Nạp Lan Minh Triết quá nhanh, gần như là chỉ trong chớp mắt, đã đem " đan dược cổ" nuốt ngay vào trong bụng.
Thanh Hoa Đại muốn ngăn cản, đáng tiếc đã không kịp nữa rồi, biểu hiện cực kỳ phức tạp, trong lòng chỉ muốn gϊếŧ chết Tô Thương.
Tô Thương thật ghê tởm, đáng ghét quá rồi!
Cũng trách chính mình, tại sao phải chấp nhận lời đề nghị của Tô Thương chứ, dùng đan dược cổ giả thử lòng anh Minh Triết.
Bây giờ thì tốt rồi, làm hại anh Minh Triết ăn phải thứ bẩn thỉu từ trên người Tô Thương chà xuống...
Đáng giận quá!
Tô Thương cứ chờ đó, nếu anh Minh Triết đối xử tốt với tôi trước sau như một, kiên trì cưới tôi, tôi nhất định sẽ tìm anh tính sổ!
Suy nghĩ đến đây, Hoa Thanh Đại cũng không hề nói ra thứ Nạp Lan Minh Triết uống là đan dược giả, mà lại ân cần dò hỏi: "Anh Minh Triết, anh thấy thế nào rồi, có ổn không?"
"Tốt!"
"Tôi bây giờ cảm thấy cực kỳ tốt!"
Sau khi Nạp Lan Minh Triết uống "đan dược cổ" thì cực kỳ kích động, nụ cười thích thú hiện lên trên khuôn mặt, tán dương nói:
"Không hổ danh là đan dược cổ, ẩn chứa mùi hương lạ, mà lại mềm mại, tan ngay trong miệng, thật không ngờ lúc tôi còn sống lại có thể uống được đan dược cực phẩm như thế!"
Phòng sát vách bên cạnh.
Lý Nguyệt nghe đến đây, chịu không nổi nữa, cười khúc khích ra tiếng, sau đó giận dữ nhìn Tô Thương, không nhịn được cười mà nói: "Tô Thương, nhìn xem việc tốt mà anh làm đi, Nạp Lan Minh Triết nếu như biết được mình đã uống phải đất bẩn trên người anh, nhất định sẽ buồn nôn mấy ngày mà ăn không nổi."
"Cái này lại không thể trách anh được, ai biết anh ta lại vội vàng như vậy chứ."
Tô Thương cười cười, tinh nghịch nói: "Có điều, thế này lại càng có thể chứng minh, Nạp Lan Minh Triết không có ý gì tốt."
"Ừm."
Lý Nguyệt nhẹ nhàng gật đầu, đồng ý với cách nghĩ của Tô Thương, sau đó lại tiếp tục nghe lén.
Lúc này.
Hoa Thanh Đại cười không nổi, vì cô ấy thích Nạp Lan Minh Triết, cho nên cô ấy chỉ có thể tự mình đau lòng mà thôi.
"Kỳ lạ thật, sao mà tôi đã uống đan dược cổ rồi mà vẫn không cảm nhận được một chút tác dụng gì hết vậy?" Lúc này Nạp Lan Minh Triết đang cực kỳ vui vẻ, nhưng vẫn tò mò nói.
Hoa Thanh Đại dừng một lúc, sau đó giải thích: "Có lẽ vẫn chưa có hiệu quả, chờ một chút là sẽ có hiệu quả rồi."
"Hóa ra là như vậy."
Nạp Lan Minh Triết như chợt hiểu ra, đột nhiên thở dài một hơi, sau đó nhìn về phía Hoa Thanh Đại, giọng nói có chút lạnh lùng nói: "Cô Thanh Đại, cô lúc nãy giống như là muốn ngăn cản tôi uống đan dược cổ, tại sao vậy, lẽ nào cô hối hận rồi sao, không muốn để tôi uống hay sao?"
"Không, không phải."
Hoa Thanh Đại liên tục xua tay, lại không thể nói rõ sự thật với Nạp Lan Minh Triết, nếu để anh Minh Triết biết mình đang thử lòng anh ấy, anh Minh Triết chắc chắn sẽ rất tức giận.
Vì thế, sau khi dừng lại mấy giây, Hoa Thanh Đại giải thích nói: "Tôi từng nghe ông nội nói, viên cổ đan dược này phải hòa tan trong nước, uống cùng với nước, không phải dùng để nuốt trực tiếp, cho nên vừa nãy tôi muốn ngăn cản anh."
"Có điều bây giờ anh uống nhiều nước một chút, hiệu quả sẽ giống như thế." Hoa Thanh Đại nói thêm.
