Tống Lệ Hoa đang định tấn công Lưu Phàm Khuê, để chấm dứt tại họa về sau, nhưng đột nhiên, bà ta nhận ra được một ý nghĩ rất kinh khủng, trong lòng bỗng nhiên trầm xuống.
"Không được!"
Tống Lệ Hoa cảm nhận được sự tồn tại của thủy nhận, đang nhanh chóng bắn về phía mình.
Cho nên, bà ta cũng không cố gϊếŧ Lưu Phàm Khuê, mà dùng hết sức lực để tránh né.
Phốc!
Nhưng thủy nhận vẫn làm xước đến tay của bà ta, chỉ trong nháy mắt, cả cánh tay của bà ta đã bị chém đứt, rơi xuống mặt đất, như thế có thể thấy được, rốt cuộc sức tấn công của thủy nhận khủng bố đến cỡ nào.
"Cậu là ai, mà lại đánh lén bà đây!"
Tống Lệ Hoa đứng vững người, che lấy vết thương, không kìm được cơn căm giận mà gào thét lên, đồng thời ánh mắt dùng lại trên người của Tô Thương.
"Tôi là Tô Huyền Thiên."
Tô Thương đã dịch dung thành Tô Huyền Thiên, khuôn mặt lạnh lùng, khí tức trầm lại, đón nhận ánh mắt của Tống Lệ Hoa một cách không hề sợ hãi chút nào.
"Tô Huyền Thiên?"
"Ở chợ đen Cửu Môn, tôi đã từng nghe nói đến tên tuổi của cậu, tông sư trẻ tuổi mới hơn hai mươi, quả thực rất mạnh.”
Tống Lệ Hoa căm tức nhìn Tô Huyền Thiên, nghiến răng nghiến lợi nói: "Nhưng tôi đây không hề đắc tội với cậu thì phải, tại sao cậu lại đánh lén tôi?”
Tại sao?
Ha ha!
Bà là bà nội của Nạp Lan Dịch, nhà họ Nạp Lan muốn gϊếŧ tôi, hai ông cháu đều bị tôi gϊếŧ chết, tôi còn có thể giữ lại bà sao?
Nhưng.
Bây giờ anh ấy là Tô Huyền Thiên, đương nhiên không thể dùng lý do này, vì vậy anh ấy liếc nhìn sang Lưu Phàm Khuê đứng bên cạnh, thuận miệng nói ra: "Người này thiếu nợ tôi mười cục đá năng lượng, anh ta không thể chết được, cho nên, người chết chỉ có thể là bà thôi."
“Đá năng lượng?”
Tống Lệ Hoa đã nhớ ra rồi, quả nhiên là có chuyện này, đột nhiên nói: “Tô Huyền Thiên, thiên phú của cậu không phải yếu, nhưng dù sao cậu vẫn còn trẻ, cho dù bây giờ cơ thể tôi bị thương nặng, còn gãy một cánh tay, vẫn như trước cậu vẫn không có cách nào gϊếŧ tôi dễ như vậy được đâu.
Vừa nói, Tống Lệ Hoa nhìn về phía Lưu Phàm Khôn, nói tiếp: “Nhưng anh ta thì khác, tôi và cậu búng tay phát là có thể gϊếŧ được anh ta.”
“Chi bằng như thế này đi, tôi cho cậu mười cục đá, không, tôi cho cậu hai mươi cục đá năng lượng, rồi cậu đi ngay lập tức, thấy thế nào?”
“Ha ha, không được!”
“Bà coi tôi là loại người gì vậy?”
Tô Thương nói: "Tô Huyền Thiên tôi cả đời làm việc, rõ ràng minh bạch, đường đường chính chính, anh ta đông ý cho tôi mười cục đá năng lượng, tôi cũng đồng ý nhận rồi, điều này tương đương với có giao ước, sao tôi có thể lật lọng được chứ?”
"Bà, chịu chết đi!"
Vừa dứt lời, ánh mắt Tô Thương run lên, quanh người toát ra khí tức rất mạnh, dứt khoát ra tay.
Thật ra.
Anh ấy không muốn nói nhiều, hai người ở chỗ này, anh ấy đều muốn gϊếŧ hết, không ai được phép sống sót.
Tống Lệ Hoa thấy Tô Thương ra tay, trong nháy mắt biểu cảm bỗng nghiêm túc lại, cố nén đau đớn, để ra tay tiếp chiêu.
