- Tôi trước giờ đều là không hiểu lý lẽ như thế, cũng không biết tốt xấu, càng không muốn làm một da^ʍ phụ chỉ biết xin xỏ đàn ông. Tôi cảm thấy mình như vậy không có chỗ nào sai trái, trao đổi thân xác thì có gì là vẻ vang cơ chứ.
Ngữ điệu của hắn lại thản nhiên mà nói ra như vậy, giống như sự ban phát ân huệ của bề trên. Cô càng nghe càng khó chịu, càng nghe càng cảm thấy việc làm
của mình hạ tiện biết bao nhiêu.
- Em phồng mang trợn má cái gì? Tôi cũng không phải là muốn so sánh em với bọn họ
Giận dữ đến nỗi hai mắt cô đều đỏ lên, hắn suýt chút nữa quên mất chuyện người con gái trước mặt có bao nhiêu nhạy cảm. Là hắn trong lúc nóng nảy đã quá lời.
- Ông rõ ràng là có ý đó, đã làm lại còn không dám thừa nhận.
Nếu như thích những người phụ nữ nghe lời vâng vâng dạ dạ thì tại sao không đi tìm bọn họ mà chơi cùng. Tư Duệ lúc này cũng không nhận ra được tâm tình phức tạp của bản thân đã bất giác thay đổi theo mỗi một câu nói của người đàn ông này.
- Em ghen cái gì chứ? Tôi cũng chỉ là thuận miệng nói ra. Bọn họ căn bản không xứng để so sánh với em.
Cho dù có cố gắng gấp ngàn lần vạn lần cũng không thể sánh bằng một đầu ngón tay của Đỗ Tư Duệ.
- Ông là tên xảo trá, tôi bị ông mắng là ngu ngốc cũng nhất quyết không bao giờ chịu tin lời ông.
Cô thật sự rất phẫn nộ, càng không có tâm trạng chú ý đến sự biến đổi sâu xa trong mắt người đàn ông.
- Còn không phải sao? Có người phụ nữ nào lại dám hỗn xược giống như em, rõ ràng là bị tôi chiều đến hư.
Lôi Dực đối với chuyện cô bày tỏ sự phẫn nộ không có đến nửa phần tức giận, ngược lại những biểu hiện của Duệ nhi khiến cho hắn cao hứng không ít.
- Có biết điểm khác nhau giữa em và bọn họ là gì không?
Hắn cong khóe môi cười tà, nhìn gương mặt láng mịn xinh đẹp của cô, ánh mắt ma mãnh càng lúc càng tối.
- Tôi mới không thèm biết, không thèm nghe
Câu hỏi không đứng đắn kia gợi lên trong lòng cô không ít khúc mắc, không thể phủ nhận cô đối với nó tràn ngập nghi vấn, không nhịn được dâng lên cảm giác vô cùng hiếu kỳ, không tự chủ rất muốn biết được đáp án.
Cho dù mỗi một khi Lôi Dực im lặng mà nhìn cô. Tư Duệ thật sự cảm nhận được có cái gì đấy trong ánh mắt của hắn, không chỉ có tà da^ʍ và du͙© vọиɠ, lại như ẩn nhẫn chút nhu tình và bao dung.
Tại sao lại có những thứ đó tồn tại giữa mối quan hệ trao đổi lợi ích của bọn họ?
Nhìn cô chán nản dời tầm mắt, nhiệt lượng trên người tên đàn ông ngày càng tăng. Ngạo nghễ cúi đầu sát bên tai cô, phun ra mấy câu vô sỉ đến mức khiến cơ thể cô gái run rẩy.
- Tôi lúc ở cùng với họ đều mang đồ bảo hộ, chưa tính là thật sự cùng với họ giao hợp chứ đừng nói đến chuyện yêu đương. Chẳng giống như khi đối với em, mỗi một lần đều khít khao không một kẽ hở, ở trong người em mà thoải mái ngao du rồi phun trào. Cũng chân chính cho em quyền hạng hoài thai đứa nhỏ của tôi, những người phụ nữ khác căn bản không có tư cách.
Hắn chân thành nói, tuy rằng khẩu ngữ không hề đứng đắn lại bất lương, nhưng câu nào nói ra cũng đều là thật lòng.
Hắn đương nhiên chỉ muốn cùng với người phụ nữ trong lòng làm ra việc yêu đương rồi sinh con đẻ cái.
Nghĩ đến đứa nhỏ không may mắn của bọn họ, không khỏi cảm thấy khó chịu, đáy mắt hiện lên một tia bi thương rất mau thôi đã bị giấu kín.
Da mặt Tư Duệ càng lúc càng ngứa, cô đối với những điều mà hắn nói ra ngại ngùng đến cực điểm. Rốt cuộc vì sao một kẻ có vẻ ngoài đạo mạo xa cách, mang thân phận cao quý, luôn giữ vẻ mặt lãnh đạm với mọi kẻ xung quanh lại có thể nói ra những lời vô sỉ khiến người khác đỏ mặt đến như vậy.
Cô còn chưa kịp phản ứng, cả người đã bị Lôi Dực ôm vào lòng, đầu người đàn ông vùi vào hõm vai cô, thanh âm có chút khổ sở.
- Em đúng là lòng dạ sắt đá, tôi không tìm em em cũng mặc kệ không quan tâm. Có biết rằng khi tôi nghe tin đứa nhỏ không còn nữa, trái tim tôi có bao nhiêu phần đau khổ không.
Dường như có thứ gì đó phát ra âm vang nổ rất lớn cứ như thế mà tàn phá trong đầu cô, trái tim loạn nhịp không theo sự chỉ đạo đập mạnh tựa muốn nhảy ra khỏi l*иg ngực. Hắn cứ như vậy ôm cô, cả cơ thể to lớn phủ trên người Tư Duệ, thấp giọng thỏ thẻ bên tai.
Có phải là ở bên trong canh đã thêm vào thứ gì, nếu không vì sao cô có cảm giác như người đàn ông ngạo mạn này là đang muốn làm nũng, cả người cô cũng theo đó mà mất hết sức lực.
- Ông, ông thật sự rất khổ sở?
Cô vẫn luôn nghĩ, bản thân mình chính tay gián tiếp hại chết hài tử, trong lòng người làm mẹ như cô mang vết thương trí mạng sẽ hối hận cả đời. Còn đối với hắn thì hoàn toàn khác biệt, bất quá với người đàn ông nắm mọi thứ trong lòng bàn tay này, đó chỉ là một đứa nhỏ vô duyên vô phận. Là một đứa trẻ mà chỉ cần hắn muốn, thì liền có biết bao nhiêu người phụ nữ tình nguyện hầu theo.
Nó đã đi rồi, có thể lưu lại trong hắn bao nhiêu phần lưu luyến.
Hắn làm ra những việc khó dễ như thế với cô, chung quy là chỉ bởi vì sự cuồng bá với thâm ý muốn trừng phạt người khác. Không cho phép ai làm trái ý mình, thật không nghĩ đến, hắn cũng là vì đứa nhỏ mà đau khổ không thôi.