"Chuyện quan trọng như thế, sao cô không nói sớm với tôi!" Nạp Lan Minh Triết sốt ruột nói.
Hoa Thanh Đại với khuôn mặt đầy vẻ vô tội nói: "Anh cầm lấy liền nuốt luôn, tôi cũng không có cơ hội để nói mà."
"Hừm!"
Nạp Lan Minh Triết lạnh lùng nhìn Lý Nguyệt, cực kỳ khó chịu.
Ngay sau đó, anh ấy cầm cái ấm trên bàn lên, ừng ực ừng ực uống cạn ấm trà trong vòng nửa phút, sau đó nghiêm túc hỏi: "Bây giờ chắc là sẽ không ảnh hưởng đến tác dụng rồi chứ?"
"Ừm ừm, sẽ không đâu."
Hoa Thanh Đại muốn tranh thủ thời gian để kết thúc cái đề tài này, thế là cười nói: "Anh Minh Triết, anh uống đan dược cổ rồi, bệnh tim của anh nhất định sẽ khỏi hẳn, rất nhanh chóng anh sẽ trở thành người bình thường thôi."
"Ha ha, cô Thanh Đại, tất cả là nhờ có cô." Nạp Lan Minh Triết nhẹ nhàng cười nói.
"Đừng khách sáo, chúng ta sau này là vợ chồng rồi, giúp anh chữa bệnh chính là việc nên làm mà."
Khuôn Mặt Hoa Thanh Đại đầy thẹn thùng, lấy hết dũng khí nói: "Anh Minh Triết, anh định khi nào thì đi đến chỗ ông nội tôi để cầu hôn?"
Cầu hôn?
Ha ha!
Tôi chỉ là lợi dụng cô mà thôi, bây giờ tôi đã uống được đan dược cổ rồi, cái gì mà cầu với chả hôn chứ?
"Cô Thanh Đại, chuyện hôn nhân đại sự, không phải là trò đùa, tôi cảm thấy việc này phải bàn bạc kỹ hơn."
Nạp Lan Minh Triết trả lời cho có lệ.
"Anh Minh Triết, anh nghĩ quá nhiều rồi, hai chúng ta là tâm đầu ý hợp, thật ra kết hôn là chuyện gì đó là rất đơn giản."
Hoa Thanh Đại vui vẻ cười nói: "Ngày mai chúng ta đến cục Dân Chính để lấy giấy chứng nhận trước có được không, sau này nói chuyện cầu hôn với ông nội, lúc đó ông không đồng ý thì cũng phải đồng ý thôi."
"Nếu chúng ta kết hôn rồi, dù cho ông nội biết tôi trộm đan dược cổ của ông, thì ông cũng không thể tức giận được, dù sao thì ông ấy cực kỳ cưng chiều tôi, yêu ai yêu cả đường đi lối về, đan dược cổ được anh uống rồi, ông ấy cũng có thể miễn cưỡng chấp nhận."
Nạp Lan Minh Triết lúc đầu định qua loa cho xong chuyện, nhưng nghe đến Hoa Thanh Đại muốn đi lấy giấy chứng nhận, đột nhiên lạnh lùng cười nói: "Bây giờ nói những chuyện này có phải là quá sớm rồi không, tôi vẫn chưa sẵn sàng để kết hôn với cô."
"Hả... Nhưng mà, anh Minh Triết, anh vừa nãy không phải là nói…”
Hoa Thanh Đại vẫn chưa nói xong, Nạp Lan Minh Triết liền cắt ngang nói: "Cô cũng nói rồi, là vừa nãy, bây giờ tôi đổi ý rồi."
"Là ý gì chứ?" Nụ cười trên mặt Hoa Thanh Đại đột nhiên cứng đơ lại.
"Chính là ý đó đó."
Nạp Lan Minh Triết tuyệt tình nói: "Hoa Thanh Đại, chuyện đã đến nước này, tôi ngửa bài với cô luôn nhé."
"Thực ra, từ đầu đến cuối, tôi vốn dĩ không thích cô, tôi sở dĩ làm như vậy, mục đích chính là để lừa lấy đan dược cổ của Hoa Thời Mạc mà thôi."
Nạp Lan Minh Triết lạnh lùng cười nói: "Vốn dĩ tôi định diễn kịch với cô lâu hơn nữa, nhưng nhà Nạp Lan xảy ra một số chuyện, tối hôm nay tôi không thể không rời khỏi Giang Bắc, đi đến thành phố."
"Vì thế đêm nay tôi mới hẹn cô ra đây, bây giờ, cô vẫn chưa hiểu hay sao?"
"Cái gì?"
