Đêm ba mươi cuối năm 2017, tuyết lớn.
Khoa phụ sản.
Ba sản phụ đồng thời muốn sinh, còn có một vị khó sinh mà sinh non. Khó sinh ssuong nhiên phải khẩn cấp một chút, đưa đến phòng sinh.
Sản phụ mặt trắng bệch, trên trán đầy mồ hôi, trong mắt lo lắng cùng đau đớn, lại không nói tiếng nào. Cô cần tỉnh táo, không thể để cho bác sĩ thêm phiền, bây giờ cô chỉ có thể tin cậy vào họ.
“Sinh non, thai nhi bị cuống rốn cuốn quanh cổ, đứa trẻ ở trong bụng có dấu hiệu ngạt, khả năng không thể hít thở, sản phụ ra máu quá nhiều…Đi, lập tức chuẩn bị hợp đồng để người nhà ký tên!” Y tá trưởng hạ lệnh.
Trợ lý nghe xong lập tức ra ngoài, lát sau đi vào.
“Tiểu thư, không có ai đi cùng cô sao? Chỉ một mình cô?” Trợ lý giải phẫu ở bên ngoài gọi một lượt nhưng không có ai biết vị phụ sản này.
Cô bởi vì được gây mê cục bộ, cho nên đầu óc vẫn thanh tỉnh, chỉ có dạ dạy trở xuống là không còn cảm giác.
“Cứu con tôi, cứu con tôi…” Cô không trả lời câu hỏi của hộ lý, cô chỉ cần con bình an khỏe mạnh sinh ra, thanh âm này khàn khàn có chút khó nghe.
“Yên tâm, chúng tôi sẽ cố gắng hết sức, mời cô ký tên vào đây.”
Sản phụ khẽ ngẩng đầu lên, sắc mặt cô vẫn tái nhợt gần như trong suốt, cùng với đôi môi bị cắn chảy máu tạo thành tương phản mãnh liệt.
Cô đưa tay, nhanh nhanh chóng chóng viết xuống tên mình
…
Ba tháng sau, khách sạn Cẩm Giang, huyện Dương Lăng.
Ngón tay thon dài sạch sẽ đặt trên bàn, nhẹ nhàng gõ một tiếng, đông, ngưng trọng lóe sáng.
Quản lý Lôi vội vàng mở miệng: “Ngôn tổng, mời ngài nói.”
“Một, kế hoạch chiến lược chưa đủ tốt. Hai, quảng cáo tôi đưa trên đài phát thanh của ông sẽ được phát sóng vào khung giờ vàng, mười giờ, không được. Ba…” hắn dùng lại, quay đầu, cằm hắn lộ ra mấy phần lăng lệ, “Chúng ta là bạn hợp tác, tôi không đến gϊếŧ người, không cần e ngại tôi,”
Lôi Thạch cười ngượng ngùng, như là xấu hổ, như là vui vẻ.
“Tốt, Ngôn tổng.” Người đàn ông lặng lẽ lau mồ hôi trên lòng bàn tay, trong lòng rủa thầm: chết tiệt, ông đây nói thế nào cũng là quản lý của mộ đài phát thanh địa phương!
“Ừm.”
Ngôn Trì thu lại tầm mất, đứng dậy đi đến trước cửa sổ cao từ trần đến sàn, con ngươi màu đen phản chiếu ánh đèn lộng lẫy của thành phố. Môi mím thành một đường thẳng, không biết là đang suy nghĩ gì, lông mày khẽ nhăn lại, rồi lại giãn ra. “Lôi tổng.”
“Có.” Lôi Thạch dù trong lòng không muốn nhưng trên mặt vẫn mang theo nụ cười, hỏi: “Ngôn tổng còn có gì phân phó?”
“Quý công ty có những dịch vụ đặc biệt gì?”
Lôi Thạch có chút không phản ứng kịp: “Ngài nói… cái gì?”
Ngôn Trì quay người lại, kéo kéo cà vạt trước ngực, liếc nhìn hắn, “Không hiểu?”
Kéo cà vạt, có nghĩa là bạn đang tức giận, bạn muốn nổi giận.
“Hiểu, hiểu ạ. Ngài… ngài có yêu cầu gì?” Lôi Thạch nhanh chóng tỏ thái độ đã hiểu. Nếu là muốn đưa phụ nữ đến, chỉ cần ông an sắp xếp một chút, ngược lại không phải là không thể. Không chờ đối phương mở miệng, ông nói: “Ngài, ngài yên tâm, tôi sẽ an bài giúp ngài, nhất định… nhất định làm ngài hài lòng.”
Ngôn Trì nhìn hắn, bởi vì có ưu thế chiều cao, hắn đưa mắt từ trên cao nhìn xuống, sau đó quay đầu, ánh mắt xa xăm thâm thúy, mím môi: “Tốt nhất là người mới, thanh âm cũng không cần quá êm tai, tính cách không cần quá dịu dàng ngoan ngoãn, nhưng ông phải nắm được điểm yếu của cô ấy, để dễ khống chế.”
Lôi Thạch bày ra bộ mặt như nhìn thấy quỷ mà nhìn hắn, có phải hay không là quá không cần thể diện…
Người đàn ồn quay đầu, nhìn lướt qua.
Lôi Thạch vội vàng bày tỏ thái độ: “Tôi lập tức đi sắp xếp. Công ty chúng tôi có một người như vậy, có thể đáp ứng tất cả yêu cầu của ngài.”