bị lệch khỏi quỹ đạo, Lý bá quay đầu nhìn về phía mô hình bị Leonard quăng xuống đất nghĩ nghĩ, cuối cùng vẫn quyết định nhắc nhở thiếu gia của mình một chút: "Thiếu gia"

"Sao?" Leonard liếc mắt nhìn ông một cái.

"Cái kia." Lý bá muốn nói lại thôi.

"Cái nào?" Leonard hỏi.

Lý bá hít sâu một hơi, xả ra một khuôn mặt tươi cười cứng đờ lấy hết can đảm tiếp tục nói: "Cái mô hình của Lạc thiếu gia bị ngài quăng hỏng rồi, ngài xem?"

Nếu không phải ông nhìn thấy bộ dáng giống như ôm bảo bối của Lạc Vân Thanh khi mới về kia, còn có khoảng thời gian trước thiếu gia nhà mình giống như phát điên muốn làm phòng cất mô hình, Lý bá tuyệt đối không muốn dẫm chân vào vũng nước đυ.c này.

Tuy hiện tại Lạc Vân Thanh thiếu gia không biết vì sao không phát hiện mô hình của mình đã bị quăng hỏng rồi, nhưng nếu đợi lát nữa phát hiện ra thì sao? Ngẫm lại bộ dạng nếu bản thân đem son môi của bà xã làm hỏng sau đó bị nàng phát hiện, Lý bá nhịn không được run rẩy một chút, thay thiếu gia nhà mình bi ai.

Lý bá nói khiến Leonard cứng đờ cả người, trách không được cứ cảm thấy hình như bản thân quên mất thứ gì, thì ra là cái này.

Hơi hơi hé miệng, Leonard cũng không biết giờ phút này bản thân có nên nói chuyện hay không, không nói lời nào có vẻ thực khí đoản, nói chuyện lại sợ tự vả miệng, vì thế chỉ có thể trầm mặc mà chống đỡ.

Thân là lão người hầu lâu năm của Horae gia, Lý bá đương nhiên không có khả năng ngồi xem trò cười của thiếu đông gia, tùy ý tìm một cái cớ vừa nghe liền thấy rất là giả, bay nhanh rời khỏi "hiện trường" vụ án khiến nhân tâm kinh hoảng này.

Leonard lẻ loi một mình nhận mệnh một bên thở dài một bên đem mô hình trên mặt đất nhặt lên.

Nhìn đuôi mô hình bị vỡ, hắn trầm mặc một hồi lâu, cuối cùng đem cái mô hình giá trị xa xỉ này ném vào thùng rác.

Thôi, dù sao cũng không đắt, lại mua một cái thôi!

Có tiền tùy hứng Leonard liền như vậy vui sướиɠ ra quyết định! Sau đó xách theo mấy cái túi đồ mới mua về phòng.

Kết quả vừa tiến vào phòng hắn liền nhìn thấy Lạc Vân Thanh ngồi xổm trên ban công phát ngốc, thật lâu không có thay đổi động tác.

Leonard: "......" Không phải thật sự bị đυ.ng vào đầu chứ?

Lạc Vân Thanh ngồi xổm hồi lâu, tận đến khi chân tê mỏi mới không thể không đứng lên, thấy Leonard ở bên cạnh cao hứng hướng về phía hắn chào hỏi: "Sao anh lại tới đây?"

Leonard: "....." Thế là mình đứng từ nãy tới giờ vô ích sao?

Leonard buồn bã nói: "Anh tới rất lâu rồi."

Lạc Vân Thanh kinh hãi: "Thật vậy à?"

Lời kia vừa thốt ra cậu liền biết bản thân nói sai rồi, ngẩng đầu cẩn thận liếc nhìn Leonard

một cái.

Leonard sâu kín lên án: "Giả."

Lạc Vân Thanh: Ách......

Bỗng nhiên cảm thấy bản thân thực quá đáng, mà càng quá đáng hơn chính là ngày hôm sau Lạc Vân Thanh thừa dịp Leonard đi làm, một người trở về biệt thự Lạc Nhật làm thí nghiệm!

