Kỳ Thực Ta Cực Kỳ Có Tiền

Chương 40

"Mẹ ta hỏi ta vì sao quỳ xem phát sóng trực tiếp."

"Ta sai rồi, thì ra tất cả các con số đều có hàm nghĩa của nó, nhìn số 666 giờ phút này thì biết chỉ muốn quỳ gọi 666."

"Ta không nghĩ tới loại đoạt câu trả lời như vậy vốn dĩ là phương thức để đoàn thể thể hiện cũng có thể biến thành cá nhân thể hện, trước không nói tới vấn đề đoạt được câu trả lời hay không, những câu hỏi này, ha hả, ta có thể nói ta một câu cũng không biết sao【 mỉm cười · vẫy tay bye bye 】"

"Lầu trên đừng nản chí, cho nên nói người ta thi đậu chính là học viên Liên bang đệ nhất, còn chúng ta....thi không đậu."

"Chỉ có ta bị loại tao thao tác này kinh đến sao? Lần này thật là thi đấu cá nhân chứ không phải tiểu đội Thực Vật liên hiệp đánh phối hợp chứ? Trên 80% câu hỏi đều bị tiểu đội Thực Vật bọn họ cướp đi? Hơn nữa trừ bỏ một ít câu hỏi cực kỳ cá biệt, đều trả lời đúng?"

"Ta nhớ rõ ràng hệ thực vật học của học viên Liên Bang đệ nhất là thiên môn hệ học nha? Rất nhiều người lợi hại căn bản sẽ không báo danh cái hệ này nha, đa số học sinh hệ này đều là thi không đậu hệ khác mới bị điều qua đây, năm nay thay đổi? Như thế nào cảm thấy tân sinh bọn họ năm nay mạnh như vậy."

"Tiểu đội Thực Vật lại không phải chỉ có học sinh hệ thực vật, còn có học sinh hệ khác, hơn nữa lần kiểm tra tri thức này có cảm giác trên 60% câu hỏi có liên quan tới địa cầu cổ, hệ khoa học xã hội nghiên cứu địa cầu cổ đặc biệt có lợi, tri thức liên quan tới hệ thực vật cũng không ít đi."

"Ở đây ta cũng không tin không có ai không học lịch sử, nhưng ta cảm thấy bọn họ cũng không đánh nổi với Lạc Vân Thanh."

"Không đánh nổi +1"

"Không đánh nổi +2"

"Không đánh nổi + số căn cước công dân, vừa mới bị hot search hấp dẫn lại đây, nguyên bản còn tưởng là đảng phái nào, kết quả phát hiện mình quá cô lậu quả văn."

"Lại nói vị tiểu ca ca số 666 này thực

6, bảng xếp hạng hoa tươi đã đứng vị trí thứ 2, vào phòng trực tiếp của cậu ta nhìn qua, thật nhiều lão đại, đáng sợ."

"Là fan sắc đẹp của cậu ấy, đặc tả gần như vậy, nhìn rõ cả lông tơ, làn da còn đẹp như vậy, hâm mộ...."

"Rõ ràng có thể dựa mặt ăn cơm, cố tình lại dựa tài hoa, chịu phục."

Hiện trường, người đang xem phát sóng trực tiếp nhìn Lạc Vân Thanh bắt đầu từ điểm 0 một chút leo lên trên, cuối cùng đứng vị trí số 1, thậm chí còn cách vị đứng thứ hai ba con số, vốn dĩ cẩu nhóm chỉ là fan nhan sắc của cậu lập tức bởi vì tư thế nghiền áp người khác oai hùng của cậu liền trở thành fan tài hoa của cậu.

Một đám từ phòng phát sóng trực tiếp của cậu chạy tới tài khoản Thiên Bác của cậu, khiến cho ngắn ngủi vài giờ, số lượng fan trên Thiên Bác của Lạc Vân Thanh tăng lên vô số, hơn nữa cùng với số lượng fan mấy ngày trước của cậu, tổng số lượng fan trên tài khoản Thiên Bác của cậu đột phá 10 triệu, khiến một ít nghệ sĩ ghen ghét không thôi.

