Tộc Trường Phu Nhân Quốc Sắc Thiên Hương

Chương 8

Linh Võ Khu, tên như ý nghĩa, chính là khu vực chuyên giành cho các Linh Chiến Sĩ. Ở chỗ này có thể mua được vũ khí, khôi giáp, các loại tư liệu về linh võ tương ứng. Đương nhiên còn có Diễn Võ Trường. Linh Chiến Sĩ đấu võ là dựa vào tương tác linh lực. Cho nên trong mạng ba ba chiều cũng có thể thực hiện tương tác tâm linh, miễn là bạn có thể đáp ứng được tiêu chuẩn truy cập của Linh Võ Khu, thì có thể tỉ thí ở khu tập võ.

Là giống đực thì ai cũng có sự hiếu chiến, đương nhiên Đan Kỳ cũng như vậy, cậu tò mò bước vào cửa Linh Võ Khu, Đan Kỳ giống như là bước vào một thế giới mới.

Ở đại lục tinh tế, linh chiến sĩ chiếm số lượng một phần ngàn dân số. Chỉ là một phần ngàn người này lại là người thống trị ở tinh tế. Cũng là một phần ngàn người này, bảo vệ tài sản và tính mạng của những người bình thường.

Cho nên Linh Chiến Sĩ ở tinh tế là tồn tại siêu phàm, cũng là người được nhận quỳ lạy của người khác. Đương nhiên bọn họ cũng là những người tồn tại trên pháp luật của người thường.

Tuy rằng Linh Chiến Sĩ không thể tùy tiện gϊếŧ người, nhưng nếu xuất hiện tử vong ở khu võ đấu, thì một bên khác không cần phải chịu trách nhiệm. Đàn ông hiếu chiến có lương thiện cũng có ác độc. Ví dụ như em trai của Đông Phương Kỳ Đông Phương Y, y không chỉ ác động mà còn khoác một lớp mặt nạ nhìn rất là ngoan ngoan vô tư không làm hại ai, nhưng lại làm những việc ác độc như rắn rết.

Tuy rằng Đan Kỳ chỉ nói chuyện với y một lần, người đối phương gây thương tổn cũng không phải là mình. Nhưng có lẽ bởi vì mình kế thừa ký ức và thân thể của Đông Phương Kỳ, hiện giờ nghĩ tới Đông Phương Y là sẽ lộ ra chán ghét từ trong xương cốt.

Đáng tiếc hiện giờ linh căn của cậu đã bị hủy, không có cách để tu luyện lại pháp thuật, nếu không sẽ đánh cho Đông Phương Y răng rơi đầy đất.

Nhưng mà linh căn giống như nội đan của yêu quái, đã không có linh căn thì Đan Kỳ không có cách nào tu luyện võ. Dùng pháp thuật hệ mộc nhanh nhạy trời sinh của cậu để trồng rau thì còn được, nếu muốn chiến đấu thì không có khả năng.

Khẽ thở dài một tiếng, Đan Kỳ liễn bị hấp dẫn bởi một võ đài.

Đó là một người hình tôm của tộc Lân đối chiến với một người hình ưng của tộc Chim, hiệu ứng của kỹ năng được che chắn bởi hàng rào của Diễn Võ Trường, âm thanh hò hét xung quanh ngày càng cao. Nhiệt tình của Đan Kỳ cũng bị khơi lên, cậu đứng bên ngoài của Diễn Võ Trường, trong mắt toàn là háo hức. Nhìn người tôm và người ưng cùng ra đại chiêu, người tôm nhanh chóng thua trận, người ưng vẻ mặt cuồng vọng giơ nắm đấm về phía người tôm.

Đan Kỳ vỗ tay theo mọi người, bỗng nhiên ngẩng đầu, nhìn bảng xếp hạng trên Diễn Võ Trường. Người đứng đầu bảng xếp hạng đúng là tên của Đông Phương Kỳ.

Đông Phương Kỳ là cao thủ đứng đầu của đại lục Đông Phương, cậu ta thống trị Diễn Võ Trường quanh năm. Cậu ta đã từng là một người xuất chúng trong thế hệ trẻ được mọi người công nhận. Cậu khẽ thở dài, anh hùng ngày xưa, hiện giờ chỉ có thể trốn ở trong vương cung sắm vai người đáng thương để kiếm ăn, cuộc sống thật là tàn nhẫn.

