Thịnh Vũ che cánh môi kiều diễm ướŧ áŧ của Tư Tuệ lại, hét về phía cửa: “Con biết rồi cha!”
“Sao hôm nay con lại khóa cửa?” Cha Thịnh lại hỏi.
Còn thủ phạm gây tội khiến Thịnh Vũ phải khóa cửa lại nhân lúc cha Thịnh nói chuyện mà chui vào ổ chăn, lột quần ngủ và qυầи ɭóŧ của cậu ra, lòng bàn tay ấm áp được thay thế bằng khoang miệng ướt nóng.
Sắc mặt Thịnh Vũ ửng hồng, tay phải nắm chặt ga giường, cậu nhịn kɧoáı ©ảʍ quá mãnh liệt ấy xuống rồi tập trung trả lời: “Con, con có chuyện riêng!”
Cha Thịnh: “... Con chắc không?”
Cái lưỡi mềm mại cọ côn ŧᏂịŧ của cậu suýt chút nữa đã lấy mạng của cậu rồi.
Bình thường cha cậu gọi cậu dậy đều vào thẳng phòng xốc chăn lên rồi đá cậu một phát, chẳng nói đến một lời. Không biết vì sao hôm nay lại đứng nói chuyện với hắn cách cửa.
Tấn công từ hai phía khiến Thịnh Vũ khóc không ra nước mắt, vừa đau lòng không muốn thô bạo với Tư Tuệ vừa không dám tức giận với cha mình. Cậu nhẹ giọng nói: “Cha, con xuống dưới ngay đây. Cha có cần con làm cơm sáng phụ không?”
“Ngày nào cũng đến tay cha! Con không dậy sớm hơn một chút được à! Sắp lười thành cái dạng gì rồi!”
Cha Thịnh thẹn quá hóa giận vừa phàn nàn vừa xuống tầng.
Một mối nguy hiểm đã được giải quyết, Thịnh Vũ thở phào nhẹ nhõm, kết quả đột nhiên Tư Tuệ lại cắn côn ŧᏂịŧ của cậu.
“Chị!”
Cậu kích động hạ giọng, hơi thở trở nên nặng nề.
Tư Tuệ dịu dàng liếʍ mυ'ŧ dấu răng vốn không tồn tại, chỉ mất một lúc, gậy thịt của cậu đã ướt nhẹp.
Cô vừa trả thù vừa nghĩ: Bé ngoan Lục Tranh mà cậu thích có thể làm được chuyện này không?
Sau đó, Tư Tuệ mới biết, vì Lục Thù Từ, cái gì Lục Tranh cũng làm được.
Chỉ có điều Lục Tranh không thích Thịnh Vũ.
Giống như việc cô ghét Tiếu Nhất vậy, kích thước dươиɠ ѵậŧ của tên vệ sĩ này chỉ đứng sau Đường Tín, anh ta làm cô ba năm, nhiều lần khiến cô cao trào nhưng cô vẫn không muốn làm bất cứ chuyện gì để lấy lòng anh ta.
Tư Tuệ như lạc vào cõi thần, đắm chìm trong việc chơi đùa côn ŧᏂịŧ run rẩy của cậu.
Tay trái của Thịnh Vũ cũng hạ xuống, nắm chặt lấy chiếc gối, cậu nhanh chóng bắn tinh trong khoang miệng của cô.
Lần này Tư Tuệ đã có sự chuẩn bị, cô nuốt gần hết tϊиɧ ɖϊ©h͙ của cậu. Cậu quá nhạy cảm, đầu lưỡi của cô liếʍ láp thân gậy nóng rực của cậu, cho dù bị bắn đầy miệng cô cũng không giận.
Đợi cậu bắn xong, cô nuốt phần trong miệng xuống, liếʍ sạch những thứ còn sót lại nơi khóe miệng rồi hôn lên côn ŧᏂịŧ đã nửa mềm.
Cuối cùng Thịnh Vũ cũng thoát ra khỏi chốn cực lạc, cậu vén chăn mỏng ra, bế cơ thể mềm mại của cô lên, lòng bàn tay lau chất lỏng khả nghi trên miệng của cô đi: “Chị thật sự không chê bẩn sao?”
Tư Tuệ ngồi trong lòng cậu, vén làn váy lên, miệng huyệt dính vết tϊиɧ ɖϊ©h͙ đã khô phơi bày trước mắt cậu: “Vậy cậu có cảm thấy tiểu huyệt của tôi bẩn không? Để tôi nghĩ lại xem, ừm, cậu là người cuối cùng bắn tinh, trước đó là ông xã của tôi? À trên đường tôi chạy đi tìm cậu còn bị một tên khác gian da^ʍ ở ven đường nữa.”
Tư Tuệ càng bịa càng nghiện.
Thịnh Vũ nghe mà hoảng sợ.
“Chị ly hôn với anh ta đi!” Thấy giọng điệu của mình quá sắc lạnh, Thịnh Vũ lại nhẹ nhàng điều chỉnh: “Chị, tôi có tiền, tôi có thể giúp chị. Chú của tôi là luật sư, chắc chắn có thể giúp chị.”
Thằng nhóc ngốc.
Chú của cậu chính là người bắn vào trong tôi trước cậu đấy.
Tư Tuệ hỏi: “Mấy ngày tới tôi có thể ở đây không?”
Thịnh Vũ suy nghĩ một chút, cầm lấy điện thoại bấm vào tấm ảnh chụp chung duy nhất với Lục Thù Từ: “Chị có thích lão Lục không?”
Tư Tuệ: “...”
Lục Thù Từ cao hơn Thịnh Vũ hai đến ba phân, tỉ lệ cơ thể cũng rất tuyệt, không giống khí chất thanh tú của một thiếu gia giàu có như Thịnh Vũ.
Chắc là Lục Thù Từ không thích chụp ảnh lắm, mặt mày lạnh lùng trông vô cùng thiếu kiên nhẫn. Khác hẳn với cậu ta, Thịnh Vũ cười hở hàm răng trắng có vẻ ngốc nghếch hơn.
Tư Tuệ nhìn tấm ảnh cũng cảm thấy Lục Thù Từ hấp dẫn hơn.
Chẳng trách cô gái nhỏ ngoan ngoãn xinh đẹp như Lục Tranh lại một lòng yêu thầm.
“Chị không thích đúng không?”
Thịnh Vũ tổn thương.
Tư Tuệ thẳng thắn trả lời: “Nếu là tình một đêm, tôi cảm thấy chắc chắn cậu ta sẽ làm tôi sướиɠ. Nhưng tôi chắc chắn mình không thể tán đổ cậu ta. Tôi không có bất cứ ý tứ gì với cậu ta đâu. Cậu yên tâm, tôi không câu dẫn anh em của cậu.”
Thịnh Vũ ấp úng: “Chị, tôi bằng lòng giữ chị ở lại. Nếu cha mẹ tôi ở nhà, tôi định cho chị trốn ở nhà lão Lục… Nếu chị thích lão Lục, tôi sẽ rất khó chịu.”