"Nếu là người khác ta sẽ không nói, nhưng Lạc Vân Thanh chúng ta đều có giao tình lâu như vậy, ta chắc chắn là vì cháu suy nghĩ, cháu hiện tại vẫn là một học sinh, tiền trên tay cũng không có bao nhiêu, ngành sản xuất game lợi nhuận nhanh, nhưng đóng cửa cũng nhanh, bỏ ra một phần đầu tư bất động sản đối với cháu trước mắt là lựa chọn tốt nhất." Độ Khúc phong độ nhẹ nhàng thực chân thành nói, nhưng thực tế chân thành này có bao nhiêu hơi nước chính hắn cũng biết, không ngoài chỉ là vì dụ dỗ mà thôi.
"Độ Khúc, anh điên rồi sao?"
"Chú ra bao nhiêu?"
Lạc Vân Thanh và Kỳ An đồng thời ra tiếng, một người ngữ khí bình tĩnh, một người ngữ khí khϊếp sợ.
Kỳ An khϊếp sợ là bởi vì hắn thật sự không nghĩ tới Độ Khúc cư nhiên có thể mặt dày vô sỉ như thế, như vậy cũng dám nói ra, mặc kệ hắn nói có bao nhiêu
dễ nghe thì thế nào, vẫn là không thể thay đổi
ý tứ lừa gạt trong lời hắn nói, tất cả mọi người đều không phải ngốc tử, ai nghe không hiểu, đặc biệt là so sánh với những gì Lạc Vân Thanh làm cho, hôm nay hết thảy đều khiến người phát lạnh từ đáy lòng.
Phải biết rằng nếu không phải Lạc Vân Thanh giúp đỡ, bọn họ sao có thể
có ngày hôm nay? Loại qua cầu rút ván, vong ân phụ nghĩa này thật sự khiến người khinh thường.
Lạc Vân Thanh lại không có loại cảm giác không tin cùng phát lạnh trong lòng như Kỳ An, cậu bình tĩnh là vì cậu đã sớm có tâm lý chuẩn bị cao tầng Thiên Vũ có người muốn đem cục đá chắn đường là mình đá ra ngoài, cho nên nghe thấy Độ Khúc nói như vậy trừ bỏ có chút ghê tởm ra thì thật ra không có kinh ngạc gì lớn, ngược lại có loại cảm giác rốt cuộc giày rơi xuống đất (?).
Nói một câu không dễ nghe, tuy cậu có tiền, nhưng tiền của cậu cũng không phải gió to thổi tới, nếu đã không xem trong sự phát triển sau này của Thiên Vũ, vậy chỉ cần giá cả thích hợp, rời khỏi còn hợp với tâm ý của cậu, cho nên hiện tại điều duy nhất cậu quan tâm chính là vấn đề giá cả, còn hành vi của đối phương rốt cục là có lương tâm hay không lương tâm thật sự cậu không để ý chút nào.
Thái độ Lạc Vân Thanh lãnh đạm tuyệt tình như vậy thật ra khiến Độ Khúc, Kỳ An và Phùng Phong đều bị dọa sợ, đồng thời cũng khiến ba người trong lòng sinh ra một loại cảm giác hoang đường.
Phải biết rằng Thiên Vũ hiện tại có thể nói là gà mái đẻ trứng vàng, trong bảy tháng đại bạo tới giờ lợi nhuận lên tới hơn 1 tỷ đồng liên bang, bên ngoài có rất nhiều người muốn dính vào một chân nhưng không vào được, nhưng hiện tại cư nhiên còn có người muốn rời khỏi? Này có bao nhiêu ngu ngốc, không nói gì khác, dựa theo cái thế này, cổ phần Thiên Vũ qua một hai năm nữa khẳng định là một cái giá cả khác.
"Vân Thanh, cậu không sao chứ?" Kỳ An lo lắng nhìn cậu một cái, cảm thấy có thể là cậu bị tức đến điên rồi mới như vậy, dù sao nếu chuyện này đổi thành hắn, hắn sẽ tuyệt đối bão nổi.
