Biếи ŧɦái đúng là tên đại biếи ŧɦái, hỗn đản chắc chắn là tên đệ nhất hỗn đản.
- Duệ Duệ, em nghe giọng chị có vẻ không ổn, là do gặp phải chuyện gì sao? Bây giờ em đang ở bên ngoài, em và Liên tỷ vào trong gặp chị nhá.
Cậu ta giống như ngồi trên đống lửa, lúc nãy người đàn ông mặt lạnh kia đến hỏi cậu tình hình, sắc mặt bình tĩnh của bọn họ khiến cho Tư Thiện thật sự lạnh sống lưng. Người thay cậu giải quyết chuyện lớn thế này, lại giống như là thay một đứa nhỏ chăm lo chuyện cỏn con, không có đến chút ít lo lắng.
- Không cần phải vậy đâu, chị không có vấn đề gì cả. Em cứ làm theo lời mà họ bảo, ngày mai sẽ không sao nữa. Còn những chuyện khác đừng để tâm.
Hành động ban nãy của Lôi Dực đúng là khiến cho cô giật nảy mình, hắn cư nhiên có thể trong lúc cùng người ngoài nói chuyện làm ra loại hành vi đáng xấu hổ này. Thật sự đúng là không có chút liêm sỉ nào cả.
Chốc chốc Tư Duệ lại trừng mắt bực dọc liếc người đàn ông, thứ cứng như thép ở trong tay cô lại càng lúc càng trở nên to lớn.
Tiếng thở trầm đυ.c của hắn càng lúc càng trở nên thô thiển.
- Ban nãy em đã nghĩ kỹ rồi, dù thế nào chuyện này cũng là họa em gây ra, em phải là người gánh lấy hậu quả. Em nên vào trong thỏa thuận mới đúng, muốn chém muốn gϊếŧ hay muốn trao đổi gì, cũng không để chị hy sinh cho em nữa.
Thời gian an tĩnh vừa qua khiến cho trong đầu cậu thanh niên 20 tuổi thay đổi không ít. Từ nhỏ luôn là người chị duy nhất này bảo vệ cậu, cậu lớn đến từng tuổi này còn chưa làm được gì cho mẹ và chị. Bây giờ lại vì mình gây ra họa lớn mà chị phải chịu khổ, làm đứa em trai hèn hạ như vậy, thật sự sống không nổi rồi.
- Bình tĩnh A Thiện, chị không sao cả. Em ngoan ngoãn nghe lời, ngày mai chị sẽ trở về nhà. Bây giờ cho dù em có muốn vào cũng không được.
- Không vào được cũng sẽ xông vào.
Lời nói của cậu trai trẻ vô cùng kiên định, nhiệt huyết ngút trời.
Nhìn thấy người đàn ông đang ôm cô nhếch môi cười mỉa mai, sự châm biếm không hề che đậy, trong lòng Tư Duệ thật sự tức giận đến tận cùng.
- Em nhìn tôi làm gì? Đúng là gen ngây ngô của nhà em mạnh quá đấy. Cả con trai lẫn con gái, đều không khác gì nhau.
Hắn vốn dĩ đang trong cơn kɧoáı ©ảʍ dồn dập, lại vì đoạn đối thoại của hai chị em Đỗ gia chọc cho đến buồn cười.
- Em trai em nghĩ đây là trường học của nó à? Muốn vào thì liền vào, chỉ lo thằng nhóc đó bị phế cả tay chân cũng chưa bò đến được cửa phòng khách, huống hồ là cứu em ra.
Hắn nghiêng đầu thì thầm, giọng nói bỡn cợt như có như không.
Tư Duệ nghe giọng cười khinh bỉ đó, máu nóng giống như tập trung tận đỉnh đầu, cô ức chế cắn răng, mang yếu điểm đang cương cứng trong tay dùng lực bóp chặt.
- Ah... Shh... Duệ nhi...
Cái gì gọi là một bước ở trên mây thoáng chốc bị đẩy rơi xuống tận địa ngục chính là để hình dung cảm giác này. Lôi Dực khó chịu đến quặn cả bụng dưới, mồ hôi trên trán bắt đầu túa ra.
- Em muốn gϊếŧ người sao, nếu như tôi bị em hại đến không còn năng lực. Sau này lấy ai thương yêu em nữa?
Người con gái này, đúng là cũng chỉ có cô mới dám làm ra cái việc tày đình này với hắn. Cũng chỉ bởi vì cô, nên hắn mới dung túng chiều chuộng đến mức này. Cô đến ngay cả khiến cho hắn đau đớn, Lôi Dực cũng không nỡ trừng phạt cô.
- Để xem ông còn dám dè bỉu người khác ngu ngốc hay không?
- Duệ Duệ! Xảy ra chuyện gì à?
Đỗ Tư Thiện nghe âm thanh bên kia huyên náo, cậu ta càng không hiểu đầu cua tai nheo ra sao.
- Nhớ không được nói chuyện này với mẹ, ngày mai chị hai trở về sẽ tính toán sau.
Nhanh chóng cúp điện thoại, cô thật lo sợ người đàn ông không biết xấu hổ này lát nữa sẽ không ngần ngại mà nói ra những lời vô sỉ hơn nữa.
Tư Thiện cũng đã 20 tuổi rồi, nó mà nghe thấy chắc chắn sẽ ít nhiều hiểu ra. Nếu nó biết được người chị đáng kính của mình đang cùng với đàn ông làm ra những chuyện hạ lưu thế này, cô sau này làm gì còn mặt mũi ngẩng cao đầu dạy dỗ em trai nữa.
- Thật ra cũng rất đơn giản, em đâu cần phải căng thẳng như vậy. Sớm muộn gì nó cũng biết được chị gái nó là người phụ nữ của ai mà.
Lôi Dực cúi đầu cắn vào vành tai mẫn cảm, khiến cơ thể cô gái thoáng run rẩy. Thổi một luồng hơi nóng đánh thức dậy mọi tế bào của cô.
- Bảo tiểu tử nhà em gọi tôi một tiếng anh rể, sau này bất kể nó phá đến đâu cũng sẽ có người tự khắc thay nó dọn dẹp đến đấy. Thế nào?
- Ông có bệnh về thần kinh à?
Đùa như thế này, hắn cảm thấy vui vẻ lắm sao.
- Phải! Tôi đúng là mắc phải bệnh rồi, chắc chắn là cây kẹo kia có bỏ thuốc. Bây giờ tôi lâm vào tình trạng thiếu thuốc như vậy, em mau chóng tiếp thuốc cho tôi đi.