Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 70

"Chào Lạc tiên sinh, tôi là Điền Vũ Chân, bạn học của Triệu Kiến Thiết, thực mạo muội tới quấy rầy ngài, Triệu Kiến Thiết hắn hẳn cũng nói qua với ngài về tôi đi?" Điền Vũ Chân đem hạt giống đều thả ra sau đó hướng về phía Lạc Vân Thanh lộ ra một cái mỉm cười rực rỡ.

Lập tức Lạc Vân Thanh cảm giác được thiếu niên trước mắt tràn ngập trong sáng ập vào mắt, trong lòng cảm thán nụ cười của hắn quả là vũ khí sắc bén, cười rộ lên càng giống như một học sinh còn chưa ra trường chứ không giống với người đã ra ngoài xã hội làm việc. Nói thật nếu bọn họ không nói, Lạc Vân Thanh quả thực không thể tin được đây là bạn học cũ của Triệu Kiến Thiết. Tuy Triệu Kiến Thiết lớn lên cũng khá, cũng coi như là nam nhân tinh anh, hơn nữa cũng không già, nhưng nếu đem so sánh, thì hắn giống như lão cha của Điền Vũ Chân chứ không phải là bạn học cũ!

Nhìn Điền Vũ Chân như vậy, Lạc Vân Thanh hiếm khi ngây ngốc gật đầu, đôi mắt đào hoa như một hồ xuân thủy xuất hiện một tia mê mang, cả người phong tình tuyệt diễm.

Tuy Triệu Kiến Thiết đã nói qua với Điền Vũ Chân là Lạc Vân Thanh rất đẹp,

ánh mắt đầu tiên thấy Lạc Vân Thanh của hắn cũng cảm thấy thiếu niên này lớn lên đẹp, trong mắt hắn, mấy đại minh tinh lấy giá trị sắc đẹp để nổi danh trong giới giải trí cũng không mấy người xinh đẹp hơn cậu, nhưng không nghĩ tới lại gần nhìn cư nhiên càng không chịu được, da thịt trắng nõn giống như không có lỗ chân lông, còn có mặt mũi má cùng đuôi mắt thêm cánh môi hồng nhạt khỏe mạnh kia càng thêm phân.

Cũng không biết đứa nhỏ này lớn lên như thế nào! Vẫn luôn cảm thấy bản thân bảo dưỡng thực tốt Điền Vũ Chân không thể không chịu phục,

làn da của hắn so với Lạc Vân Thanh thật sự kém nhiều.

"Tôi và lão Triệu là bạn học, theo hắn gọi cậu một tiếng Vân Thanh được không?" Điền Vũ Chân liền đi lên lôi kéo làm quen, ngữ khí rất là thân thiết, nhưng Lạc Vân Thanh cũng không chán ghét, vì hắn thoạt nhìn quá "sạch sẽ."

Đúng vậy, sạch sẽ! Đều là người ra xã hội nhiều năm như vậy, Lạc Vân Thanh ở trên người hắn cư nhiên còn có thể nhìn thấy cái loại ngây thơ phấn chấn tràn đầy tinh thần của học sinh mới ra xã hội này, nhưng mà....từ điều này Lạc Vân Thanh có thể cơ bản kết luận nhân phẩm của hắn sẽ không quá kém.

"Có thể." Lạc Vân Thanh gật gật đầu.

"Vân Thanh này, hôm nay tôi tới làm gì tin rằng cậu cũng biết đi? Tôi cũng không quanh co lòng vòng nữa, tôi hôm nay tới chính là muốn đem hạt giống cho cậu xem xem, nếu thích hợp chúng ta liền hợp tác, không thích hợp thì lần sau cũng có thể hợp tác." Nói xong Điền Vũ Chân đem một hộp hạt giống lớn nhất trước mặt đẩy đến trước mặt Lạc Vân Thanh.

"Đây là hạt giống hoa hồng Thiên Diệp?" Lạc Vân Thanh nhìn thoáng qua hộp hạt giống, so với hạt giống của công ty hạt giống khác xác thật càng thêm no đủ.

Tùy ý cầm lấy một viên hạt giống xem xét, vừa cầm lên tay Lạc Vân Thanh liền nhìn đến hạt giống này "Màu xanh lục" chiếm đại bộ phận, trong đó một phần nhỏ là điểm điểm màu xám.

Không tồi!

Có thể là biểu tình của Lạc Vân Thanh cho Điền Vũ Chân thêm tin tưởng, Điền Vũ Chân trong lòng hơi hơi thở dài nhẹ nhõm một hơi.