Nghĩ tới đây, Kỳ An càng thêm bất mãn nhìn Độ Khúc, càng nhìn càng thấy bản tính công danh lợi lộc của hắn quá mạnh.
Lúc trước biết hắn có dã tâm, là người ham thích công danh lợi lộc, lúc ấy còn cảm thấy đây là biểu hiện cho người có ý chí lập nghiệp, nhưng công danh lợi lộc cùng dã tâm đối với người khác hắn cảm thấy khá tốt, nhưng khi những thứ công danh lợi lộc và dã tâm này đối với người một nhà khiến cho người có điểm không rét mà run.
"Không có vấn đề gì." Lạc Vân Thanh ngữ khí không sao cả, trên mặt cũng xác thực không có chút thương tâm nào, Kỳ An tuy trong lòng có chút ngạc nhiên, nhưng cũng hiểu Lạc Vân Thanh đối với Thiên Vũ cũng không coi trọng giống như mình nghĩ.
Nhưng cậu coi trọng hay không coi trọng là một chuyện, bản thân mình làm người lại không thể như vậy, tuy nghe thấy Lạc Vân Thanh nói không có vấn đề gì nhưng Kỳ An vẫn nghẹn một hơi trong lòng, cho nên trực tiếp đem khẩu pháo chuyển hướng sang Độ Khúc.
"Độ Khúc, anh hiện tại là có ý tứ gì?"
"Tôi nào có ý tứ gì, chỉ là làm trưởng bối đề xuất mấy ý kiến nho nhỏ cho Lạc Vân Thanh mà thôi."
Độ Khúc sờ sờ mũi, đối mặt với chất vấn của Kỳ An hắn cũng không có cảm thấy đúng lý hợp tình như mình suy nghĩ như vậy, ngược lại lại có chút chột dạ, nhưng cho dù chột dạ, hắn vẫn không muốn thoái nhượng, dù sao hắn thật sự muốn có quyền khống chế cổ phần tuyệt đối.
Lấy tình huống hiện tại mà nói, Lạc Vân Thanh trên tay nắm 35% cổ phiếu, dư lại 65% cổ phần hắn chiếm 23%, Kỳ An chiếm 22%, mà Phùng Phong chiếm 20%, cổ phần trên tay Lạc Vân Thanh so với mình hơn 12%, hiện tại đúng là cậu làm theo lời nói lúc trước, không trực tiếp tham dự quản lý, nhưng nếu về sau Thiên Vũ phát triển tốt thì sao? Cậu có thể mạnh mẽ nhúng tay hay không? Nếu thật sự mạnh mẽ nhúng tay vậy mình đến lúc đó có thể làm gì được?
Tuy điều này tính khả năng rất nhỏ, nhưng đúng là có tồn tại, mặt khác còn có một Kỳ An ngay thẳng ở cạnh, nếu thật sự xuất hiện tình huống này, đến lúc đó cho dù hắn và Phùng Phong liên thủ, cũng không nhất định có thể chống lại được Lạc Vân Thanh.
Đã sớm đem Thiên Vũ trở thành vật trong túi, Độ Khúc nghĩ tới khả năng như vậy liền cảm thấy khó chịu.
Ngoài ra, Độ Khúc thực minh bạch, hiện tại hắn và Phùng Phong có thể đồng tâm hiệp lực chống lại Lạc Vân Thanh, phần lớn là vì hai người có quan hệ tình lữ, nhưng ai biết về sau hai người sẽ như thế nào, nếu hai người chia tay, hắn còn sẽ vô điều kiện đứng ở phía mình sao?
Độ Khúc không dám đánh cuộc cũng không muốn đánh cuộc, vì vậy đem một chút mầm mống này bóp chết, hắn chỉ có thể thực xin lỗi Lạc Vân Thanh.
