"Biết rồi."
Tô Thương gật đầu, đưa mắt nhìn về phía Tiêu Đình, trong lòng suy nghĩ.
Trên người của Tiêu Đình có một cái năng lực thần kỳ khác, hẳn đó là nội lực, hơn nữa nó còn rất mạnh.
Theo phỏng đoán của Tô Thương thì trình độ của Tiêu Đình này không tồi.
Nhưng nội lực so với linh khí lại khác nhau một trời một vực.
Linh khí có thể đánh tan nội lực.
Không có cách nào, một người luyện võ, một người tu tiên, căn bản không thể so sánh với nhau được.
Tuy Tô Thương chỉ mới luyện khí ở tầng đầu tiên, nhưng anh ấy tự tin sẽ không thua kém Tiêu Đình, thậm chí chỉ với một vài thủ đoạn cũng có thể đánh bại được Tiêu Đình.
Chỉ có điều.
Ở Giang Bắc có biết bao nhiêu là cao thủ, nhưng Tô Thương còn không biết được thực lực của Tiêu Đình đang ở trình độ nào. Vì vậy anh chỉ đành nói bóng nói gió: "Tiêu Đình, có điều này tôi đã suy nghĩ mấy ngày hôm nay rồi."
"Nếu như tôi biết võ công, thì có lẽ mấy ngày trước đã không bị chôn vùi thảm hại như thế, vì vậy tôi muốn học võ công."
Tô Thương nhìn Tiêu Đình nói tiếp: "Tiêu Đình, cậu có cảm thấy bây giờ tôi bắt đầu theo học có quá muộn không?"
"Không bao giờ là muộn hết, chỉ là học võ công rất vất vả, đại thiếu gia chưa chắc có thể trụ nổi." Tiêu Đình có chút bất ngờ, thật thà đáp trả.
"Điều đó không quan trọng, tôi có thể chịu khổ được."
Tô Thương mỉm cười, chuyển giọng nói: "Tiêu Đình, cậu đường đường là đội trưởng đội vệ sĩ của nhà họ Tô, chắc hẳn võ công cũng thâm hậu lắm?"
"Thưa đại thiếu gia, tôi cũng bình thường thôi."
Lời nói của Tiêu Đình rất khiêm tốn, nhưng trong vẻ mặt lại toát lên vẻ kiêu ngạo, tiếp tục nói: "Nhưng mà, người mạnh hơn tôi ở Giang Bắc này không quá mười người."
Mười người ư!
Như vậy xem ra thực lực của tôi hiện tại cũng được coi như là đứng đầu Giang Bắc rồi.
Trong lòng Tô Thương hiểu rõ điều đó, ngược lại còn cười nói: "Cậu lợi hại như vậy sao, có cơ hội nhất định phải dạy tôi đấy."
"Vâng!"
Tiêu Đình lễ phép nói, nhưng lại không để tâm đến lời nói của Tô Thương.
Ở trong mắt hắn, Tô Thương chỉ là một tên phế vật, không học thức, không nghề nghiệp, là một kẻ vô tích sự, luyện võ gì đó nói không chừng chỉ là nói cho có mà thôi, hoặc là ba phút bốc đồng, không đáng tin chút nào.
Đáng tiếc anh ấy không biết rằng Tô Thương hiện tại chính xác là cao thủ có thể sánh vai với anh ấy.
Tô Thương đương nhiên có thể nhìn ra được thái độ của anh ta nhưng cũng không mấy để ý đến.
Tô Thương chỉ là muốn biết thực lực của Tiêu Đình ở Giang Bắc như thế nào, chứ căn bản không hề muốn học võ từ Tiêu Đình.
Ta là người tu tiên, mấy cái võ công vớ vẩn này, ông đây căn bản không thèm để ý tới.
Lúc sau.
Tô Thương đi đến cửa phòng đọc sách của Tô Thần Binh, thẳng tay đẩy cửa bước vào.