Những hạt giống này đều là hắn thông qua một ít quan hệ bắt được, hơn nữa sau khi bắt được để bảo đảm phẩm chất hạt giống, hắn còn cố ý tiến hành sàng chọn qua, nhưng chính

vì như thế, phẩm chất hạt giống là bảo đảm, nhưng giá cả cũng tăng lên, hạt giống trên tay hắn so với người khác ít nhất đắt hơn 20 lần!

20 lần, nói nhiều không nhiều, nói ít cũng không ít, nếu thật sự có thể thu hoạch, vậy lấy lợi ích khi thu hoạch mà nói tiền hạt giống này liền không đáng giá gì, nhưng đáng tiếc chính là hắn giống như Triệu Kiến Thiết, cũng là vừa bắt đầu thành lập công ty, tạm thời không có danh tiếng gì, tuy phẩm chất hạt giống không tồi, nhưng rốt cuộc không có khách hàng thành công trồng ra, đã thế hạt giống định giá lại đắt như vậy, cho nên rất ít người nguyện ý hạ đơn.

"Những hạt giống này đều là hạt giống chất lượng tốt, tôi dựa vào quan hệ tìm người lấy phẩm chất tốt nhất, sau đó còn trải qua khoa học sàng lọc..."Điền Vũ Chân nhất nhất đem những điều này nói cho Lạc Vân Thanh, khi nói tới giá cả thì dừng lại một chút, sau đó không dấu vết nhìn thoáng qua Lạc Vân Thanh.

Theo Triệu Kiến Thiết nói, đây là một ông chủ không thiếu tiền, vậy chắc chắn sẽ không cò kè mặc cả? Điền Vũ Chân không xác định nghĩ.

Hắn là từ chỗ Triệu Kiến Thiết

biết độ lớn nhỏ nông trang của Lạc Vân Thanh, cũng biết đây là loại hình nông trang gieo trồng chứ không phải loại hình nông trang du lịch, nhưng cho dù là nông trang gieo trồng cũng được, chắc chắn cũng sẽ yêu cầu không ít cây công nghiệp, như vậy trồng đủ loại hoa tuyệt đối cũng là không thiếu được.

"Những loại này cũng như vậy?" Lạc Vân Thanh cầm lấy một hộp hạt giống khác, vừa cầm lên tay cậu liền biết hạt giống này không bằng hạt giống hoa hồng Thiên Diệp, vì hạt giống này bên trong phần màu xám tạp chất nhiều hơn một chút.

"Không phải đâu, những hạt giống này là hạt giống hoa khác, nhưng vì công ty chúng tôi chủ yếu đánh vào hoa hồng Thiên Diệp, cho nên hạt giống hoa hồng Thiên Diệp là tốt nhất, những loại hạt giống khác chỉ có thể nói là tốt hơn công ty hạt giống bình thường thôi, nhưng so sánh với hạt giống hoa hồng Thiên Diệp cũng có chênh lệch nhất định."

Đối với những hạt giống này, Điền Vũ Chân cũng nói trắng ra, bất quá có lẽ cũng là vì hắn thông minh?

Rốt cuộc mặc kệ là Lạc Vân Thanh hay là người bên cạnh cậu, cơ bản đều luôn có quan hệ tới đất đai, hạt giống này tốt xấu cho dù hiện tại lừa cậu, nhưng ngày sau thì sao? Muốn làm ăn lâu dài, chỉ có hai bên thành tín mới có thể.

"......"

"Như vậy đi,

trước tiên tôi muốn một mẫu đất hạt giống." Lạc Vân Thanh trong lòng tính tính, cảm thấy muốn một mẫu đất hạt giống, nhiều hơn thì chắc chắn không quản được hết.

Tuy cậu có thể mua người máy, cũng có đủ loại máy móc trợ giúp gieo trồng, nhưng cậu biết hoa hồng dù sao cũng là thực vật kiều quý, không có khả năng gieo trồng hoàn toàn bằng máy móc.

"Hành, chỗ này vừa vặn là một mẫu đất hạt giống, cậu đem đi đi, cũng bớt thời gian mọi người chạy qua chạy lại." Điền Vũ Chân là người sảng khoái, cho nên hắn cũng thích người sảng khoái giống như Lạc Vân Thanh vậy, vì thế trực tiếp đem hộp hạt giống hoa hồng Thiên Diệp kia đưa cho cậu.

Nếu là bình thường chạy thị trường hắn sẽ không mang theo nhiều hạt như vậy, nhưng từ chỗ Triệu Kiến Thiết hắn biết được khả năng sẽ mua hạt giống của Lạc Vân Thanh rất cao, cho nên cố ý mang tới nhiều một chút, không nghĩ tới thực sự mang vừa vặn.

"Được, vậy cảm ơn."

Lạc Vân Thanh cũng vui vẻ, bớt lo không ít.