"À, còn mấy cái ý kiến? Ý kiến của anh cũng bá đạo như vậy sao? Đừng làm ra chuyện qua cầu rút ván, cái này khiến người ta khinh thường." Kỳ An tức giận đến buồn cười, vốn dĩ có chút tức giận, hiện tại là hoàn toàn tức giận.
Đối mặt với pháo oanh tạc của Kỳ An, Độ Khúc có chút lúng túng, nhưng đối với tình huống như vậy hắn cũng đã chuẩn bị tâm lý, có thể nghĩ tới những ngày gian nan lúc trước còn có Lạc Vân Thanh trợ giúp, hắn luôn nhanh mồm dẻo miệng lại khó có lúc không phản bác lời Kỳ An nói, cho dù hiện tại trong lòng hắn có một ngàn một vạn cái lý do có thể giảo biện.
"Tôi chưa từng nghĩ tới anh là dạng người như vậy, chúng ta lúc trước nghèo túng thành như vậy, anh đem tiền của người ta lấy ra tiêu thật là vui vẻ, hiện tại huy hoàng, liền muốn đá người ta đi? Chúng ta làm người không thể như vậy đi?" Nhìn Độ Khúc không nói lời nào, Kỳ An càng cảm thấy hắn chột dạ.
"Tôi đã nói sao lại để tôi liên hệ Lạc Vân Thanh, phải biết là từ trước đều là anh liên hệ Lạc Vân Thanh, hiện tại chính anh rõ ràng ở công ty, còn bảo tôi đi xuống tiếp cậu ấy, anh là chột dạ đi?" Kỳ An càng nói càng tức giận, nhớ tới những lần hoạt động trước của công ty, còn có lần an bài hội nghị kỳ quái này, càng nghĩ càng thấy mình bị chơi khăm.
Độ Khúc này chắc chắn đã sớm có dự mưu!
"......"
"Kỳ An, anh nói chuyện chú ý đúng mực một chút." Vốn dĩ không định lên tiếng, Phùng Phong nhìn nguyên bản Kỳ An không giỏi nói chuyện càng nói lại càng kích động, cũng càng nói càng quá đáng, nhịn không được mở miệng cảnh cáo.
Lạnh lùng nhìn hắn một cái, gõ gõ bàn, biểu đạt bản thân bất mãn.
Vì Độ Khúc đã sớm nói cho hắn, cho nên hắn đã sớm biết việc này, tuy không phúc hậu, nhưng ở một phương diện nào đó hắn cũng đồng ý với Độ Khúc. Lạc Vân Thanh có quá nhiều cổ phần, đối với bọn họ mà nói cũng không tốt, tuy nói hiện tại cậu ta không trực tiếp tham dự quản lý, chỉ lấy chia hoa hồng, nhưng này có thể lâu dài sao? Dù sao trước mắt nhìn tới, Thiên Vũ là hạng mục kiếm tiền nhiều nhất trong nhiều hạng mục cậu ta đầu tư. Mà xem cậu lúc trước đối với ngành sản xuất game nhiệt tình yêu thích, có thể không nắm chặt ở trong tay sao?
Hơn nữa hiện tại cậu ta vừa mới lên cao đẳng học viện, chờ tốt nghiệp còn có thể muốn ra vẻ ta đây hay không, đến lúc đó trực tiếp đổi ý, bắt đầu nhúng tay vào nghiệp vụ của công ty? Vậy đến lúc đó bốn người bọn họ bắt đầu tranh quyền sao? Công ty này sẽ lập tức sụp đổ đi?
Mặt khác chính là ngành sản xuất game đúng là ngành sản xuất cho lợi nhuận kếch xù, nhưng những công ty phù dung sớm nở tối tàn rất nhiều, nếu Lạc Vân Thanh đi bây giờ có thể lấy được tiền nhiều hơn so với lúc trước đầu tư rất nhiều để đi làm đầu tư cố định, nhưng nếu không đi thì tính nguy hiểm cũng không coi là nhỏ, nếu về sau công ty kinh doanh không tốt như vậy cậu ta không chỉ một phân tiền cũng không lấy được mà còn có khả năng còn phải cho không, nói như vậy không bằng hiện tại liền rời khỏi!