Lúc này bỗng nhiên Đan Kỳ nghe được một thanh âm phát ra từ trên đài: “Mấy người chỉ có chút bản lĩnh này thôi sao? So chiêu được bảy ngày, lại chỉ tới được hạng bảy mươi hai. Nếu cứ tiếp tục như vậy, các người khi nào mới thay thế được Đông Phương Kỳ, tóm được vị trí đứng đầu của Diễn Võ Trường đây?”

Đan Kỳ nghe được thanh âm này liền cảm thấy chán ghét, bởi vi thanh âm này quen thuộc tới mức khắc vào trong xương cốt cậu, đúng là em trai cùng cha khác mẹ của hắn Đông Phương Y.

Đông Phương Y mặc trang phục tập võ, trong tay cầm huân chương đệ nhất, khoe ra cho mọi người xem một chút rồi nói: “Biết đây là cái gì không? Đây là huy hiệu thể hiện sự vinh quang cao nhất của Diễn Võ Trường. Cái huy hiệu này, hiện giờ treo ở trong phòng ngủ vứt đi ở nhà của tôi. À, cái phòng ngủ kia vốn là phòng ngủ riêng của người thừa kế tương lai, hiện giờ đã sớm đầy bụi bẩn. Các người cũng đã biết rõ, kết cục của người thất bại chỉ có một. Muốn trở thành kẻ mạnh, vậy thì đánh bại người đứng đầu cho tôi!”

Nói xong Đông Phương Y ném huy hiệu trên mặt đất, xoay người ngồi xuống trên võ đài xem.

Trái tim Đan Kỳ tê buốt, cậu biết đây là cảm giác của Đông Phương Kỳ. Đó là huy hiệu của cậu ta, đó là vinh quang của cậu ta. Đan Kỳ nhìn chằm chằm vào cái huy hiệu kia, trong mắt nổi lên vài tia đỏ thắm.

Sau đó lại có một Linh Chiến Sĩ mới tiến lên, cuối cùng người ưng bị đánh bại, là một linh chiến sĩ trong gia tộc Đông Phương giành thắng lợi. Nhưng cuối cùng vẫn không có ai có thể thay thế được xếp hạng của Đông Phương Kỳ.

Diễn võ kết thúc, mọi người đều tản đi, trên đài vang lên thanh âm nói chuyện. Là thuộc hạ của Đông Phương Y nói với y: “Gia chủ, Đông Phương Kỳ là dũng sĩ đứng đầu của đại lục Đông Phương, cậu ta là người có triển vọng nhất ở đại lục Đông Phương chúng ta. Đương nhiên ngài là người đánh bại người có triền vọng. Đã có vinh quang này, vì sao ngài không trực tiếp khiêu chiến với dũng sĩ xếp từ hạng thứ ba trở lên? Chỉ cần đánh bại họ, không phải ngài sẽ hoàn toàn xứng đáng là người có triển vọng sao?”

Đông Phương Y lạnh lùng liếc nhìn thuộc hạ nói: “Không phải ai cũng có hứng thú với vị trí này, tôi chỉ không thích tác phong diễu võ dương oai của anh ta. Chỉ cần đạp anh ta xuống dưới thì mục đích của tôi đã đạt được!”

Đông Phương Y còn nói thêm: “Đương nhiên, điều này cũng không đại diện là tôi sẽ dừng chân ở đại lục Đông Phương nhỏ bé. Đánh bại thiên hạ sao, giao cho người mạnh là được. Mà tôi chỉ cần khống chế người mạnh.”

Nghe tới đó, Đan Kỳ hầu như muốn cười. Đúng là tự cho mình là đúng, y cho rằng mình lấy được một chút thắng lợi, là có thể dùng kỹ xảo nhỏ của y khống chế tất cả sao?

Đan Kỳ xoay người vừa muốn rời khỏi Diễn Võ Trường, lại nghe Đông Phương Y kêu tên của cậu. Cậu dừng chân lại, Đông Phương Y liền nhảy xuống Diễn Võ Trường, âm thanh mỉa mai lại vang lên: “Ồ, nhìn xem đây là ai? Đây không phải là cao thủ đứng đầu của đại lục Đông Dương chúng ta sao, người có triển vọng, Đông Phương Kỳ sao? À, tôi quên mất! Hiện giờ anh đã tiêm vào thuốc biến dị, đã biến thành một người…. nằm dưới hầu hạ nam nhân. Thế nào? Chủ nhân của anh…. đối với anh có tốt không?”