Sau đó, Tô Thương và Tống Lệ Hoa đánh nhau, anh ấy không những không trấn áp được Tống Lệ Hoa, mà còn khó để đánh thắng được bà ta.
"Không ngờ rằng loại võ công này lại không phù hợp với cách thức tu luyện, khi tu luyện đến cảnh giới cao, sẽ có một sức chiến đấu mạnh như thế.”
Tô Thương thầm bất ngờ, nhưng trong lòng anh ta, võ công lúc trước chính là sự tồn tại rác rưởi.
Trong cảnh giới tu tiên, tầng thấp nhất là luyện khí, sau đó là trúc cơ, kim đan, nguyên anh...
Mà trong giới luyện võ, thì là minh kình, ám kình, hóa kình, tông sư...
Tô Thương chẳng qua chỉ là ở giai đoạn thấp nhất trong cảnh giới tu tiên, thậm chí chỉ là một tên tu tiên luyện khí tầng thứ ba cỏn con, mà đã có thể đối phó với tông sư võ đạo hàng đầu của giới võ thuật, cho nên anh ấy đương nhiên sẽ không coi trọng cách thức luyện võ rồi.
Nhưng điều gì nên nói vẫn phải nói, ở cảnh giới tông sư này Tống Lệ Hoa vẫn rất là mạnh.
Cho dù cơ thể bà ta có bị thương nặng, thì Tô Thương vẫn phải đánh hơn trăm hiệp nữa mới có thể đánh bại bà ta.
“Kết thúc rồi.”
Tô Thương bước về phía trước một bước, vì đã có vết xe đổ của Tô Cảnh Hàm, nên anh ấy sẽ không chủ quan sơ ý nữa, trực tiếp ngưng tụ thủy nhận, định một chiêu gϊếŧ bà ta luôn.
Sắc mặt Tống Lệ Hoa thay đổi rất nhanh, đôi mắt già tràn đầy sự kinh sợ, như thể mất đi năng lực né tránh.
Nhưng chính lúc này, có một dáng người xuất hiện rất nhanh lẹ, trước khi thuỷ nhận được tung ra, thì đã cứu Tống Lệ Hoa đi mất rồi.
Chỉ trong nháy mắt thôi, hai người họ đã biến mất trong bóng tối rồi.
“Muốn chết à!”
Tô Thương lạnh lùng cười, trước đó anh ấy đã phát hiện có người đang ở gần đó rồi, nên sau đó lại tung thủy nhận ra một lần nữa.
Phốc!
Chiêu này đã đánh trúng người cứu Tống Lệ Hoa rồi, nhưng người đó đột nhiên ném ra một quả cầu tròn, đồng thời nổ tung luôn trong nháy mắt.
Ầm....
Theo bản năng Tô Thương lùi về sau một bước, tránh được sức tàn phá của trận nổ này, anh khua tay, xua bỏ khói bụi do vụ nổ gây ra.
Nhưng lúc này, Tống Lệ Hoa và người kia biến mất tiêu rồi.
“Thực lực của người này còn mạnh hơn cả Tống Lệ Hoa, anh ta chỉ muốn cứu Tống Lệ Hoa, không muốn chiến đấu, nếu không thì mình chưa chắc đã là đối thủ của anh ta.”
Tô Thương đứng tại chỗ trầm tư suy nghĩ một lúc, cuối cùng cũng quyết định không mạo hiểm đuổi theo nữa.”
Sau đó.
Ánh mắt của Tô Thương dừng trên người của Lưu Phàm Khuê, trong ánh mắt lóe lên một luồng sát ý, bước nhanh quá đó.
“Nhà họ Nạp Lan chết tiệt, món nợ này tôi đã ghi nhớ rồi, bây giờ tôi sẽ mời các cao thủ đến trước, hai ngày sau nhất định sẽ tiêu diệt nhà các người.”
Lưu Phàm Khuê không kìm được cơn tức mà nói, sau đó nhìn về phía Tô Thương cảm kích nói: “Cảm ơn ơn cứu mạng của Tô thiếu gia, suốt đời tôi sẽ không bao giờ quên ạ, mười cục đá năng lượng, đảm bảo sẽ giao cho bảo vệ của chợ đen Cửu Môn như đã hẹn ạ.”
“Hử?”