Lúc này mới mấy ngày nha? Từ lúc mới mở Thiên Bác chỉ có 1 tiểu fan trong suốt liền biến thành số lượng fan tiêu chuẩn nghệ sĩ 3 sao? Có cần đáng sợ như vậy hay không? Phải biết rằng một người từng xuất hiện loại tình huống này hiện tại đã trở thành truyền thuyết của giới giải trí.

"Ông trời của tôi ơi, xem một ngày, cuối cùng cũng xong, cầu xem bóng ma tâm lý của tất cả các tuyển thủ ở đây."

"Ha ha, so với ta nghĩ còn mãnh liệt hơn, 492 điểm nha, một người chiếm gần một nửa số điểm, ở đây chính là có hơn 4000 người đó nha."

"Những người khác thua có chút mất mặt."

Những tuyển thủ khác cảm thấy mất mặt sao? Kỳ thực đúng là không có.

Ngay từ đầu khi bị đuổi kịp và vượt qua, mọi người còn không có cảm giác gì, nhưng khi Lạc Vân Thanh bắt đầu một người độc lĩnh phong tao thì cảm giác cấp bách cùng nội tâm muốn ganh đua cao thấp bắt đầu nảy ra, nhưng khi Lạc Vân Thanh đạt tới điểm số chỉ có thể nhìn lên mà thôi, mọi người lại bình tĩnh lại.

Chúng ta chỉ là người...... không thể so sánh được với phi nhân loại! (=_=)

Vì thế Lạc Vân Thanh trong vòng thi kiến thức bách khoa này lấy khí thế một người áp đảo toàn trường được trao tặng danh hiệu "biếи ŧɦái", khiến cho sau này các trường học khác khi nhắc tới cậu đều lấy cách gọi tiểu biếи ŧɦái để gọi, thật nhiều người gọi cậu là tiểu biếи ŧɦái đến quên mất cả tên của cậu là gì.

............

"Đội trưởng, cậu cũng quá mạnh đi?" Buổi tối lúc ăn cơm, một đám người của tiểu đội Thực Vật cam bái hạ phong, trước nay chỉ biết Lạc Vân Thanh mạnh, nhưng thật không biết cậu có thể mạnh đến mức độ này.

"May mắn." Lạc Vân Thanh ngượng ngùng cười.

Đúng là may mắn, câu hỏi lần này đa số cậu đều biết, hơn nữa cái không rõ lắm đều đoán trúng! Nếu đổi thành loại phân tích và trình bày, có lẽ sẽ thành một dạng khác, không nói bại bởi người khác, nhưng tuyệt đối không có khả năng nghiền áp toàn trường.

"Tôi cảm thấy vị trí quán quân tuyệt đối là đội trưởng của chúng ta, trận đầu điểm số đã cao như vậy, người khác muốn đuổi kịp cũng khó." Vương Phiên Phiên nghĩ tới hơn 400 điểm kia của Lạc Vân Thanh trong lòng không nhịn được run rẩy, phải biết rằng nàng tổng cộng mới không đến 10 điểm, ngay cả số lẻ của người ta cũng không bằng nha.

Nhưng nàng so với người khác còn khá hơn, cuộc thi lúc sáng rất nhiều người đều là 0 điểm, nhưng cho dù nhiều người 0 điểm, nhưng trước mặt tiểu đội Thực Vật không có ai là bị 0 điểm, trước mắt mà nói người thấp nhất cũng có 2 điểm làm vốn.

"Phó đội trưởng cũng rất lợi hại nha, hơn 100 điểm! Hai vị đội trưởng của chúng ta cộng lại đã hơn toàn bộ điểm của tất cả người khác cộng lại, trường học chúng ta lần này đúng là quá nổi bật." Quan Oánh Oánh nhìn Lạc Vân Thanh và Leonard đi ở phía trước, thấy thế nào cũng đăng đối, trong lòng không thể không cảm thán trách không được hai người sẽ trở thành tình lữ mà.