Đan Kỳ xoay người liền nhìn thấy khuôn mặt thiếu đánh của Đông Phương Y, lúc này nó toàn là sự giễu cợt.

Bây giờ mà tức giận vậy thì chẳng phải đã thua rồi sao. Đan Kỳ cứng rắn nở một nụ cười nói: “Nhờ phúc của cậu, hắn đối với tôi rất tốt. Chỉ là tôi không thích tính cách của hắn lắm, chỉ là ngày bình thường mà hắn cũng thích tặng đồ cho tôi. Nói thật tôi không có hứng thú với tiền. Nhưng nếu đổi thành là cậu, chắc là đưa đúng người rồi. Thế nhưng như vậy cũng tốt, có tiền phòng thân, so với muốn mua mấy bộ quần áo hợp mốt mà mua không được thì vẫn tốt hơn.”

Đông Phương Y: “Anh….”

Đan Kỳ biết rõ Đông Phương Y là người có tính cách nóng nảy, cũng biết đại lục Đông Phương cực kỳ nghèo khó, càng biết rõ Đông Phương Y tiêu tiền như nước khiến lão nhân rất đau đầu. Muốn chọc tức người khác đương nhiên phải đánh trúng điểm mấu chốt, quả nhiên, một câu vừa ra tới Đông Phương Y liền đỏ mặt tía tai.

Trong thế giới internet cấm Linh Chiến Sĩ công kích người thường, cũng có thiết lập cấm thuật, nên Đan Kỳ mới dám bừa bãi như vậy. Nếu không dựa vào tính cách nhát gan của cậu chắc là đã chạy trốn từ lâu rồi.

Đông Phương Y bị tức mà cười nói: “Da mặt anh cũng dày thật, như thế nào? Bị nam nhân đè qua ngày cũng rất sướиɠ nhỉ?”

Vẻ mặt Đan Kỳ kinh ngạc nói: “Em trai dáng vẻ của em hình như rất hâm mộ thì phải? Thật ra thì thật sự rất sướиɠ. Nếu cậu không tin có thể tìm những sinh sản giả khác hỏi thử. Trang Tử không phải cá, sao biết được cá vui như thế nào. Khó khăn lắm mới gặp được một người kỹ thuật tốt lại còn thương xót tôi, tôi muốn cái gì, hắn đều cho tôi. Nếu như tôi nói muốn huân chương cao thủ đệ nhất treo ở phòng tôi, không biết hắn có lấy được cho tôi không? Haiz, nhưng tôi nghĩ chuyện này với hắn chỉ là chuyện nhỏ không tốn sức. Em trai cậu thì lại không giống như vậy, đánh một tuần mới đứng ở vị trí bảy mươi hai! Cái này khiến cho anh trai là tôi đây không dám nhìn rồi.”

Đông Phương Y:!!!!!

Chọc cho Đông Phương Y tức đến muốn nổ tung, Đan Kỳ liền nghênh ngang rời đi, khi đi vào chỗ rẽ liền ngồi xổm trên mặt đất, ôm lấy mình bắt đầu nức nở. Sức chiến đấu mạnh mẽ vừa rồi lập tức liền biến mất hết. Đan Kỳ uất ức tự trách, cậu sao lại vô dụng như vậy, cậu sao lại vô dụng như vậy! Không chỉ mất đi linh căn không thể thu luyện, ngay cả chủ nhân mua cậu cũng ghét bỏ cậu! Còn phải suốt ngày sống trong lo lắng mình bị bán đi ra ngoài.

Không được, cậu muốn tích cóp tiền, cậu muốn tích cóp tiền chuộc thân!!!

Cậu mở bản đồ internet ra, chọn vị trí về gia viên của mình. Đan Kỳ hơi dừng lại để điều chỉnh tâm tình. Sau khi tiến vào gia viên, bên tai cậu vang lên nhắc nhở có vài vị khách vào thăm và số tiền được thưởng.