Hiện tại liền bắt được hạt giống, vừa vặn hôm nay có thể chải vuốt một chút tạp chất màu xám bên trong hạt giống, sau đó ngày mai đi gieo, như vậy liền không cần kéo thời gian, phải biết rằng thời gian cậu có thể lưu tại Hải thị cũng không nhiều lắm nha.

Đem tiền chuyển cho Điền Vũ Chân, Lạc Vân Thanh thấy Điền Vũ Chân không tính toán muốn đi, vì thế cố ý dẫn hắn đi một chuyến tới sau núi tìm Triệu Kiến Thiết, cho hai vị bạn học cũ bọn họ gặp nhau một chút, mà mình sau khi trở về thì tới phòng gây giống chọn hạt giống thôi.

Thu hoặch hoa hồng Thiên Diệp và mướp có điểm giống, đều là thu vào mùa thu, có môi trường tốt một quý có thể thu hoạch một lần, một năm có thể thu hoạch bốn lần. Nhưng đây chỉ là môi trường lý tưởng mà thôi (thông thường ở phòng thí nghiệm), thực tế vì khí hậu các tinh cầu, còn có thổ nhướng bất đồng, hoa hồng Thiên Diệp kỳ thực rất khó một năm thu được bốn vụ, đa số đều là một năm thu hai ba vụ.

Đương nhiên Lạc Vân Thanh là ai? Một năm thu hoạch 5 vụ hoa hồng Thiên Diệp cậu cũng có thể trồng ra, nhưng không muốn quá lộ rõ nên cậu phải kiềm chế bản thân khi cải tạo hạt giống.

Có lẽ vì gần đây sử dụng nhiều dị năng, tốc độ Lạc Vân Thanh nhanh lên không ít, còn chưa đến 1 tiếng, một mẫu đất hạt giống hoa đã toàn bộ bị thu phục, cậu đem hạt giống hoa sau khi cải tạo ngâm riêng trong dịch dinh dưỡng, chờ ngày mai đến giờ liền gieo xuống đất.

Cẩn thận kiểm tra lại, Lạc Vân Thanh đóng lại cửa phòng gây giống, sau đó lập tức mở ra xe huyền phù trở về trấn Vân Quế.

Buổi chiều 4-5 giờ, trấn Vân Quế cho người ta một loại tư thái thực nhàn nhã, trời quang vạn dặm không mây, nhàn nhạt hoàng hôn chiếu xạ, phòng ốc nhiễu hồng quanh thân, như là nói cho mọi người buổi chiều sắp kết thúc, chạng vạng sắp đến rồi.

Trong tình huống bình thường, Lạc Vân Thanh cũng sẽ không về sớm như vậy, nhưng đã đáp ứng với Edward hôm nay phải làm món ngon cho hắn, cho nên Lạc Vân Thanh chỉ có thể về sớm một chút.

Nhà Edward đang trang hoàng, còn chưa trang hoàng xong, trong thời gian này hắn đều ở tại nhà Lạc Vân Thanh, nhưng như vậy cũng tốt, hai người làm bạn, không đến mức cảm thấy nhà quá rộng, luôn sợ vắng vẻ.

Đi vào phòng bếp nhà mình, Lạc Vân Thanh đem nguyên liệu nấu ăn mới mua hôm qua đem hết ra.

Hôm nay cậu muốn làm món kho! Món kho như thế nào! Món kho chính là càng nấu càng thơm, càng nấu càng ngon miệng, hơn nữa chỉ cần bảo tồn tốt, nước kho có thể bảo tồn thật lâu, đến lúc đó chỉ cần có nước kho, Edward mặc kệ là muốn ăn cái gì, chỉ cần rửa sạch nguyên liệu bỏ vào nấu là được, cũng cho Edward bớt lo lắng sau khi rời đi không có mỗi ngày ăn ngon.

Dù sao Lạc Vân Thanh cũng không nhẫn tâm, Edward là cố ý tới giúp cậu, cậu nhận cái ân tình này, cho dù hắn đi rồi, nhưng ít nhất cũng phải cho người ta ăn đến thư thái đi?

Đương nhiên còn có đội xây dựng của Triệu Kiến Thiết cũng cần suy xét một chút, để khích lệ, có thể lâu lâu bảo Edward nấu một chút thức ăn đưa qua, thật đơn giản tiện lợi lại dễ thao tác.

Chế tác món kho quan trọng nhất chính là chế tác nước kho, nước kho ngon là mấu chốt thành công nhất, chỉ cần nước kho ngon, mặc kệ là ngươi cho cái gì vào nấu đều ngon, đồng thời nếu nước kho không ngon, vậy mặc kệ nguyên liệu của ngươi có ngon bao nhiêu, đắt bao nhiêu, cũng nấu không thể ăn được.