Tô Thương nghe đến nửa câu đầu của Lưu Phàm Khuê, mắt bỗng sáng lên, liền thay ý định, thu lại sát ý mà bản thân vừa nảy ra.
“Không cần cảm ơn đâu, tôi cũng vì đá năng lượng mà cứu anh thôi mà.”
Tô Thương đón nhận ánh của Lưu Phàm Khuê, dò hỏi tiếp: “Vừa nãy bà già kia, thực lực thâm sâu khó lường, anh chắc chắn muốn tìm bà ta để báo thù sao?”
“Đương nhiên rồi, bà ta đã gϊếŧ em trai tôi, chà đạp lên sự tôn nghiêm của nước D, nên buộc phải chết!”
Lưu Phàm Khuê vô cùng tức giận, sau đó khẽ cười nói: “Tô thiếu gia, hôm nay cậu vì tôi mà đã đắc tội với bà ta, chắc chắn bà ta sẽ báo thù cậu, nhưng cậu không cần lo, tôi có thể mời tông sư hậu kì đến, gϊếŧ bà ta dễ như trở bàn tay, tuyệt đối sẽ không gây bất kì phiền phúc nào cho cậu đâu.”
“Ừ, tốt nhất nên như thế.”
Tô Thương gật đầu mặt không chút biểu cảm nào, cười lạnh liên tục trong lòng, để bọn họ tự chơi nhau đi, ông đây sẽ không nhúng tay vào nữa.”
“Tô thiếu gia, hôm nay cậu ra tay trượng nghĩa như vậy, tôi thực sự quá cảm động, từ nay về sau, cậu sẽ là người anh em tốt nhất của Lưu Phàm Khuê tôi.” Lúc này, Lưu Phàm Khuê vô cùng cảm kích nói.
Anh em tốt nhất?
Thôi bỏ đi.
Anh em ruột còn bị anh ta hãm hại, tưởng lão tử đây không biết à?
“Mười cục đá năng lượng, nhớ mang đến chợ đen Cửu Môn đấy.”
Tô Thương không muốn nói chuyện với Lưu Phàm Khuê, nên vừa nói xong, anh đã nhún người rời khỏi khu rừng ở Đông Sơn.
“Tô thiếu gia đúng là một người tốt, cứu mình mà không cần báo ơn, mình nhất định phải cho cậu ấy một bất ngờ mới được, không phải cậu ấy muốn sưu tầm đá năng lượng sao, dù mình có tốn kém bao nhiêu, cũng phải tặng cho cậu ấy thêm năm cục nữa!”
Lưu Phàm Khuê đưa mắt nhìn theo Tô Thương rời đi, rồi nghiêm túc nói.
Ban đầu vì chuyện của buổi đấu giá, mà anh ta thấy căm ghét Tô Huyền Thiên, nhưng bây giờ lại có ấn tượng vô cùng tốt với Tô thiếu gia.
Thậm chí, Lưu Phàm Khuê bắt đầu thấy cảm kích vì Tô Thương đã đấu giá cùng mình ở buổi đấu giá, nếu không bản thân mình cũng chẳng có liên lạc gì với Tô thiếu gia, nếu như vậy Tô thiếu gia chắc chắn sẽ không cứu mình.
“Bây giờ tán sát nhà họ Nạp Lan thì không ổn rồi, mình lấy yêu đao Thái Chân về trước, sau đó lấy danh nghĩa hộ tống yêu đao Thái Chân về nước, rồi mời tông sư hậu kì tới, đến lúc đó hủy diệt nhà họ Nạp Lan, chỉ cần búng tay cái là xong
Nghĩ đến đây, Lưu Phàm Khuê liền nhún người xuyên qua cánh rừng, rất nhanh đã tới nơi cất giấu yêu đao Thái Chân rồi.
“May mà có Tô thiếu gia, nếu không thì tôi làm gì có cơ hội để đến lấy yêu đao Thái Chân được chứ, Tô thiếu gia đúng là một người tốt, tốt nhất trần đời luôn.”
Lưu Phàm Khuê biết ơn với Tô Thương trước, sau đó đào đất tìm yêu đao Thái Chân, nhưng sau khi đào lên, anh ta bỗng trợn tròn mắt, khuôn mặt sững sờ ngạc nhiên ngay tại chỗ.
Đao đâu?
Yêu đao Thái Chân của tôi đâu rồi?