Luôn Có Người Điên Cuồng Tưởng Độc Chiếm Nàng (Nữ Tôn NPH)

Chương 7: Bị hạ dược (hơi H)

Hai người không hề tại chỗ giằng co, mà là tiếp tục đi về phía trước.

Vân Kỳ suy nghĩ một lát, vừa muốn nói cái gì, liền nghe được cách đó không xa rừng trúc truyền đến một tiếng kêu rên.

“Ngô…… Ân……”

Thanh âm kia cực kỳ ngọt nị, làm như mang theo mật nước, hay giống nhau là tiếng mèo con, biết rõ là không nên đi vào, lại như là dụ dẫn người đi vào trong đó tìm hiểu đến cùng đó là cái gì.

Quân Trú trên mặt hiện lên cứng đờ, lúc sau lại hiện ra một mặt chán ghét, hoàn toàn dẫm nát lúc trước không biết từ đâu xảy ra cảm tình mềm mại, không giận mà cười:

“Nghe thanh âm này…… chắc là vị kia điện hạ.”

Vân Kỳ không nói gì, hắn cùng Phượng Chiêu Ấu trong thời gian ở chung với nhau, nói là ở chung, hai người chỉ là ở riêng hai phòng, lời nói cũng chưa nói một câu.

Cách đó không xa người hầu lúc này cũng đã đi tới, muốn tiến lên xem xét đến tột cùng là người phương nào to gan mà làm loạn trong cung.

Không chờ tới gần, Quân Trú liền nghe thanh âm kia lần thứ hai truyền đến.

“Buông ra…… Ngươi làm càn!” giọng nói run rẩy mang theo cực kỳ dính ngọt, giống như là đường mật ngọt, lại mang theo một tia tức giận ngoài mạnh trong yếu, nhưng không thể làm cho người ta sợ hãi.

Quân Trú tiến lên vài bước, hình ảnh ở trong rừng trúc rốt cuộc thu vào đáy mắt —— vị điện hạ kia trong kinh thành có tiếng háo sắc, ăn chơi trác táng, lúc này lại ngã vào trên ghế đá ở rừng trúc, trên trán đã thấm rất nhiều mồ hôi, sắc mặt ửng hồng, ánh mắt mê ly, no đủ hồng nhuận môi anh đào khẽ mở, tinh tế thở gấp, cau mày nhìn về phía tên người hầu đang quỳ nửa gối ở trước mặt nàng.

“Ngươi đang làm cái gì?”

Phượng Chiêu Ấu chỉ cảm thấy thân thể của chính mình rất khô nóng, mới đầu tên người hầu này đem nàng đến bên trong đình hóng gió, vì nàng cởi ra cổ áo nàng vẫn chưa phát hiện ra điều khác thường, chỉ tùy ý động tác của hắn.

Nhưng không quá một lúc lâu, tay chân của tên người hầu bắt đầu không thành thật lên.

Phượng Chiêu Ấu cảm thấy cực kỳ không đúng, nỗ lực muốn nhìn trước mắt người này, lại chỉ mơ hồ nhìn ra là cái khuôn mặt trắng nõn của nam tử.

Thừa dịp lúc Phượng Chiêu Ấu ngây ngẩn cả người, tên người hầu này lại đem Phượng Chiêu Ấu ôm vào trong lòng mình.

Phượng Chiêu Ấu tính tình ái làm nũng như mèo con, trên người cũng như mèo con giống nhau mềm mại không xương, không có một chỗ là không mềm, vóc dáng tinh tế, gầy yếu, toàn bộ ôm vào trong lòng ngực cũng không cần phải dùng một chút sức lực.

Tên người hầu ôm lấy Phượng Chiêu Ấu, tâm tình càng thêm nhộn nhạo, nhảy nhót vui sướng, nhẹ nhàng cởi bỏ áo khoác bên ngoài của Phượng Chiêu Ấu, áo ngoài lộ ra bên trong là liền thân áo váy dây eo.

Bởi vì cổ áo sớm bị kéo ra, lộ ra một mảng làn da trắng nõn như ngọc.

Phượng Chiêu Ấu cảm thấy không khoẻ, muốn đem quần áo cởi ra lại mặc vào.

Nhưng tên người hầu kia lại thừa dịp nàng không có thời gian nhìn đến thân thể, nhẹ nhàng cởi ra giày vớ của Phượng Chiêu Ấu.

Cặp chân nhỏ của nàng sinh đến rất đẹp, ngón chân trắng nõn hồng hào, mượt mà đáng yêu, nhưng đủ nét lại thon gầy, phiếm thanh mạch máu càng là hiện ra vài phần yếu ớt mà đẹp đẽ, cổ chân tinh tế kiều nộn, chính là càng thích hợp bị nắm trong tay mà thưởng thức.

Tên người hầu xem đến si ngốc, phảng phất bị cái gì mê hoặc tâm hồn, há mồm liền muốn hôn lên chân của nàng.