Kỳ thực lúc trước cậu đã sớm muốn làm nước kho, nhưng vì cần nhiều nguyên liệu ngao chế nước kho, hơn nữa nước kho càng tốt yêu cầu nguyên liệu càng nhiều, hơn nữa trừ bỏ một ít gia vị ra, còn cần dùng đến trung dược liệu, mà hiện tại nguyên liệu có chút chênh lệch lớn với thế kỷ 21, hơn nữa tên cũng không nhất định giống, cho nên cậu mới không động thủ, nhưng vì trong lòng có ý nghĩ như vậy, cho nên vẫn luôn lưu ý tới những gia vị đó, hơn nữa gần đây thường xuyên giao tiếp với công ty cây giống và hạt giống cho nên đánh bậy đánh bạ liền tìm được nguyên liệu quan trọng nhất của nước kho là vỏ quế, hồi hương, bát giác, sa nhân bằng không có lẽ còn phải chờ một đoạn thời gian.

Lạc Vân Thanh biết làm nước kho cũng không phải là một việc gì ghê gớm, ngày trước cậu đã từng ở phố đồ cổ bị người hố, sau đó mua một quyển sách cổ, sau khi nghiêm túc xem xong quyển sách này mới biết

được là một quyển bút ký về nước kho, hơn nữa vẫn là bút ký không được đầy đủ, ở giữa có vài tờ bị rách tung tóe, hơn nữa chữ viết còn mơ hồ không rõ, nhưng cậu cũng không ngại, dù sao cũng chính là hứng thú dùng 10.000 đồng mua mà thôi.

Dựa vào nó mày mò, không nghĩ tới trừ bỏ ngay từ đầu có chút luống cuống tay chân còn làm chưa được ra, vài lần sau cư nhiên cũng làm ra mô ra dạng, quan trọng nhất chính là hương vị thực không tồi! Nhưng vẫn có chút chênh lệch với đoạn miêu tả dạo đầu khoa trương là thần tiên ngửi vào cũng nhịn không được muốn hạ phàm, mà so sánh với bếp trường thì không rõ, dù sao Lạc Vân Thanh thấy cậu không nói quá! Món kho cậu tùy ý mày mò làm ra này so với cửa hàng chuyên bán nước kho trăm năm còn ngon hơn.

Nhưng hiện tại nguyên liệu không được đầy đủ, Lạc Vân Thanh chắc chắn không đạt được trạng thái trước kia, nhưng vì cậu cũng không phải muốn đem nước kho này thành lão nước kho, cho nên kém một chút xíu cũng không thành vấn đề.

Dù sao cậu rất thèm ăn!!!

Phải biết rằng trước kia lâu lâu cậu lại nấu cái chân gà, chân vịt, rong biển, đậu phụ...., đem nồi nước kho ngạnh sinh sinh thành lão nước kho, khiến cho cậu mỗi lần nấu đồ vật đều mang theo mùi hương cứ gọi là bay xa ngàn dặm, khiến hàng xóm xung quanh thèm đến ánh mắt tỏa lục quang, liếʍ mặt cửa đòi ăn.

Không phải bọn họ không có cốt khí, mà là hương vị này quá câu nhân, có thể ngửi không thể ăn, đối với bọn họ có thể

nói là tàn nhẫn nhất, vì thế nghẹn nửa ngày, cuối cùng vẫn không chịu đựng được, bọn họ cảm thấy vì miếng ăn bọn họ có thể không biết xấu hổ, thật đấy!

Đối với loại tình huống này Lạc Vân Thanh kỳ thực cũng rất ngại ngùng, dù sao cậu cũng biết món kho nhà mình có bao nhiêu câu nhân, thật sự rất khó khiến người kháng cự lại nổi, vì thế những người trẻ tới cửa thì còn không nói, những vị lão gia lão thái không nói gì cả cứ đứng trước cửa nhà cậu thật khiến cậu vô ngữ, cuối cùng nhịn không được vẫn là tặng một chút đồ ra ngoài thôi.

Kết quả vì cách làm này, càng nhiều lão nhân lão thái tề tụ ở ngoài cửa nhà cậu, khiến cho cậu không có cách nào mỗi lần làm món kho chỉ có thể mua số lượng lớn để nấu, nấu cho mình xong còn phải đưa tặng người khác.

Nhưng người ta cũng không phải là ăn không trả tiền, cơ bản là đều trả lại cho cậu cả vốn lẫn lời. Dù sao lúc trước Lạc Vân Thanh có tiền, nơi ở cũng là người có tiền chiếm đa số, đặc biệt là những vị lão nhân lão thái đó, tuy rằng đa số đã về hưu, nhưng nhân mạch vẫn còn tại, người ta ăn đồ của cậu hoặc nhiều hoặc ít đều sẽ giúp đỡ cậu một tay, đúng là khiến cậu thuận lợi không ít.