Tan tầm sớm về nhà đối mặt một

phòng yên tĩnh Leonard: "......"

Đương nhiên điều này còn không phải là tàn nhẫn nhất, tàn nhẫn nhất chính là một người hầu tới truyền đạt lời nhắn nhủ của Lạc Vân Thanh, ý tứ trong ngoài lời nói của cậu chính là em có việc đi trước, không có thời gian chơi với anh, tự anh một mình chơi đi, ngoan ngoãn đi làm việc nha.

Leonard: "......"

Nhìn thoáng qua người hầu đang nhịn cười, Leonard có thể làm gì bây giờ? Đương nhiên là nghiến răng nghiến lợi lựa chọn tha thứ cho tiểu yêu tinh mới trốn đi kia!

Nhưng Lạc Vân Thanh là người yêu của hắn thì có thể được hắn tha thứ, nhưng cấp dưới của Leonard thì thảm, phải thừa nhận lửa giận mà lẽ ra bọn họ không phải chịu kia.

Vốn dĩ thấy Boss lớn đi đầu tan tầm sớm, bọn họ còn tưởng hôm nay bản thân có thể làm một người nhân viên vui vui vẻ vẻ đúng giờ tan làm.

Kết quả đều đã hẹn xong thời gian với bạn trai/bạn gái, Boss lại quay trở lại???

Đệch, đây là chuyện gì vậy!

Nhưng nhìn Boss lớn rõ ràng không vui, ai dám làm chim đầu đàn đúng giờ tan làm? Một đám chỉ có thể ngồi yên tại chỗ bộ dáng thực nghiêm túc làm việc, thực tế mỗi một cái đều giống như cháu chắt cắt đất đến tiền cho bọn trai/ bạn gái vì lần cho leo cây này của mình.

......

Đi vào biệt thự Lạc Nhật, Lạc Vân Thanh toàn tâm toàn ý tiến nhập vào trong thí nghiệm.

Phòng thí nghiệm vốn dĩ đã chật ních cửu cung quỳnh lại lần nữa đổi mới ký lục, đặc biệt là cửu cung quỳnh màu xanh lục, ngoại trừ độc chiếm một khối đất to trong vườn trồng thí nghiệm mà lắc lư ra, rễ cây của nó chất đầy toàn bộ quầy và két sắt chứa đồ trong phòng thí nghiệm.

Có kỹ xảo lấy ra vật chất ổn định trong cửu cung quỳnh lúc trước, Lạc Vân Thanh đối với loại vật chất kiểu mới này có thể nói là thuận buồm xuôi gió, tuy phương thức lấy ra của hai bên khác nhau rất lớn, nhưng luôn có một chỗ tương tự, hơn nữa ngẫu nhiên linh cơ vừa động thật đúng là khiến Lạc Vân Thanh tìm được điểm giống nhau giữa hai loại, vì thế không tới một tuần cậu liền đem thứ mà cậu gọi là "sinh mệnh tố" này lấy ra.

Đương nhiên chỉ tinh luyện ra cái "sinh mệnh tố"" này cũng không đủ, cậu muốn làm chính là dược vật kiểu mới có thể trị liệu được gen bệnh, con đường kế tiếp còn rất là dài!

Một lần nữa bắt đầu cuộc sống không biết ngày đêm trong phòng thí nghiệm, Lạc Vân Thanh ước chừng nửa tháng đều không ra khỏi biệt thự Lạc Nhật một bước.

Khiến Leonard vốn dĩ trong lòng còn đang âm thầm chờ mong Vân Thanh sẽ tới nhận sai cứ gọi là nghẹn khuất tới khó chịu, cuối cùng thật sự nhịn không được liền chạy tới bên này bắt người.

Việc mà hắn hối hận nhất trong cuộc đời này chính là—— thiết lập một phòng thí nghiệm ở biệt thự Lạc Nhật cho Lạc Vân Thanh.