Lạc Vân Thanh không nghĩ tới vì một trận thi đấu khiến hai người trở thành một đôi càng xứng đôi trong mắt nhiều người.

Tất cả tâm tư của cậu đều đặt ở trên đồ ăn, vì trừ bỏ hai bữa thịt nướng mấy ngày hôm trước thì những lúc khác toàn ăn hải sản, nói thật là ăn có ngon thì cũng có chút ngán, cho nên Lạc Vân Thanh muốn tìm chút gì khác để ăn, cho dù không phải món chính, ít nhất cũng có thể thay được món chính.

Cũng không biết có phải tất cả mọi người của thời đại tinh tế đều có thói quen uống dịch dinh dưỡng, có ăn món chính hay không đối với bọn họ mà nói hình như không khác mấy, nhưng Lạc Vân Thanh một vị ngụy thời đại tinh tế người mà nói bốn năm ngày không được ăn bất cứ món chính nào cứ cảm thấy có chút quai quái.

Muốn tìm được lúa nước, lúa mạch rất khó, hơn nữa cho dù tìm được thì cũng không có thời gian xử lý, dù sao qua vài ngày nữa là phải rời khỏi đây, nhưng nếu có thể tìm được khoai tây hoặc khoai lang khoai sọ cũng không tồi nha.

Ôm ấp ý tưởng tốt đẹp như vậy, Lạc Vân Thanh gọi theo 20 người đi, những người khác vẫn như cũ để bọn họ ở bờ biển kiếm hải sản, như vậy cho dù bọn họ không tìm thấy đồ về cũng không bị đói bụng.

May mà ông trời vẫn yêu thương cậu như cũ, sau khi đi được 30 phút, đoàn người Lạc Vân Thanh trải qua một bãi cỏ, có người bị vấp ngã trên mặt đất, kết quả ngoài ý muốn phát hiện một mảnh dây khoai lang, tìm hiểu nguồn gốc cư nhiên đào được một đống khoai lang, hơn nữa mỗi cũ cũng lớn bằng nắm tay, khiến cậu cao hứng muốn chết.

Vì ra ngoài vội vã, quên mang theo túi đựng, cuối cùng người biết đan lát tìm một chút dây đằng đan thành võng, lại đem khoai lang ném vào võng, sau đó cao hứng phấn chấn trở về.

Chờ tới lúc mệt bở hơi tai về tới bờ biển, bữa tối cũng đã làm xong.

Hiện tại bãi biển không còn cảnh tượng không một bóng người như trước nữa, ngược lại nơi nơi đều là tấp nập, tốp năm tốp ba tụ tập, dựng một đống lửa, hoặc nướng hoặc nấu, không biết có phải Lạc Vân Thanh ảo giác hay không, cậu cứ cảm thấy phiến hải vực này mấy ngày nay hải sản ít đi rất nhiều, hiện tại muốn tìm con cua lớn cũng thật khó.

"Di? Các cậu xách gì vậy?" Thái Tử Thành cầm lấy một củ khoai lang, bên ngoài da màu hồng dính chút bùn đất xám, còn cứng giống như cục đá.

"Lớp trưởng, đây là khoai lang." Lạc Vân Thanh còn chưa trả lời, một nam sinh bên cạnh liền cướp trả lời.

"Chính là khoai lang mà đội trưởng nói cho chúng ta trước kia ấy." Lạc Vân Thanh trong buổi lên lớp công khai có nói qua về khoai lang, lúc ấy còn nhằm vào vài loại cách làm khoai lang, mỗi một loại đều ăn rất ngon, không nghĩ tới cư nhiên thật sự tìm được rồi?

"Thật vậy chăng?" Thái Tử Thành hai mắt sáng lên.