Lúc vừa đi vào, anh liền nhìn thấy Tô Thần Binh đang dùng laptop để xem phim.
Đúng rồi.
Chính là bộ phim có đặc thù màu sắc này, hơn nữa còn chưa tắt âm thanh, vô cùng kí©ɧ ŧɧí©ɧ.
"Ai!"
Nhận thấy có người đi vào, Tô Thần Binh vội vàng đóng máy tính lại, cảnh giác nhìn qua.
Sau khi phát hiện người đó là Tô Thương, Tô Thần Binh liền tức giận quát: "Thằng nhãi con, có biết phép tắc gì không, không biết gõ cửa à?"
"Con xin lỗi, là con không đúng, lần sau con cũng sẽ không gõ cửa đâu." Tô Thương lấy ghế ra ngồi đối diện Tô Thần Binh.
"Lần sau cũng không gõ cửa ư?"
Nghe câu này của con trai, Tô Thần Binh tức giận tím mặt.
"Cha, cha vừa xem cái gì đấy?" Tô Thương bất ngờ hỏi, lộ ra nụ cười đùa cợt.
"Khụ."
Tô Thần Binh lúng túng: "Không xem gì cả, chỉ là đang nghiên cứu mấy cái truyền thống văn hóa của nước thù địch, biết người biết ta trăm trận trăm thắng."
Tô Thương bỗng nhiên hiểu ra nói: "Thì ra là như vậy, cha vất vả rồi, trễ như vậy rồi còn chịu khó nghiên cứu."
"Cái này tính là gì, vì sự phồn vinh hưng thịnh của nước Hoa, ta vất vả chút cũng không là gì." Tô Thần Binh nói đạo lý.
Mẹ kiếp!
Mặt mũi đâu?
Những lời này mà có thể nói ra được, cha, mặt mũi của cha ở đâu?
Tô Thương vội vàng chuyển chủ đề, nếu không sẽ bật cười, vì thế nói:"Cha, cha bảo con đến đây có chuyện gì muốn nói sao?"
"Ừm, đúng là có chuyện muốn hỏi con đây."
Tô Thần Binh nhớ tới chuyện cần hỏi Tô Thương, ánh mắt hung dữ nhìn chằm chằm Tô Thương, dò hỏi: "Tô Thương, cha nghe Tiêu Đình nói hôm nay con bốc được rất nhiều thuốc. Thế đơn thuốc kia là ai đưa cho con?"
Tô Thương đoán ngay chính Tiêu Đình đã đem chuyện bốc thuốc nói cho cha, nhưng Tô Thương đã sớm chuẩn bị rồi.
"Không ai đưa cho con đơn thuốc cả, chỉ là con tùy tiện nên bốc một ít thảo dược để bồi bổ cơ thể." Tô Thương cả cười cả nói.
"Tùy tiện ư?"
"Đơn thuốc đó của con đã được Hoa thần y xem qua, thật là cao siêu, trình độ y học chắc chắn rất giỏi, làm sao có thể tùy tiện bốc được." Tô Thần Binh thở dài, luôn miệng thắc mắc.
Tô Thần Binh nhìn chằm chằm vào Tô Thương, nghi ngờ nói: "Tô Thương, con không gạt cha đấy chứ?"
"Thật sự là tùy tiện, có thể coi như là trùng hợp đi." Tô Thương giải thích: "Nói không chừng mấy ngày trước con bị chôn dưới đống đổ nát, thiết chút nữa là không còn tính mạng, ông trời thương hại con nên mới để con gặp được may mắn như thế."
"Đúng thật thế không?"
Tô thần Binh nửa tin nửa ngờ, nhưng rồi quay mặt đi và thản nhiên nói: Thôi bỏ đi, cha không hỏi nữa, con chuẩn bị một chút đi để ngày mai đi báo danh đại học."
"Cha nói gì cơ, vẫn muốn con đến trường sao?"