Đôi mắt Đan Kỳ sáng lên, thanh âm báo thưởng liên tiếp vang lên, cuối cùng hệ thống tổng kết một câu: “Đan Kỳ thân mến, lần này ngài có 108 vị khách tới thăm, được 92 lời bình, tổng điểm thưởng là 120 điểm tín dụng. Chúc mừng ngài có 87 người theo dõi, tỉ lệ thoát chỉ có 30%! Hãy cố gắng không ngừng, tiếp tục kinh doanh khu công khai của gia viên!”

Đan Kỳ mở ra hậu trường của nhà mình, nhìn thấy điểm tín dụng ở bên trên, cậu vui vẻ thiếu chút nữa là nhảy lên. Cậu nói với tinh linh cỏ cây: “Tiểu Đằng, tôi rất lợi hại có phải hay không? Lúc này còn chưa tới một giờ, cũng đã có nhiều tiền thưởng như vậy, nếu cứ tiếp tục như vậy, có phải sẽ càng ngày càng nhiều hay không?”

Tinh linh cỏ cây cũng không hiểu rõ về thế giới giả thiết trong internet, chỉ là dựa vào một ít kinh nghiệm của mình nói: “Chính xác, A Kỳ, cậu thu vào so với những người dân thu nhập thấp trong tinh tế còn cao hơn rất nhiều. Có lẽ, cậu có thể kiếm được tiền chuộc thân đấy.”

Đan Kỳ thực hưng phấn, mở ra những lời bình để lại trên tường của cậu. Lúc này hệ thống nhắc nhở nói: “Ngài có thể mở video ra xem lời bình để lại, có thể nhìn thấy đánh giá của mọi người đối với tác phẩm của ngài.”

Vì thế Đan Kỳ mở video ra, lời bình luận giống như một làn đạn xẹt qua video. Đan Kỳ xem bình luận một cách thích thú, đa số đều rất tò mò về thực vật.

“Hả? Đây là cái gì? Xanh xanh thật đáng yêu!”

“Hình như là thực vật, là cây cảnh sao? Lá cây có hình trái tim, thật đẹp!”

“Tuy rằng là hình trái tim không cân xứng, nhưng mà rất rất đáng yêu!”

“Đây là gia viên của một nhà sinh vật học sao? Thật sự là một học bá!”

“Mau xem, thì ra thực vật phát triển như vậy, đây là đang tưới nước sao?”

“Thật khác với cây đá! Cây đá ở nơi nào cũng có thể sống, quá thật là thực vật sinh hóa!”

“Thực vật rất yếu ớt, thật là muốn một gốc cây nha! Không biết có bán hay không?”

“Oa! Oa! Xem tôi phát hiện được cái gì? Lâu chủ mau ra đây! Giới thiệu cho chúng tôi đây là thứ gì?”

…..

Đan Kỳ lập tức lợi dụng thân phận lâu chủ lên tiếng, phổ cập một khóa học về thuộc tính của rau chân vịt cho mọi người. Sau khi phát lên, lập tức có người trả lời: “Cái gì? Thì ra thực vật đáng yêu như vậy lại là đồ ăn sao? Rau chân vịt đáng yêu như vậy sao lại có thể ăn chứ?”

Đan Kỳ cảm thấy khá buồn cười, phản ứng của những người này thật đáng yêu. Cậu giải thích: “Bởi vì rau chân vịt là loại rau thường thấy nhất ở thời cổ đại, hơn nữa chăm sóc cũng rất đơn giản. Đợi cho rau chân vịt trưởng thành, lâu chủ sẽ chỉ mọi người cách chế biến thức ăn từ rau chân vịt. Nếu mọi người cảm thấy hứng thú, có thể chú ý gia viên của lâu chủ, đến lúc đó tôi sẽ phát sóng trực tiếp cho mọi người cùng xem.”

Trong nháy mắt gia viên của cậu liền tăng lên hơn 300 fans, khách ghé thăm cũng đạt hơn bốn trăm!

Đan Kỳ trả lời không ít vấn đề của mọi người, tuy rằng không thể trả lời hết, nhưng cậu thật vui vẻ. Cảm giác bực bội nhục nhã khi bị Đông Phương Y làm nhục lập tức biến mất không thấy, tâm trạng cũng tốt lên rất nhiều. Cuối cùng cậu nói với mọi người nếu chia sẻ video của cậu, cậu sẽ tặng rau chân vịt cho mười người may mắn được rút thăm. Vì thế video của cậu trong nháy mắt được chia sẻ hơn một ngàn, một truyền mười, mười truyền trăm, Đan Kỳ chú ý lượng chia sẻ đã trên một ngàn.