"Chúng ta ăn thế nào đây? Khoai lang nước đường? Bánh khoai lang? Khoai lang thái sợi?" Thái Tử Thành thích ngọt, Lạc Vân Thanh nói một đống cách làm, hắn ấn tượng sâu nhất chính là ba loại này.

"Nghĩ cái gì vậy? Cậu có đường à? Không có thì liền nướng khoai lang." Lạc Vân Thanh buồn cười lắc đầu, nhìn đến khoai lang đính đầy đất, không chút nghĩ ngợi cầm tới bờ biển rửa sạch một chút, tuy thật sự có thể không cần rửa, dù sao cũng phải chôn xuống cát nướng ăn, lúc ăn lột vỏ là được.

Đem khoai lang phân chia, sau khi canh hải sản chuẩn bị xong, Lạc Vân Thanh đem lửa dập tắt, sau đó đào một cái hố bên phía dưới lớp cát nóng bỏng, đem khoai lang ném vào, lại lấp lại, lợi dụng nhiệt lượng làm chín, những người khác cũng làm giống cậu, dùng phương pháp tương tự.

Vì thế ăn xong hải sản, vừa lúc có thể bới khoai lang lên ăn.

Quả nhiên, sau khi ăn hải sản xong, Lạc Vân Thanh đem nhánh cây cắm vào cát đào khoai lang lên đã cảm giác được khoai lang mềm mại, chờ tới khi cho vào miệng càng ngon không chịu được.

Thực ngọt, rất thơm, cũng thực mềm mại, ăn một ngụm tràn đầy vị ngọt của khoai lang trong khoang miệng, không biết có phải do sinh trưởng tự nhiên không bị người tác động hay không, khoai lang này ăn ngon hơn rất nhiều chủng loại khoai lang nổi tiếng mà Lạc Vân Thanh ăn qua trước kia, khiến người nhịn không được ăn liên tục, kết quả đến cuối cùng tất cả mọi người đều ăn đến no căng.

Cũng may bọn họ lấy nhiều, dư lại Lạc Vân Thanh bảo mọi người thu lại cẩn thận, đến lúc đó nếu buổi sáng thức dậy đã sớm có khoai lang nướng ăn, dù sao dịch dinh dưỡng tuy tiện lợi, nhưng ăn không ngon, Lạc Vân Thanh thấy dịch dinh dưỡng cũng chỉ có thể dùng khi khẩn cấp thôi.

"Lạc Vân Thanh chờ một chút." Khi Lạc Vân Thanh thu thập xong, chuẩn bị tới chỗ dừng chân, đột nhiên có người gọi cậu lại.

Quay đầu lại, cậu phát hiện người gọi cậu cư nhiên là một vị minh tinh nổi tiếng hiện tại!

Hơn nữa có lẽ bởi vì hôm nay không cần ra ngoài, cho nên người này còn ăn mặc thời thượng áo thun quần đùi, giày đi trên cát khốc huyễn, thậm chí trên đầu còn treo theo một cái kính râm?

Tối mịt mang kính râm? Không có vấn đề chứ?

"Cậu hẳn biết tôi là ai chứ?" Nam sinh kia ra tiếng hỏi.

Mỹ mạo Tần Bất Ngữ ai không quen biết, đây chính là mỹ thiếu nam giá trị con người tối cao đương thời nha.

"Đương nhiên." Lạc Vân Thanh gật gật đầu, nhưng vẫn không rõ người này gọi lại

mình có gì dụng ý.

"Không nghĩ tới năm nay cậu cư nhiên mới là

đối thủ cạnh tranh mạnh nhất của tôi, tôi thấy cậu rất có khả năng, có hứng thú chuyển tới hệ điện ảnh ganh đua cao thấp không?". Tần Bất Ngữ chưa bao giờ để ý đối thủ, thậm chí còn muốn bồi dưỡng đối thủ của mình, mà hắn tìm được yếu tố nổi tiếng trên người Lạc Vân Thanh.

Lạc Vân Thanh:......