Trọng Sinh Thập Niên 80 Làm Giàu

Chương 26: Gặp mặt(1)

Editor: ~Yu~

Vào cuối tuần, Phong Thanh Thanh giúp đỡ việc chợ buổi sáng. Bởi vì, ngày cuối tuần nên buôn bán cũng khá tốt, cho nên cô tính buổi sáng phụ giúp một lúc, sau đó mới đi dạo phố.

“Em gái, em đi dạo phố đi. Ở đây đã có ba và anh rồi. Cuối tuần, những vị khách kia đều không đi làm nên cũng không đông lắm, so với bình thường thiếu rất nhiều người, chúng ta cũng không bận lắm.” Phong Thụy Thanh biết hôm nay em gái muốn đi dạo phố, lại thấy em gái trang điểm xinh đẹp hơn mọi ngày, để cô giúp đỡ lại sợ làm bẩn áo quần đang mặc trên người bèn ngăn cản.

“Thanh Thanh, anh con nói rất đúng, con cứ đi chơi đi, ở đây đã có chúng ta rồi. Bình thường còn bận rộn hơn mà chúng ta đều xử lý được, hôm nay lại ít khách, không cần con phụ giúp đâu, mau đi dạo phố đi, mua nhiều quần áo một chút.” Phong Kiến Thiết vừa nấu mì, vừa cười ha hả nói.

Vẻ mặt Phong Thanh Thanh lộ ra chút bất đắc dĩ, sở dĩ cô ý muốn giấu nhẹm kéo dài đến ngày hôm nay mới nói cho người trong nhà biết, chính là sợ người trong nhà khuyên nhủ cô. Thật đúng là như cô dự đoán, cả ba và anh trai đều muốn khuyên cô.

Cô nhanh chóng nói: “Ba, anh hai, cứ để cho con ở đây giúp đỡ đi. Bình thường, con toàn cúi đầu chỉ lo việc học, việc buôn bán trong nhà cũng không giúp đỡ được. Hôm nay cũng rảnh chút, để con phụ giúp một chút. Hơn nữa, con và bạn học hẹn giữa trưa mới đi, bây giờ một mình đi thì buồn lắm.”

Lý Tiểu Lộ nghe xong, lời muốn khuyên còn muốn nói ra thì ngưng lại, nhìn Phong Thanh Thanh, cười nói: “Vậy con cẩn thận một chút, tránh làm cho nước canh dây bẩn vào quần áo.”

Phong Thanh Thanh ngoan ngoãn gật đầu, sau đó bắt đầu tập trung làm việc.

Cô cúi đầu thu dọn mấy cái bát trên bàn, vừa mới ngẩng đầu lên thì thấy Trần Chanh đi về phía bên này.

Vóc dáng Trần Chanh rất cao, trên người mặc một cái áo pull màu trắng, bên dưới mặc một chiếc quần jean sẫm màu, trong đám đông nhìn có vẻ rất nổi bật.

Trần Chanh từ xa đã nhìn thấy cô, hai mắt phát sáng, vẫy vẫy tay, la lớn: “Phong Thanh Thanh, Phong Thanh Thanh tớ đến rồi đây.” Dứt lời, liền chạy nhanh về phía quầy bán hàng.

Phong Thanh Thanh nhanh chóng từ trong quán chạy ra, vẫy vẫy tay ngăn cản, ý bảo Trần Chanh đừng gọi.

Không thấy mọi người ở đây đang nhìn bọn họ hả?

“Sao cậu lại tới đây?” Phong Thanh Thanh đi ra, hai tay lau vào tạp dề đang mang trên người, sau đó kéo Trần Chanh sang đứng một góc, ngạc nhiên hỏi.

“Tớ đến xem quán của nhà cậu.”Trần Chanh vừa nói vừa nhìn cách bày trí khắp nơi, khóe miệng cười tươi có hai cái má lúm đồng tiền như ẩn như hiện, nhìn vô cùng đẹp.