Tiêu tốn hai giờ trong thế giới internet, Đan Kỳ mới offline. Vừa lúc là giữa trưa, người hầu đưa cơm dinh dưỡng tới. Là điểm tâm có hình dáng sao xinh đẹp và một chén sữa lắc.

Đan Kỳ ăn cơm trưa rồi nghỉ ngơi một lát, khi tỉnh lại liền nghe thấy ngoài cửa có tiếng vang. Cậu mặc thêm áo khoác đẩy cửa ra, nhìn thấy Kình Trạch đang treo thứ gì trên tường. Cậu nhìn kỹ lại thứ kia thật quen mắt, nhìn lại thêm một lần nữa, đó không phải là huân chương đệ nhất của Diễn Võ Trường đã từng treo ở trong phòng Đông Phương Kỳ sao? Cậu vừa rồi còn khoác lác với Đông Phương Y muốn nhờ hắn lấy về, lúc này mới bao lâu vậy mà đã xuất hiện trong phòng của mình rồi?

Vẻ mặt Đan Kỳ kinh ngạc, nhìn về phía Kình Trạch hỏi: “Anh…. sao anh lại biết…..”

Kình Trạch nhìn cậu một cái bình tĩnh nói: “Không cẩn thận thấy được.” Buổi sáng hắn cùng một vị lĩnh chủ đi dạo khu diễn võ, lại tình cờ đυ.ng phải Đông Phương Y đang nhục nhã Đan Kỳ. Còn nhìn thấy cậu trốn ở góc phố khóc, cũng nghe được hết toàn bộ lời của cậu nói.

Huân trương đệ nhất của Diễn Võ Trường, với hắn mà nói thật là một chuyện nhỏ không tốn sức. Nếu cậu muốn vậy thì tiện tay cầm tới cho cậu.

Nghe tới đó mặt Đan Kỳ lập tức đỏ lên, cậu lập tức giải thích: “Anh anh anh ngàn vạn lần đừng để trong lòng! Tôi tôi tôi chỉ là khoác lác với Đông Phương Y mà thôi, nếu nó biết anh không chạm vào tôi nhất định sẽ chê cười tôi. Còn nữa…. thật sự cảm ơn anh….” Lúc ấy cậu chỉ muốn hù Đông Phương Y, không nghĩ tới Kình Trạch lại thật sự lấy huy chương về cho cậu.

Nghĩ tới đây trong lòng Đan Kỳ liền cảm thấy rất tự trách. Người khác có lòng với cậu như vậy, cậu lại im lặng cầm quà của người ta tặng mình đi bán lấy tiền, thật sự là không nên.

Kình Trạch nhỏ giọng nói: “Không cần khách sáo.” Vừa muốn rời khỏi phòng Đan Kỳ, Đan Kỳ lại đứng dậy gọi hắn lại: “Chờ một chút.”

Kình Trạch dừng chân lại hỏi: “Còn có chuyện gì sao?”

Đan Kỳ mang theo áy náy nói: “Ừ… Tôi…. Tôi bán đi một cái vòng cổ anh đưa cho tôi, thực…. thực xin lỗi. Tôi sẽ nghĩ cách chuộc nó về, nhưng mà…. tôi đã làm sai. Anh… trừng phạt tôi đi!” nói xong Đan Kỳ cúi đầu, còn phát ra hai tiếng nức nở.

Không biết vì sao trong mắt Kình Trạch lại lộ ra vài phần vui sướиɠ. Hắn tiến lên đem bàn tay to của mình đặt trên ót Đan Kỳ, cũng vỗ vỗ vài cái rồi nói: “Ngoan, đồ đã cho em là của em, em đương nhiên có quyền quyết định sử dụng nó như thế nào.”

Độ ấm từ lòng bàn tay truyền tới sau ót, trái tim Đan Kỳ giống như là bị câu đi. Cảm giác này… cảm giác này giống với cảm giác ấm áp mà Thần Tướng mang lại cho cậu. Yên tâm, kiên định, và rất nhiều rất nhiều ấm áp.