"Lời tôi nói làm sao không chú ý?" Nghe thấy vậy Kỳ An đột nhiên đập bàn một cái, quả thực muốn tại chỗ nỗ mạnh.
Nguyên bản tính tình còn tốt, Kỳ An thực sự bị một đôi tình lữ cùng một giuộc trước mắt chọc giận rồi.
Nghe một chút, nghe một chút, đây là uy hϊếp sao?
"Ha hả, Độ Khúc còn chưa nói chuyện đâu, còn đến lượt anh nói sao? Quả nhiên là tình lữ, đều lòng dạ lạnh lùng giống nhau."
"Được rồi, Kỳ An, đừng nói nữa." Lạc Vân Thanh xoa xoa đầu mình, có chút cảm động, nhưng cũng có chút đau đầu.
Hiện tại cậu xem như đã nhìn ra, chuyện này Độ Khúc trừ bỏ nói cho Phùng Phong ra, đều dấu những người khác, đặc biệt là Kỳ An, giấu đến kín kẽ không một lỗ hổng.
Vốn dĩ đã đứng lên Kỳ An nghe được Lạc Vân Thanh nói ngồi xuống, bắt đầu thở chậm lại, hiện tại hắn không chỉ bị Độ Khúc chọc giận mà cũng bị thái độ lãnh đạm này của Lạc Vân Thanh chọc giận.
Hắn không rõ, vì cái gì hai người kia đối với Thiên Vũ lại có thái độ cực đoan như vậy? Một người là cực lực muốn chiếm cho riêng mình, mà một người còn lại là hoàn toàn không quan tâm?
"Chú muốn mua cổ phần trên tay tôi?" Thưởng thức chén trà trong tay, Lạc Vân Thanh không chút để ý mắt đào quét qua hắn một chút, ngữ khí đạm mạc giống như hỏi "ngươi hôm nay ăn cơm chưa" hỏi Độ Khúc.
Hơi hơi hé miệng, Độ Khúc lấy cớ nuốt xuống lời đã đến bên miệng, nhìn đứa nhỏ mặc kệ xem bao lần đều cảm thấy xinh đẹp trước mắt, cuối cùng mở miệng nói: "Đúng vậy."
"Chú ra bao nhiêu?"
"Nếu cháu đồng ý nhượng lại cổ phần, ta có thể ra 1,5 tỷ mua lại 15% cổ phần trên tay cháu, dư lại cháu có thể giữ lại, hoặc nếu cháu muốn bán ta cũng có thể giúp cháu tìm người mua, bảo đảm giá cả sẽ không thấp hơn so với ta ra giá." Độ Khúc thực thành khẩn nhìn cậu.
Hắn ra giá không thấp, thậm chí so với giá thị trường còn cao hơn một chút, vốn dĩ hắn muốn cho Lạc Vân Thành toàn bộ bán hết, mình bắt lấy 15%, cổ phần còn lại tìm một ít nhân mạch tiếp thu đầu tư, như vậy đối với sự phát triển của công ty cũng tốt, chính là chuyện tới trước mắt nhìn đến Lạc Vân Thanh hắn lại có chút mềm lòng, cho nên mới đưa ra ý kiến có thể giữ lại.
"Đương nhiên cái giá này không tính 150 triệu tiền hoa hồng kia, nếu cháu thực sự bán ra, 1% cổ phần mỗi người bỏ ra ta vừa nói kia ta cũng có thể mua lại của cháu."
Nghe đến đó Lạc Vân Thanh thật ra có chút kinh ngạc, không khỏi kỳ quái nhìn Độ Khúc một cái.
Này không giống với tác phong thường ngày của Độ Khúc nha!