Hoa Thanh Đại nhất thời như bị sét đánh trúng, choáng váng khắp người, sau khi phản ứng lại, trong nháy mắt nước mắt rơi như mưa.
"Khóc gì mà khóc, Hoa Thanh Đại, tôi thừa nhận cô rất xinh đẹp, có thể xếp ở top năm những tiểu thư khuê các ở Giang Bắc."
Nạp Lan Minh Triết cười lạnh lùng nói: "Nhưng tôi đã có người tôi thích rồi, trong lòng không có cô."
"Cô cũng đừng cảm thấy khổ sở, tôi lại chưa đυ.ng chạm qua cô, nhiều lắm là lừa gạt tình cảm của cô mà thôi, cô đừng tưởng thật là tốt."
Đang nói, Nạp Lan Minh Triết đứng dậy, tuyệt tình nói: "Còn về cái viên đan dược cổ này, cảm ơn cô, nhưng tôi cũng sẽ không lấy nó không như vậy được, tôi sẽ chuyển một khoản tiền vào số tài khoản của ông nội cô, coi như là phí để mua nó."
"Tạm biệt!"
Sau khi nói mấy câu, Nạp Lan Minh Triết liền đứng dậy rời đi.
Hoa Thanh Đại hoàn toàn không kìm được, ngồi xổm xuống ôm đầu khóc nức nở, trong tiếng khóc đầy vẻ bi thương.
"Nạp Lan Minh Triết!"
Lúc này, Lý Nguyệt ngồi không yên được nữa, vội vàng chạy vào trong phòng, trước tiên là an ủi Hoa Thanh Đại, sau đó nghiến răng, nghiến lợi nói: "Thật không ngờ anh là loại người thế này, thứ đạo đức giả, trước đây xem như tôi đã nhìn lầm anh rồi!"
"Lý... Lý Nguyệt, sao em lại ở đây?" Nhìn thấy Lý Nguyệt, Nạp Lan Minh Triết đột nhiên sững sờ.
"Im miệng!"
Tô Thương đi theo vào trong, lạnh lùng nhìn chằm chằm vào Nạp Lan Minh Triết, nhíu mày nói: "Tên của vợ tao, mày cũng xứng để gọi sao?"
"Tô Thương!"
Ánh mắt của Nạp Lan Minh Triết, lập tức nhìn lên người Tô Thương, kinh ngạc nói: "Sao anh vẫn chưa chết?"
"Tại sao tao lại phải chết chứ?"
Tô Thương nhìn chăm chú vào Nạp Lan Minh Triết, anh gần như đã đoán được rằng việc Tống Lệ Hoa và người làm da đen đến biệt thự ven sông gϊếŧ mình là có liên quan tới Nạp Lan Minh Triết, thế là cười tinh nghịch nói: "Lẽ nào mày sai người đến gϊếŧ tao hay sao?"
"Sao...sao lại có thể!"
Nạp Lan Minh Triết rất nhanh chóng liền bình tĩnh lại, lên tiếng phủ nhận.
"Nạp Lan Minh Triết, anh quá đáng quá rồi, Thanh Đại thích anh như thế, anh sao lại có thể vì viên đan dược, lại trêu đùa tình cảm cô ấy chứ!" Lúc này, Lý Nguyệt tức không chịu nổi, mở miệng chỉ trích.
"Lý Nguyệt, tôi cũng là bất đắc dĩ mà thôi, mỗi ngày chịu đựng đau đớn dằn vặt, quá đau khổ rồi, hi vọng cô có thể hiểu." Nạp Lan Minh Triết không muốn giải thích, mà chỉ muốn đồng cảm.
Lý Nguyệt lại không thèm nể mặt, lạnh lùng trách mắng: "Hèn hạ, đây không phải là lý do để anh có thể lừa đối Thanh Đại!"
"Đan dược cổ tôi cũng đã uống rồi, không thể nào nôn ra được, tôi sẽ tìm cơ hội để bù đắp."
Nạp Lan Minh Triết cam kết, anh ta rất quan tâm đến thái độ của Lý Nguyệt với mình.
"Bù đắp thì không cần đâu."
Lúc này, Tô Thương ôm lấy cánh tay, tinh nghịch cười nói: "Dù sao, đan dược cổ mà mày ăn cũng chỉ là một đống đất bẩn từ trên người tao chà xuống mà thôi, mày mà muốn uống nữa, thì tao có thể chà thêm một viên cho mày."
"Cái gì... trên người anh... đất bẩn?"
Nghe được những lời này, Nạp Lan Minh Triết đột nhiên biến sắc, cảm giác như trong dạ dày có một trận cuồng phong đang cuồn cuộn...