Sau Khi Xuyên Vào Truyện H, Dâm Huyệt Bị Cắm Nát

Chương 1: Không ra ngoài được(H)

Tô Lãnh Lãnh tỉnh táo lại trong kɧoáı ©ảʍ bướm nhỏ ngứa ngáy tê dại như côn trùng gặm cắn, hai chân bị tách ra, giữa hai chân lạnh lẽo, mép âʍ ɦộ đang run rẩy trong gió lạnh, đột nhiên bị đầu lưỡi ấm áp trơn mượt như lụa liếʍ mυ'ŧ, hoa môi khép kín bị đầu lưỡi cạy mở, lật ra hai bên, trong lỗ nhỏ thít chặt lập trức trào ra luồng nhiệt ẩm ướt nóng ấm.

Môi của người đàn ông lập tức ngậm bướm nhỏ chảy nước, dùng sức moi móc uống hết nước ngọt chảy ra từ bên trong, tiếng mυ'ŧ nước chùn chụt vang vọng trong căn phòng.

“A...” Thoải mái quá, kɧoáı ©ảʍ mãnh liệt từ xương cụt lan ra tứ chi xương cốt, truyền đến toàn thân cô, Lãnh Lãnh cong người, ưỡn cặρ √υ' mềm mại, nhét bướm nhỏ càng lúc càng ngứa bên dưới vào sâu trong miệng người đàn ông, trong lỗ nhỏ rất ngứa rất trống trải, như muốn bị thứ gì đó lấp đầy, a...

Thật sự quá thoải mái, chính vào lúc cô cảm thấy cực kì hưởng thụ, trong đầu đột nhiên vang lên giọng nói hệ thống lạnh thấu xương: “Tô Lãnh Lãnh, cô còn không chịu chủ động một chút, hôm nay cô không ép khô tϊиɧ ɖϊ©h͙ của đàn ông, giá trị sinh mệnh của cô sẽ phải giảm xuống, đến khi đó cô sẽ chết trong sách không ra ngoài được nữa.”

Cơ thể Tô Lãnh Lãnh run lên, lập tức mở hai mắt, bấy giờ mới phát hiện vậy mà mình lại đang nằm trên một chiếc giường gỗ lớn khắc hoa cổ xưa, một người đàn ông thân hình cường tráng đang nằm giữa hai chân cô, chơi đùa bướm nhỏ của cô.

Tình huống gì đây, cô đang mơ thấy mộng xuân sao, bố trí trong căn phòng này, sao lại giống miêu tả trong quyển truyện H cô đọc trước khi ngủ vậy?

Lúc cô đang cảm thấy ngơ ngác, giọng nói hệ thống trong đầu lại vang lên: “Đồ ngốc, cô còn lề mề cái gì, bởi vì cô đọc truyện H quá say mê, cho nên tôi cố ý để cô xuyên vào truyện H, trải nghiệm cảm giác của nữ chủ trong truyện H, tôi đã thiết lập giá trị sinh mệnh cho cô, mỗi ngày cô phải rót đủ tϊиɧ ɖϊ©h͙ mới duy trì được giá trị sinh mệnh này, nếu không, giá trị sinh mệnh tiêu hao hết, cô chỉ có thể chết trong truyện H, không ra ngoài được.”

“Cái gì?’ Toàn thân Tô Lãnh Lãnh cứng đờ, hai chân đột ngột kẹp chặt, ép sát đầu người đàn ông.

Người đàn ông đang ra sức bú ɭϊếʍ nước ngọt của cô, đột nhiên bị cô kẹp, lòng bàn tay nhanh chóng tách hai chân cô ra hai bên, đầu lưỡi như ngọn lửa kia, đè lên cửa hang đóng chặt của cô, nhanh chóng thọc vào.

“A...” Đầu lưỡi chui vào lỗ nhỏ của cô, bướm da^ʍ còn chưa được ai khám phá, bên trong thít chặt, cho dù đã chảy ra rất nhiều nước da^ʍ, đầu lưỡi hắn thọc vào cũng có chút gian nan.