“Làm sao cậu tìm tới được đây?” Phong Thanh Thanh nghi ngờ, hỏi.

“Tớ mò từng nhà từng nhà đến đây. Có lần, cậu nói nhà cậu ở Phố Hoàng Kiến mở quán bán bữa sáng. Tớ bèn đi tìm từng nhà một, không sai biệt lắm tìm gần hết dãy phố tìm được nhà của cậu.” Trần Chanh nhìn khắp nơi, lại nói: “Thì ra quán bánh cuốn nổi tiếng nhất trên đường này lại là của nhà cậu bán nha? Tớ rất thích món này đó, ngày nào cũng ăn.”

“Thế cậu đã ăn sáng chưa? Nếu chưa ăn thì tớ nói ba tớ làm hai phần cho cậu được không. Ba tớ làm bánh cuốn cực kì mềm ngon đấy.” Phong Thanh Thanh cười nói, lần trước cô chỉ qua loa kể cho Trần Chanh là nhà cô ở đây mở quán bán bữa sáng. Thật không ngờ Trần Chanh lại không sợ phiền bỏ công đến tận đây tìm.

“Chưa ăn đây. Tớ tính toán nếu đã cất công đến phố Hoàng Kết tìm cậu, tất nhiên là muốn ở đây ăn món bánh cuốn nổi tiếng toàn bộ Đông Môn này rồi, cho nên tớ hôm nay đã không ăn bữa sáng thì ra cửa nè.” Trần Chanh phối hợp xoa xoa bụng, nói.

“Rồi rồi, để tớ nói ba tớ làm cho cậu, chờ cậu ăn xong thì hai chúng ta đi dạo phố nha.” Phong Thanh Thanh nói, sau đó kéo Trần Chanh vào một bàn trống gần đó ngồi xuống.

“Tớ còn muốn thêm trứng.” Trần Chanh đưa ra yêu cầu.

Phong Thanh Thanh gật đầu đồng ý, rồi sau đó đến bên cạnh Phông Kiến Thiết nói,dặn ba mình làm bánh cuốn nhớ cho thêm trứng, còn cô thì tiếp tục bận việc trong quán.

Cô cùng Trần Chanh nói chuyện một lúc, lại có nhiều khách ăn xong rồi. Nhanh tay thu dọn sạch sẽ bát đĩa bẩn trên bàn, lau lại bàn ăn để khách mới vào thì có ngay chỗ ngồi.

Bên này, Trần Chanh rảnh rỗi không có việc gì nhìn Phong Thanh Thanh làm việc.

Thấy Phong Thanh Thanh cũng không sợ bẩn, đem đũa dùng một lần và khăn giấy gom lại bỏ vào thùng rác, sau đó lại xếp đĩa bẩn lại, sau đó mang đĩa bẩn đến chậu rửa, chờ buôn bán xong thì mang về rửa sạch.

Trần Chanh chưa từng thấy một mặt này của Phong Thanh Thanh, cũng không sợ bẩn, không ngại mệt, không sợ ánh mắt của người khác, chỉ chuyên tâm làm việc của mình. Cô ấy chỉ nhận biết Phong Thanh Thanh là học sinh ưu tứ mới chuyển trường.

Phong Thanh Thanh là người học hành rất nghiêm túc mà cô biết, cô tuyệt đối không bao giờ đi trễ, bài tập về nhà luôn luôn hoàn thành tốt, kiểm tra giữa kì còn làm đến đạt điểm cao nhất lớp.

Mà Trần Chanh, mặc dù 10 năm trung học luôn cố gắng học tập, nhưng nếu so về trình độ nghiêm túc với Phong Thanh Thanh thì vẫn còn thua kém hơn phân nửa.

Hơn nữa, Phong Thanh Thanh còn làm được nhiều việc như vậy, không như mình, ở nhà ngay cả một cái bát cũng không rửa.