Ai bảo người có năng lực, ai bảo ngươi lợi hại, trong nhà lớn như vậy, làm một cái phòng thí nghiệm ở nhà không được sao? Như vậy mỗi ngày hắn đi làm về còn có thể nhìn thấy Vân Thanh, nhưng hiện tại? Một tháng có thể nhìn thấy một lần đã là không tồi rồi!

Tiến vào biệt thự Lạc Nhật Leonard thuận lợi bắt được Lạc Vân Thanh, nhưng bắt được người cũng vô dụng, Lạc Vân Thanh ở đại trạch Horae hai ngày lại chạy về biệt thự Lạc Nhật tiếp tục thí nghiệm của mình.

Suy nghĩ thật lâu, thậm chí ngầm hỏi trợ lý Leonard cuối cùng chấp nhận tuân theo nguyên tắc ""Núi không tới chỗ ta thì ta đi tới chỗ núi!", chọn một ngày hoàng đạo trời trong nắng ấm tính toán chuyển tới biệt tự Lạc Nhật.

Như vậy là có thể mỗi ngày đều nhìn thấy người nhỉ? Nếu cứ kéo dài một tháng gặp được hai ngày như này, Leonard cảm thấy bản thân chắc chắn sẽ thành biếи ŧɦái!

Khi chưa quen biết Lạc Vân Thanh, Leonard vẫn luôn cảm thấy bản thân sẽ không vì bất cứ một người nào mà thay đổi, cho dù là cha mẹ mình cũng không ngoại lệ, sau khi yêu

Lạc Vân Thanh, Leonard cũng cho rằng bản thân mình sẽ không vì bất cứ một người nào mà thay đổi, nhưng hôm nay hắn chỉ có thể nói bản thân vẫn còn xanh và non lắm, quá ngây thơ rồi!

......

Nhìn một đống người hầu mang quần áo của Leonard lên trên lầu, sau đó ra lệnh cho một bộ phận ở lại phòng khách ra ra vào vào quét tước vệ sinh, trang trí biệt thự Lạc Nhật vốn dĩ trống rỗng, hiếm khi từ phòng thí nghiệm đi ra ngoài thả lỏng Lạc Vân Thanh rõ ràng ngốc lăng rồi.

Những khuôn mặt quen thuộc khiến

Lạc Vân Thanh phản xạ có điều kiện nơi nơi tìm kiếm, tận đến khi nhìn thấy Leonard đang ngồi ở sô pha làm việc,

Lạc Vân Thanh mới nhẹ nhàng thở ra, tiến tới ngồi xuống hôn hắn một cái, tiếp theo kinh ngạc hỏi: "Anh đây là muốn dọn tới ở?"

Leonard khốc khốc cũng không ngẩng đầu lên nói một câu: "Đúng vậy."

Lạc Vân Thanh: "Sao lại đột nhiên muốn dọn tới đây ở?"

Leonard liếc nhìn cậu một cái, xoa xoa cái trán, mỉm cười: "Núi không tới chỗ ta thì ta đi tới chỗ núi."

Lạc Vân Thanh: "......" là ý gì!

Mình là núi sao? Núi có thon thả như mình sao?

Nhưng ngẫm lại những việc mình làm gần đây, Lạc Vân Thanh thật sự rất chột dạ, không dám kéo dài đề tài!

Vì thế chỉ có thể ngây ngô cười: "Ha ha ha......"

Nào biết Leonard căn bản không cảm kích, khóe miệng mang theo một nụ cười ý vị thâm trường: "Cười cái gì thế? Vui vẻ như vậy sao? Nói ra cho anh cũng vui vẻ một chút?""

Lạc Vân Thanh nhìn trời nhìn đất chính là không nhìn hắn, cuối cùng ở trong ánh mắt hài hước của Leonard căng da đầu nói một câu: "...... Ha ha...... Này, này...... đèn pha lê này cũng thật xinh đẹp!"