Tô Thương vừa nghe hết câu liền sượng người, gượng cười nói: "Cha à, cha đang nói đùa với con đúng không?"
"Bình tĩnh đi, ai có thời gian mà đùa giỡn với con!"
"Trời đất, trường học nào dám nhận con cơ chứ, không sợ bị máy ủi san bằng sao?"
Không chỉ có Tô đại thiếu gia không muốn đi học, Tô Thương trong lòng cũng rất ghét việc đến trường.
Ta đây đường đường là Huyền Thiên Tiên đế, Cửu U Địa Ngục cũng không giữ ta nổi, mà lại muốn ta bị trói buộc ở trường học rách nát kia ư?
Nói đùa gì vậy, nếu chuyện này mà truyền đến Tiên vực thì còn gì là mặt mũi của Tiên đế nữa?
"Đó là đại học Kinh Tử !"
Tô Thần Binh nghiêm túc nói: "Tô Thương, ta cảnh cáo con, đại học Kinh Tử này không giống với trường học trước đây của con."
"Đây chính là trường y khoa hàng đầu Trung Quốc, có rất nhiều dữ liệu thí nghiệm quan trọng, nếu con dám phá hủy nó thì dù có ông nội con ra mặt cũng không bảo vệ được con đâu!"
Tô Thương miễn cưỡng nói: "Cha à, không đi được không?"
"Không được, đại học Kinh Tử này không phải ai muốn cũng có thể vào. Trước đây, ta muốn quyên góp một trăm triệu, nghĩ có thể đổi được cho con vị trí của một sinh viên năm nhất, kết quả là bị từ chối."
Tô Thần Binh nói tiếp: "Lần này may mà có Hoa thần y ra mặt thì con mới có cơ hội vào học tập ở đó."
"Hoa thần y ư?" Tô Thương nhíu mặt nói: "Ông ta vì sao lại hại con. . . . Không đúng, hà cớ gì ông ta lại giúp con?"
"Hoa thần y đã xem qua đơn thuốc kia, cảm thấy con có khả năng trời cho về y học."
Tô Thần Binh dặn dò tiếp: "Hoa thần y rất coi trọng con đó, cho dù là không muốn cũng phải chăm chỉ học hành, đừng để ông ấy thất vọng. Tốt nhất con không nên đắc tội với Hoa thần y, nếu không ta sẽ không tha cho con!"
"Thôi được rồi, con về nghỉ ngơi đi, ngày mai đi sớm một chút." Tô Thần Binh xua tay đuổi.
"Con biết rồi."
Trong lòng Tô Thương rất khó chịu, nhưng cũng phải miễn cưỡng làm theo,
Hiện tại, mình mới chỉ luyện khí ở tầng đầu tiên, mới chỉ có thể đối phó được mấy người như Tiêu Đình thôi. Còn gặp phải những cao thủ lợi hại hơn thì chỉ đành bó tay.
Đó là lý do mà đến bây giờ ta vẫn phải nghe theo người khác, chờ đến lúc ta tu thành chính quả rồi thì đừng hòng nghĩ đến chuyện bắt ta đến trường.
"Thôi cha mệt rồi, nghỉ ngơi sớm một chút đi." Tô Thương nhắc nhở một câu rồi quay người đi ra ngoài.
"Không sao, không cần lo cho cha. Mặc dù có mệt cha cũng phải nghiên cứu thêm về truyền thống văn hóa của nước kẻ thù, để sớm tìm ra điểm yếu của chúng càng sớm càng tốt."
Nói xong, trên khuôn mặt hốc hác của Tô Thần Binh lại lộ ra bộ dạng oai phong lẫm liệt.
Chỉ có điều là.
Sự thật thì Tô Thương đã nhìn thấy hết rồi, anh nghe xong liền bước chậm lại, lẩm bẩm.
Cha ơi, cha à.
Cha mặt dày thật đấy.
Nếu không phải sợ cha xấu hổ thì con đã nói ra sự thật câu chuyện là . . . . . .